Tôi trả thù sự mất trinh của em khốn nạn như thế!
Nhìn căn nhà, đâu đâu cũng có hình bóng em, lòng tôi nhói đau. Em đang ở đâu, tôi biết tìm em nơi đâu? Vì chữ trinh mà tôi đã mất đi người vợ yêu quý!
Tôi là một kỹ sư nhiệt điện, công việc đòi hỏi tôi phải làm việc theo ca kíp và thật sự không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình. Tôi quen Lan, sau này là vợ tôi qua một người bạn làm cùng kíp với tôi.
Lúc quen em, trong trái tim tôi vẫn còn rất nhiều hình bóng của Ngà – người yêu cũ. Bởi tôi và Ngà chia tay nhau là vì hoàn cảnh bắt buộc chứ không phải vì chúng tôi hết yêu nhau. Đối với tôi, đến lúc khi gặp vợ tôi, tôi vẫn nghĩ Ngà của tôi là đẹp toàn diện, không ai đẹp bằng.
Công bằng mà nói, vợ tôi là một cô gái đẹp, vẻ đẹp của cô gái 8x đời cuối, vẻ đẹp tự nhiên, không cần đến son phấn. Quen Lan, lúc đầu tôi chỉ định nói chuyện vu vơ, g.iết thời gian trong lúc đi làm chờ hết ca.
Nhưng càng nói chuyện với em, tôi càng càng cảm nhận, em là cô gái không chỉ đẹp về bề ngoài mà còn đẹp về cả tâm hồn. Ở em hội tụ tất cả những điều mà bất kỳ người đàn ông nào cũng mong muốn ở vợ mình. Nhưng, tôi vẫn ngầm so sánh Lan với người yêu cũ và cảm thấy, em không thể sánh được với người yêu cũ của tôi.
Tôi cứ mang bóng hình Ngà khi nói chuyện, tiếp xúc với Lan như thế. Có lúc tôi hời hợt với em, vì lúc đó tôi và Ngà vẫn liên lạc, dù cô ấy đã có chồng và con 3 t.uổi.
Tôi cũng không còn trẻ, gia đình giục tôi lấy vợ ổn định cuộc sống. Dù còn yêu Ngà, nhưng cô ấy đã có gia đình và cuộc sống riêng, tôi quyết định chọn Lan khi mà thời gian quen và tìm hiểu giữa chúng tôi chưa được 5 tháng. Thậm chí tôi chưa bao giờ nói nhớ em hay yêu em.
Khi tôi đề cập đến hôn nhân, em đã nhìn tôi rất bất ngờ. Em nói cho em một tuần suy nghĩ. Sau một tuần, em nói với tôi rằng “Thời gian quen nhau chưa lâu, nhưng em cảm nhận được tôi là con người của gia đình. Và em sẽ cố gắng để giữ gìn cái gia đình được xây giữa tôi và em hạnh phúc”.
Và cuối cùng thì đám cưới của tôi và em cũng diễn ra. Ngày cưới, em thật sự rất xinh đẹp, nhìn em cười trong chiếc váy cô dâu, thật sự tôi cũng xao lòng. Đêm tân hôn, tôi ôm em, hôn lên mắt em, em nói em rất mệt, để hôm khác.
Nhưng ham muốn của thằng đàn ông trỗi dậy, tôi ghì chặt em. Lúc đầu em chống cự, nhưng yếu dần và thôi. Nhưng em khác với sự mong đợi của tôi, em không còn trong trắng nữa. Tôi tát em một cái nảy lửa và gầm lên: “Thì ra cô nói mệt là vì thế này à, cô chỉ là một con đàn bà l.ăng l.oàn, đồ mất trinh. Tôi sẽ để cho cuộc sống của cô sống không bằng c.hết, cô sẽ phải trả giá vì sự dễ dãi của mình”.
Em ôm mặt và nhìn tôi. Ánh mắt em nhìn tôi giận dữ, oán trách. Vì quá mệt, tôi lăn ra ngủ, mà không biết em đã khóc suốt đêm đó. Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi thấy em cùng mẹ tôi dọn dẹp nhà cửa hai mẹ con nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng tôi nhìn thấy đôi mắt em sưng vì khóc nhiều và khi nhìn thấy tôi dường như ánh mắt ấy chững lại.
Công bằng mà nói, vợ tôi là một cô gái đẹp, vẻ đẹp của cô gái 8x đời cuối, vẻ đẹp tự nhiên, không cần đến son phấn. (Ảnh minh họa)
Tôi làm xa nhà 20 cây số nhưng vì làm đêm nên chúng tôi thuê trọ ở gần nhà máy. Sau cưới 1 tuần chúng tôi quay lại nhà trọ. Và bắt đầu từ đây, cuộc sống cam chịu của em bắt đầu.
Video đang HOT
Em là kế toán, ngoài đi làm, em còn nhận thêm việc về làm. Nhưng ngày nào em cũng cố gắng chăm lo gia đình tốt. Tôi phải thừa nhận em nhanh nhẹn và chịu khó, nhà cửa lúc nào cũng sạch tinh tươm, cơm ngon canh ngọt. Nhưng tôi không nói chuyện với em, lúc nào nói cũng chỉ là cáu gắt. Em im lặng và nghe lời.
Tôi thường đi uống rượu với bạn và không ăn bữa tối cùng em. Nhưng em vẫn chờ cơm tôi. Có những đêm mùa đông uống rượu về muộn, tôi thấy em đang ăn cơm. Dường như bát cơm chan đầy nước mắt. Lúc đó, tôi ném cái nhìn khinh bỉ và mỉa mai vào em.
Để trả thù sự mất trinh của em, lúc vợ chồng gần gũi, tôi đã cố tình gọi tên người cũ. Tôi cố tình nhắn tin, gọi điện hỏi thăm người yêu cũ trước mặt em. Nền điện thoại, máy tính tôi đều để hình ảnh của người cũ. Những lúc ấy tôi chỉ thấy giọt nước mắt lăn dài trên má em, không một lời oán trách, giận dỗi, em vẫn chăm sóc tôi như bình thường.
Tôi nhớ có một lần, em nói em cần nói chuyện với tôi. Tôi đã gắt lên và không cho em nói, em im lặng. Mọi chuyện qua đi, rồi mẹ tôi ốm phải nhập viện, không có ai chăm sóc vì anh chị tôi đều đi làm xa, chỉ có vợ chồng tôi ở gần. Vì tôi làm ca, nên em đề nghị nếu ngày nào ca ngày thì tôi ra chăm sóc mẹ. Còn lại tối em phụ trách việc chăm mẹ và ngủ với mẹ.
Mẹ tôi nằm viện hơn 2 tháng là từng ấy ngày không kể mưa gió, chiều tan làm em đi 30 km sang ngủ với mẹ, sáng lại đi 30 km về đi làm. Những lúc đó, có nhiều lúc tôi cũng thấy thương em nhưng tôi lại nghĩ so với việc em không còn trong trắng khi đến với tôi thì việc này có đáng là gì. Hơn 2 tháng ấy, nhìn em mệt mỏi và gầy hẳn đi.
Một buổi sáng khi tôi đang ngủ, có số máy lạ gọi cho tôi nói vợ tôi bị tai nạn và đang trên đường đến bệnh viện. Tôi đến bệnh viện và bác sỹ nói vợ tôi không sao, nhưng con tôi thì không giữ được. Bây giờ tôi không thể diễn tả được cảm giác của tôi lúc đó, đau đớn, hoang mang.
Vợ tôi nhìn tôi oán trách, vẫn là nước mắt. Dường như cuộc sống của cô ấy toàn nước mắt. Em khóc và nói với tôi rằng: em biết tôi thiệt thòi khi lấy em, em chịu đựng và đối xử tốt với tôi chỉ để bù đắp cho tôi. Nhưng khi em có thai, em cũng không thể nói với tôi làm em đau đớn vô cùng. Lan không cho tôi nói gì với hai bên gia đình về chuyện của cô ấy.
Mẹ tôi dần bình phục và xuất viện, bà dường như vui vẻ và khỏe hơn rất nhiều. Bà nói cuộc đời tôi thật may mắn khi có được người vợ như Lan, tôi phải sống tốt với em.
Sau chuyện đó, tôi bắt đầu nói chuyện với em nhiều hơn bắt đầu để ý đến em. Nhưng dường như nỗi đau mất con, sự đau đớn tôi đã gây ra cho em đã biến em thành con người khác. Em càng ít nói hơn và thường trốn tránh tôi. Em nhận nhiều việc hơn và em thường đi ngủ rất muộn.
Nửa năm sau khi tôi dần yêu vợ tôi thì người yêu cũ của tôi xuất hiện. Cuộc sống của cô ấy không hạnh phúc. Kỉ niệm, cảm xúc xưa lại ùa về, tôi thuê cho người yêu cũ một căn nhà nhỏ và thường xuyên lui tới đó. Chúng tôi đi quá giới hạn.
Lan đã đôi lần nói chuyện này với tôi, nhưng tôi khẳng định không có gì. Ánh mắt vợ tôi buồn nhiều hơn, nhưng tôi đang hạnh phúc, tôi không quan tâm đến điều ấy. Và Ngà đến nói chuyện với vợ tôi, cô ấy nói cô ấy đã có thai và yêu cầu Lan trả lại tôi cho cô ấy, vì người tôi yêu là cô ấy. Tôi biết chuyện này, nhưng im lặng.
Đúng như em nói sức chịu đựng của em có hạn, Lan ra đi, để lại cho tôi một lá đơn ly hôn, chiếc nhẫn cưới và lá thư rất dài. Em nói em không chịu được nữa, em cũng không thể khóc được nữa. Em biết tôi vẫn chưa quên được người yêu cũ , sống với em chỉ là cái bóng của tôi mà không có trái tim tôi.
Khi mất đi cái gì đó người ta mới thấy thật quý giá, tôi không biết rằng tôi đã yêu em rất nhiều, Ngà chỉ là quá khứ và hiện tại tôi đã không còn yêu Ngà và Ngà cũng không hề có thai. Tôi đi tìm em, hỏi thăm tất cả bạn bè và người thân nhưng mọi người đều không biết em ở đâu. Mẹ vợ tôi nói em bảo muốn đi xa một thời gian và yêu cầu mọi người không đi tìm em.
Tôi yêu em, yêu sự hi sinh, nhẫn nhịn của em dành cho tôi cho và gia đình tôi. Cái màng trinh mỏng manh kia đâu đ.ánh giá được nhân cách con người. Chỉ vì sự cổ hủ, lạc hậu tôi đ.ánh mất em, người vợ yêu quý của tôi và đau lòng hơn em đang mang trong mình giọt m.áu của tôi.
Bây giờ em đang ở đâu, hãy tha thứ cho tôi. Tôi yêu em thật sự giờ tôi mới cảm nhận tôi yêu em rất nhiều. Hãy để tôi lau khô giọt nước mắt của em để tôi được chăm sóc em và con, cùng nhau xây dựng gia đình.
Theo VNE
Tự thú của một gã có bồ
Thỉnh thoảng tôi cũng muốn mạnh dạn thốt lên "Này bồ, để anh yên!". Nàng và tôi giận nhau lần thứ 12 trong năm. Chính xác là nàng giận tôi, còn tôi thì đâu có cớ gì giận nàng đâu. Cả sáng cả chiều tôi nhắn đến cái tin thứ 20, nàng cũng không thèm trả lời. Buổi tối nàng vẫn không nhắn, tôi lại càng không.
Suy cho cùng, nàng dù sao cũng là người thứ ba. Dù thỉnh thoảng thôi vẫn có thể nhắn tin cho nàng vào buổi tối mà không sợ gián điệp (lát nữa tôi sẽ nói vớ bạn cách tôi qua mặt đường hàng rao an ninh dày đặc để bạn về kiểm tra thử đối tượng của mình), nhưng tốt nhất là nên nén nhịn nỗi nhớ nhung bên lề này đến sáng.
Nàng và tôi đến với nhau đã 2 năm nay. Chúng tôi không giấu giếm thông tin của nhau và nàng chấp nhận điều đó. Đôi khi tôi thấy thật dở khi nàng độc thân vì điều này khiến tôi cảm thấy cuộc đời không được công bằng lắm, đối với tôi. Đôi khi tôi cần nàng biết rằng người thua thiệt chưa chắc đã là nàng mà là tôi. Nàng có thể tự do nhớ tôi mà nhắn tin gọi điện vô tội vạ, còn tôi không những không thể trả lời mà còn phải xóa vội xóa vàng. Thế rồi ngày mai nàng sẽ hỏi: " Sao anh không trả lời tin nhắn của em" và giận dỗi. Còn tôi thì không muốn khiến nàng bị tổn thương tập 2 bằng một câu trả lời thật thà, vì thế tôi chọn cách im lặng. Và nàng sẽ dỗi tiếp tập 2.
Với xã hội, đàn ông như tôi không thể gọi là đàn ông tốt. Với nàng, tôi cũng không phải đàn ông tốt. Nhưng bằng một lí lẽ gì đó chỉ có nàng hiểu, nàng vẫn nói "Em yêu anh". Tôi biết mình cũng yêu nàng, cũng bằng lí lẽ gì đó chỉ tôi mới hiểu, và tôi cũng đáp trả nàng bằng câu "Anh yêu em" dại dột.
Cách đây nhiều năm, khi tôi lần đầu tiên vồ vào một cơn say nắng (tức là có quan hệ tình cảm với người không phải người yêu mình), một ông anh mà tôi tôn làm sư phụ trong tình trường đã cho tôi bài học đầu đời. Sư phụ nói: " Chú yêu "nó" thật hay không không quan trọng, chú "được" abcxyz với "nó" hay không cũng không quan trọng nốt. Quan trọng là đừng có nói "yêu" nó. Nhớ đấy. Đừng dại dột".
Khổ nỗi, tôi lại không đủ kiên cường như thế. Tôi cứ thấy mình yêu là tôi nói anh yêu em, quên hết bài học sư phụ dạy. Cho nên sau mỗi lần chia tay một tình yêu bên lề, tôi lại mang tiếng "đồ đểu", "kẻ gian dối", "đồ vô lương tâm"... chỉ vì nói anh yêu em hơi nhiều hơn người khác một chút. Hẳn các nàng ấy đều nghĩ, nếu lời nói của tôi là sự thật, sao chẳng thấy tôi có động thái nào giữ chân họ bằng được khi yêu thương bắt đầu nhàn nhạt. Họ bảo anh buông tay em đi là tôi bảo ừ anh buông. Tôi nghĩ rằng cũng đến lúc phải buông tay nhau ra để các nàng còn đi tìm hạnh phúc thật và tròn vẹn. Tôi thì thương các nàng bằng c.hết, còn các nàng lại nghĩ tôi no xôi chán chè xong là qua lưng biến lẹ.
Vì bỗng nhiên nhớ lại bài học đó, dạo này tôi hạn chế nói 3 từ 8 chữ 1 ý với nàng hẳn. Tôi không muốn nàng nghĩ tôi là một "thằng đểu" nếu như, nói dại, ngày đẹp trời nào đấy nàng bảo anh buông tay đi. Bẵng đi một thời gian không thấy nàng thắc mắc, nào ngờ nàng vẫn im ỉm ghi vào sổ thù vặt vụ đó. Nhân một buổi nghỉ trưa, xem ti vi, thấy một chàng Hàn Quốc liên tục "saranghae" với một nàng Hàn Quốc, nàng bắt đầu phiên chất vấn của mình: " Sao hồi trước anh nói anh yêu em, anh nhớ em suốt ngày thế mà lâu lắm rồi không thấy anh nói nữa?".
Tôi im lặng xem ti vi.
"Em biết thừa bài của anh, lúc nào anh cũng bảo với phụ nữ, thà không nói gì còn hơn trả lời sai, nhưng lần này thì anh nói đi, không là em dỗi đấy".
Dù sao tôi cũng không thể thốt ra cái sự tích mà tôi vừa kể với các bạn được, nên tôi vẫn câu giờ tìm phương án tốt.
"OK. Đồ tồi!".
Thỉnh thoảng tôi cũng muốn mạnh dạn thốt lên "Này bồ, để anh yên!" (Ảnh minh họa)
OK. Thế là xong. Cuối cùng thì nàng đã tìm được phương án tốt hơn cả tôi cho lần giận dỗi này, trước khi tôi kịp bịa ra một lí do nào đó. Bầu không khí sau đó căng thẳng tột độ. Sau đấy, trên Facebook của nàng liên tục mọc ra như nấm sau mưa status triết lí về tình yêu không như là mơ, về đàn ông tim lạnh, về sự bạc bẽo của tình người..., câu được cả mấy nghìn like. Số like ấy càng khiến nàng tin rằng những gì mình nghĩ về cuộc đời là đúng phóc, sự lặng im của anh chẳng qua là vì sợ bị làm bằng chứng chống lại anh trước tòa.
Nhưng đấy chỉ là lần thứ 11 nàng giận tôi.
Lần thứ 12, tức là lần này, nàng lại có lí do để bực mình. Là vì hôm qua nàng gọi điện cho tôi, nhưng chuông chờ chỉ reng lên có nửa hồi là tôi ngắt máy. Chính xác là máy tự ngắt. Và vì bận cả ngày hôm đó nên tôi không mở "cái đó" ra để biết nàng đã gọi cho mình. Nàng cho là tôi không quan tâm nàng, nàng dỗi. Thế thôi. Bạn có muốn biết "cái đó" là gì không? "Cái đó" có liên quan đến cách mà tôi nói ở trên rằng tôi có thể qua mặt hàng rào an ninh dày đặc. "Cái đó" có trong điện thoại cũ của tất cả các ông anh nào ở trong tình trạng nơm nớp thường xuyên giống tôi, tức là bị bệnh tim to hơn người, tức là thích yêu và được yêu, cho dù tình yêu ấy không có rong định nghĩa của từ điển, cũng không được xã hội ưa chuộng. Nôm na là có bồ.
Đấy là một trong những ứng dụng công nghệ có ích nhất với chúng tôi, tên dễ hiểu của nó là Blacklist!
Nói đến đây quả thực tôi có hơi xấu hổ. Câu chuyện đã không tốt đẹp gì cho cam. Tôi lại phạm vào một quy ước ngầm nữa là đưa anh em lên thớt. Sau đây anh em sẽ lại phải chờ đợi dân công nghệ phát mình ra loại ứng dụng khác để bảo vệ hạnh phúc gai đình. Trong thời gian chờ đợi, chỉ hi vọng các anh tai qua nạn khỏi.
Ai đã xài Blacklist thì rõ, cái này để phòng vệ từ xa cực kì tốt. Tin nhắn đến, tin nhắn bay đi thẳng vào đấy. Mật khẩu có đến 2 tầng, một là mật khẩu thật để vào căn phòng bí mật. Còn nếu trong trường hợp bị phát hiện dụng này tồn tại trong điện thoại đối tượng tình nghi, xét thấy không thể không khai, bạn cứ cung cấp một dãy số nào đấy, nó sẽ cho phép kẻ đang dùng các biện pháp t.ra t.ấn dã man kia vào thẳng inbox xịn - nơi đây toàn tin nhắn công việc, đọc chỉ tổ đau đầu. Nhưng phát mình này vẫn có điểm yếu. Đấy là nó không làm cho người gọi nhận được tín hiệu "tò te tí" ngay lập tức, mà lại là tín hiệu chuông chờ nửa hồi rồi bị ngắt, như thể bạn bị người kia phũ phàng ấn nút từ chối khi chuông reo chưa đến 2 giây. Và nếu không mở ứng dụng ra để xem nhật kí, cuộc gọi ấy coi như chưa từng xuất hiện đối với người được gọi.
Vì thế nên nàng mới có lí do để dỗi tưng bừng tôi lần này.
Cực chẳng đã tôi đành phải nói với nàng về Blacklist. Ngạc nhiên chưa, nàng hỏi: "Tại sao anh lại cho em vào Blacklist?".
Tôi có thể làm nàng tổn thương tập mấy trong lần giận dỗi thứ 12 này bây giờ?
Người ta nói để làm nên hạnh phúc, với đàn ông, nên yêu anh ta ít hơn một chút và hiểu nhiều hơn một chút. Còn với phụ nữ thì ngược lại, nên hiểu ít hơn một chút và yêu cô ta nhiều hơn một chút, quả thực không sai. Có điều cái cơ hội để yêu và hiểu ấy không phải lúc nào cũng đến. Nhất là trong trường hợp tình yêu oái oăm và tréo ngoe thế này. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn mạnh dạn thốt lên "Này bồ, để anh yên!", nhưng rồi tôi lại không nỡ làm nàng tổn thương thêm nhiều nữa.
Bởi vì tôi không muốn chỉ để bớt đi 1/2 ngột ngạt cỏn con này mà nhà mình mất luôn 3/4 hương vị ngọt ngào mà nàng mang lại.
Và vì tôi đâu phải dạng đàn ông tồi như bị mang tiếng vào người. Có thể, tôi là dạng đàn ông hơi bí ẩn (vì tôn thờ sự im lặng). Và hình như, phụ nữ thì thích điều này!
Theo 24h
Nỗi khổ của đàn ông có bồ Nỗi khổ có bồ luôn đay nghiến đàn ông một cách âm thầm. "Con là nợ, vợ là thù" đó là một câu khẩu hiệu cực đoan một số đàn ông thuộc lòng. Kẻ thù, ai cũng biết, sinh ra để gây cho ta đau khổ. Mà bồ là kẻ thù của kẻ thù, thì chắc chắn còn làm ta đau khổ gấp...