Tôi toàn tâm lo cho chồng con nhưng không được anh đáp lại
Tôi rất cô đơn, không có ai hiểu và cùng trò chuyện. Quan hệ chăn gối với chồng giờ tôi không còn hứng thú, đã ngủ riêng.
Hình ảnh minh họa
Tôi và chồng lấy nhau đến nay đã được 14 năm rồi, anh gia trưởng, khó tính, dữ đòn, khô khan, mọi việc trong nhà đa số đều do tôi làm, chỉ thỉnh thoảng về nhà quét nhà và lâu lâu mới dọn dẹp nhà cửa, hay xét nét người khác. Chưa khi nào anh nói chuyện nhẹ nhàng với vợ con, con cái ít bám ba lắm. Hồi con gái tôi 3 tuổi, vì dỗ con không nín, anh đã lấy thanh tre bằng ngón tay đánh con sứt hết cả mặt mũi, chân tay. Các con tôi sợ ba hơn sợ cọp. Tôi từng bị chồng đánh 2 lần. Đi làm về đến nhà là anh hay mắng mỏ con cái.
Lương tôi giờ 7 triệu/ tháng (mới tăng gần đây thôi), chồng được hơn 10 triệu, anh chưa bao giờ đưa lương cho tôi giữ, mọi chi tiêu trong gia đình đều mình tôi lo, anh nói lương anh để tiết kiệm làm việc lớn. Tôi xa nhà 20 năm, ít về thăm nhà. Năm nay bố tôi mừng thọ 80 tuổi nên muốn về Tết. Tôi ngỏ lời xin tiền chồng tôi nhưng anh nói muốn về thì tự lo tiền về đi, nghe mà ức ứa nước mắt; hàng ngày tôi lo chi tiêu hết rồi lấy đâu ra nhiều tiền dư.
Anh còn tính toán thiệt hơn từng tí với vợ. Năm 2004 chồng tôi mua miếng đất, tôi vay ngân hàng thêm để xây nhà. Năm 2013 chúng tôi xây thêm phòng nhưng chưa làm giấy tờ. Năm 2014 vợ chồng làm sổ đỏ nhưng anh đứng tên thôi, nói là để sau này mua bán thuận tiện, tôi đồng ý. Sau này khi vợ chồng mâu thuẫn, cãi vã, anh nói nhà này là tên anh, tôi không có quyền gì. Lúc đó tôi mới thấy chồng mình nhỏ mọn, ích kỷ quá. Giờ hàng tháng anh cứ nghĩ đưa tôi 2 triệu đồng là hết trách nhiệm. Lấy nhau 14 năm chưa khi nào chồng tôi dẫn vợ con đi du lịch, chỉ khi nào cơ quan đi chơi tôi mới được đi. Tiền đi với cơ quan tôi cũng phải tự túc hết, duy nhất một lần anh cho tôi 500 nghìn đồng.
Từ khi lấy chồng, tôi toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, không bao giờ suy nghĩ riêng cho bản thân, ngay cả sắm sửa cho mình tôi cũng hạn chế. Sau nhiều việc xảy ra, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, thất vọng về chồng. Chẳng bao giờ anh chủ động nói chuyện, hỏi han vợ con, tối đến 3 mẹ con tôi thường vào phòng học bài hoặc xem phim, còn phòng khách anh nằm một mình mở điện thoại. Tôi rất cô đơn, không có ai hiểu và cùng trò chuyện, tâm sự. Quan hệ chăn gối với chồng giờ tôi cũng không còn hứng thú, tôi đã ngủ riêng. Gia đình tôi đều ở ngoài Bắc, tôi chưa dám nói với ai những tâm sự của mình, sợ bố mẹ biết sẽ buồn. Tôi đã nghĩ đến tình huống xấu nhất là ly hôn nhưng còn phân vân vì lo cho hai con, chúng nhỏ tuổi quá, cha mẹ mà ly hôn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý chúng. Tôi phải làm sao đây, mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Hòa
Theo vnexpress.net
Em có về nghe tháng 12?
Bạn thân mến, chúng ta đã đi qua 11 tháng của năm 2018. Và giờ tháng 12 đã trở lại với chúng ta. Bạn cảm thấy như thế nào về khoảng thời gian này?
Tháng 12 vừa là thời điểm để kết thúc, cũng là lúc để bắt đầu, là lúc ta vừa hối tiếc về những điều chưa làm được, chưa có được, lại cũng là khi ta hồi hộp hy vọng cho một khởi đầu mới. Tháng 12 này, mời bạn cùng dạo qua những bài thơ - những tâm sự của các tác giả trước thời điểm chuyển giao của năm mới và năm cũ.
Video đang HOT
Tháng 12 nhuộm màu ký ức (Ziken)
Anh à, có thể buông lỏng tay em một chút không?
Đừng nắm chặt quá...
Làm như thế, đến một ngày kia khi anh rời xa...
Bỏ lại em một mình...với nỗi cô đơn cuộn tròn trong khóe mắt
Lúc ấy, chắc trái tim em sẽ đau hơn gấp vạn lần và đôi tay mềm yếu sẽ chẳng còn đủ sức để níu giữ yêu thương...
Tháng mười hai chào những góc phố trong nỗi chán chường...
Em cứ tưởng ngoài kia hạnh phúc đang mở đường cho đôi mình bước tiếp...
Anh và em đã hứa với nhau rằng sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp...
Nhưng rồi...chỉ mỗi em bước tiếp...
Anh đưa mắt nhìn.... hờ hững.... chẳng gọi tên...
Gió làm lạnh đôi tay....chẳng còn ai sưởi ấm....cũng chẳng còn người ở bên...
Con đường thênh thang sao miên man nỗi nhớ...
Chiếc lá cuối đông rơi vội vàng bên hiên nhà bỡ ngỡ...
Tháng mười hai về, gợi lại những trăn trở khôn nguôi....
Anh đi đâu, em về đâu giữa dòng đời ngược xuôi?
Để khi những chuyến tàu đêm âm thầm rời bến cũ....
Bên kia đường ray mịt mùng sương phủ...
Có một người mòn mỏi đợi chờ...
Chuyến tàu nào sẽ mang người trở về?
Trong trăm ngàn chuyến tàu...inh ỏi lướt qua...
Khi đêm thâu ngã vào lòng, khi vầng trăng bắt đầu treo sầu muộn lên giữa không trung...
...em bất chợt nhận ra...
Tuổi trẻ khổng phải chỉ có mỗi chờ đợi, đớn đau...
Cuộc sống này còn rất nhiều gam màu để em lựa chọn....
Anh à, em sẽ quên...
... và mỉm cười đón chào tháng mười hai nhuộm màu kí ức...
Rồi một ngày kia...trái tim em lại có dịp thổn thức...
Lại biết yêu thương... nhung nhớ một người...
Anh à, em sẽ cười!
Không phải ngẫu nhiên mà người ta bỗng nhớ thương nhau nhiều đến thế giữa tháng 12. Bởi lẽ tháng 12 cũng là thời điểm của gió bấc mưa phùn, của giá rét, cô đơn. Đi giữa tháng 12, làm sao ngăn lòng mình thôi nhớ đến một ai đó. Tác giả Cá Kho cũng trải nỗi nhớ thành thơ trong bài thơ tiếp theo.
Thương nhớ Mười hai (Cá Kho)
Mười hai về, cơn gió lạnh đi hoang
Chạm hiên cửa, lao xao mùa lá đổ
Mây buồn thương, trôi mãi không bến đỗ
Thành phố già nua, một góc u sầu
Anh có về cùng tháng mười hai đau
Nỗi niềm em đong đầy mùa giá buốt
Mái ngói rêu phong, chiều buông lả lướt
Ánh hoàng hôn hờ hững góc sân ga
Tháng mười hai, những khoảng trống bao la
Ngăn trái tim em giữa chiều sương lạnh giá
Con đường quen bỗng chốc thành xa lạ
Vành khăn len hờ hững phút giao mùa
Sao mùa đông vẫn cứ mãi trêu đùa
Ru cây cỏ những chiều sương tế tái
Ướt xơ xác những cánh hoa cúc dại
Chờ mùa xuân khắc khoải đến cháy lòng
Em có còn mang nỗi nhớ ra hong?
Gặm nhấm chúng bên ly cà phê đắng
Và nhớ anh tháng mười hai thầm lặng
Tình ca mùa đông tha thiết tự bao giờ.
Tình yêu ngày ấy như một giấc mơ đẹp mà ta chẳng muốn thức dậy - một giấc mơ ấm áp giữa mùa lạnh giá. Khi ta không còn chút hơi ấm nào trong thực tại, ta trở lại tháng 12 của quá khứ để kiếm tìm lại những kỷ niệm còn ấm. Ngọc Hạ đã níu giấc mơ tháng mười hai với một bài thơ thể ngũ ngôn
Níu giấc mơ tháng mười hai (Ngọc Hạ)
Năm năm rồi anh nhỉ
Kể từ khi chia tay
Tháng mười hai gió lay
Cánh hồng rơi trước ngõ
Vườn nhà em trăng tỏ
Soi sáng cả trang thơ
Em viết còn dang dở
Nên kỷ niệm phai mờ
Từ dạo đó xa nhau
Tháng mười hai ưu sầu
Tình ta đã phai màu
Mưa thấm từng giọt lạnh
Biết khi nao mưa tạnh
Để em được bên anh
Chuyện tình có mong manh
Người về đem hạnh phúc
Biết là không phải lúc
Vì ta đã xa rồi
Tháng mười hai rối bời
Bởi tim mình tan vỡ
Tháng mười hai đã về
Em ngồi níu giấc mơ
Tháng Mười Hai về rồi, thời gian chẳng ngừng trôi. Khi ta nhận ra rằng thời gian đang đẩy chúng ta ngày càng xa nhau, ta lại càng muốn tìm lại, băng qua thời gian để tìm lại nhau. Em có về nghe tháng mười hai? Lời thơ của Hoàng Tiến Tùng vẫn ẩn chứa một niềm hy vọng
Em có về nghe tháng mười hai (Hoàng Tiến Tùng)
Em có về nghe tháng mười hai
Ai cũng bảo nồng nàn hơi thở
Ai cũng bận vùi mình trong nỗi nhớ
Không biết ngày mai ai gửi nắng cho người?
Tôi bới tìm một chút xanh tươi
Của mùa thu, vàng trong màu lá
Trong những ly cocktail đam mê mùa hạ
Một câu ca ai hát tặng mùa xuân
Một bước chân lang thang con phố nhỏ
Mong hơi ấm của ngày xưa còn đó
Để tôi gom đừng để gió mang đi
Theo blogradio.vn
Tôi không ngờ chồng lại nhẫn tâm đẩy vợ lên giường với người khác chỉ vì đồng tiền Chồng nói anh cần mở rộng đầu tư, cần tiền nhiều nên tôi phải giúp anh. Hướng Dương thân mến, Tôi đang rơi vào ngõ cụt, không biết nên bắt đầu giải thoát cho mình từ đâu. Tôi cũng không đủ mạnh mẽ để rời bỏ cái nhà mà tôi đã gắn bó suốt 8 năm nay. Hồi trẻ, tôi từng lầm lỡ,...