Tôi tính chuyện chia tay khi anh còn chưa nói lời yêu
Tôi tuổi Canh Ngọ, đến với anh tuổi Quý Dậu đã là có chút không tốt; mẹ anh lại tuổi Nhâm Tý, kỵ nhất là tuổi của tôi.
Chúng tôi mới quen biết nhau gần đây, anh vẫn còn giấu tôi tuổi thật của mình nhưng tôi biết anh nhỏ hơn 3 tuổi.
Tôi sinh năm 90, suốt 25 năm qua chưa hề có mảnh tình nào. Không phải do ‘kén cá chọn canh’ mà đơn giản chỉ vì tôi vẫn nghĩ cuộc sống với gia đình hạnh phúc, bạn bè chân thành thì có hay không có bạn trai cũng không quan trọng.
Tôi quen biết anh qua mạng, chỉ vì tấm hình anh cười trong sáng và cách nói chuyện hơi thật thà mà tôi có thiện cảm nên đồng ý gặp mặt đi ăn cùng.
Ngay bữa đầu gặp mặt tôi đã xác định anh là kiểu người mình thích. Anh có một chút thật thà, suy nghĩ đơn giản, lại là người cùng ngành, mọi suy nghĩ của anh tôi đều đọc được nhưng vẫn giả vờ ngây ngô không biết.
Tôi nói chuyện mềm mỏng, biết lắng nghe, anh lại nhiệt tình tràn đầy năng lượng. Chúng tôi nói chuyện cùng nhau mà cứ như hai người bạn thân lâu năm gặp lại.
Sau lần gặp mặt đầu tiên chúng tôi gọi điện hỏi thăm nhau, mỗi ngày trò truyện cùng nhau, mỗi lúc một lâu hơn, đến khi nghĩ lại còn thấy thật bất ngờ vì trước giờ bạn có thân lắm tôi cũng không nói lâu được đến thế. Anh làm cho tôi rung động.
Video đang HOT
Chúng tôi đã vài lần đi chơi cùng nhau, anh bảo lương rất thấp, tôi không quan tâm điều đó. Lương tôi cũng không cao nhưng hơn được anh một chút. Nhà anh ở thành phố còn nhà tôi ở quê. Có lẽ tôi chỉ thua anh mỗi chuyện nhà không có điều kiện bằng.
Tôi học hơn anh nhiều, tốt nghiệp loại giỏi, còn anh mới học hết cấp 3 đã đi lính. Khi anh vào ‘chuyên nghiệp’ năm nay tôi cũng hơn anh một cấp bậc.
Anh bảo từ nhỏ đã học không tốt, không thể tập trung vào chuyện học được, tuy học không tốt nhưng lại không quậy phá.
Tôi cũng không quan tâm, không cần anh phải học giỏi, bằng cấp này bằng cấp nọ, những thứ đó tôi muốn có thì tự mình có thể phấn đấu không cần phải hâm mộ ở ai.
Anh bảo mình không đẹp trai, lại lù khù, lờ khờ nên hay bị bạn bè chọc ghẹo, chơi xấu. Con gái cũng không thích gì anh vì anh hơi tự ti.
Từ khi đi lính thì anh mới trở nên tự tin hơn, nói nhiều hơn, lại chăm chỉ chơi thể thao nên thân hình cao to, vạm vỡ chứ không gầy tong teo như hồi xưa nữa.
Tôi không chê anh xấu, cái tôi thích ở anh là sự chân thành và đơn giản. Anh chỉ cần như những gì anh thể hiện là được rồi.
Tôi là người quá lý trí, thích anh mà vẫn tính thiệt hơn. Tôi luôn nghĩ mình là con gái, phải tự tay nắm giữ trái tim mình để sau này có trúc trắc tôi không phải là người quá đau khổ.
Thiệt hơn mà tôi tính chính là để anh thích tôi thật nhiều, xem tôi là người con gái hoàn hảo nhất.
Tôi hơn anh mọi mặt nhưng vẫn luôn nhường nhịn anh, để anh phát huy được hết tính cách tốt đẹp của mình. Tôi quan tâm anh một cách âm thầm nhưng không thái quá, thỉnh thoảng vẫn để lộ ra cho anh biết một chút.
Anh bảo mình rất cảm động, vì trước giờ quen biết ai anh đều là người mua đồ cho người ta, chưa ai mua cho anh thứ gì cả.
Thứ tôi mua cho anh cũng không có gì lớn lao, chẳng qua cũng chỉ là vài chai sữa, vài cái bánh thuận tay mua nhưng tính toán gì cũng không tránh khỏi những chuyện rủi ro bất ngờ.
Ảnh minh họa
Tôi mới biết mẹ anh sinh năm 72, lại là người làm ăn, tôi dò ra mẹ anh cũng khá thích xem bói toán. Nếu nói tôi mê tín một chút cũng được, tôi là con gái mà.
Tôi tuổi Canh Ngọ, đến với anh tuổi Quý Dậu đã là có chút không tốt. Mẹ anh lại tuổi Nhâm Tý, kỵ nhất là tuổi của tôi. Nếu tôi giả vờ không biết, tiếp tục làm ngơ, đến khi hai đứa tính chuyện kết hôn chắc chắn mẹ anh sẽ phản đối, chẳng những thế bên tôi cũng sẽ phản đối.
Nếu bất chấp cưới về lại diễn ra cảnh bằng mặt không bằng lòng. Tình cảm trong sáng của chúng tôi sẽ dần dà sứt mẻ vì anh là người rất thương mẹ.
Hoặc nếu anh vẫn một mực tin tưởng tôi thì mẹ con anh sẽ bất hòa. Tôi cuối cùng sẽ vẫn là người khổ nhất.
Thôi thì nhân lúc chúng tôi còn chưa sâu đậm, cả hai vẫn chưa dám nói lời yêu thì tôi sẽ tự tay chặt đứt mối duyên này.
Có lẽ tôi sẽ dành 1 buổi tối nào đó khóc lóc cho đã một mình rồi ngày mai trời lại sáng, còn hơn ấp ủ mối lo này cho đến khi lún sâu đến nỗi bản thân không còn can đảm để từ bỏ anh.
Sau khi viết bài này chắc một hai ngày nữa tôi sẽ tìm cách nói chuyện với anh. Điều mà tôi tiếc nhất chính là nụ cười trong sáng mà anh đã làm tôi rung động. Có lẽ chúng tôi sẽ kết thúc khi còn chưa bắt đầu.
Theo Tinngan