Tôi tin trên đời này có hai chữ “Định mệnh”
Những ai đang yêu và sẽ yêu hãy nhớ rằng hạnh phúc là do mình tự nắm lấy, đừng vì những chuyện không đâu mà mất đi hạnh phúc cả cuộc đời mình! Có duyên ắt sẽ gặp lại!
ảnh minh họa
Yêu một người đàn ông như anh em rất mệt mỏi! Thật đấy ngoài thì lúc nào cũng lạnh lùng đôi lúc muốn tủi thân! Yêu thì không bao giờ dùng những lời ngọt nào. Bên trong thì vô cùng ấm áp, mỗi khi xảy ra chuyện gì thì anh luôn bên cạnh em, có những khi anh che chở em vì một điều gì đó , thì em lại thấy anh vô cùng mạnh mẽ. Em cảm thấy mình hạnh phúc vì chỉ có mỗi em mới bắt gặp những giọt nước mắt của anh thôi! Và chẳng ai có thể thấy những giọt nước mắt ngoài em!
Chuyện tình của hai đứa mình chắc có thể viết thành tiểu thuyết luôn anh nhỉ vì nó có cả yêu, buồn, tuyệt vọng, hụt hẫng rồi lại xen vị cay vị đắng của cuộc đời rồi chúng ta tự mình vượt qua và rồi lại hạnh phúc! Nghĩ cũng mắc cười, một tuần 7 ngày cãi nhau hết thảy 6 ngày, mà mỗi lần cãi nhau giận nhau chưa đầy 10 phút thì lại cười cười nói nói vui vẻ! Tính em chỉ mỗi anh là biết có bao giờ giận ai được lâu đâu! Gặp người khác không hiểu tính anh xé anh thành trăm mảnh hồi nào không hay!
Mình yêu nhau cũng đã bốn năm chứ ít ỏi gì, người ta thường nói “yêu càng lâu tình cảm sẽ nhạt hơn không còn sâu đậm như lúc ban đầu”. Nhưng với em và anh thì hoàn toàn trái ngược, không những yêu mà còn đậm sâu hơn lúc ban đầu. Vì khi yêu em và anh đều nhường nhịn nhau dù chuyện to cỡ nào cũng phải giải quyết một cách thỏa đáng. Có đôi lúc là anh sai đó, nhưng em vẫn cho qua không nói tới. Nhưng em cho qua không phải vì em sợ cái gì, vì trong thâm tâm em luôn nghĩ: Em cho qua để lần sau anh không còn như vậy nữa, để anh biết rằng khi mình chuẩn bị, đang và sẽ làm một chuyện gì đó em không thích hoặc em không vui thì anh nhớ lại những lần trước em đã không trách mà còn bỏ qua cho anh!
Trong tình yêu cái chữ cần nhất là “vị tha” nếu không có hai chữ đó liệu em và anh có còn ở bên nhau như lúc này. Thử hỏi có thằng đàn ông nào mà không một lần rung động hay đại loại gì gì đó với một người con gái khác khác chứ! Ừ thì cô ta chân dài đó, ba vòng chuẩn đó, giọng nói ngọt ngào hơn bạn gái của mình đó! Nhưng anh hãy nhớ rằng đâu là “cuộc chơi” đâu là “cuộc đời” anh nhé! Em thì chẳng có gì nổi trội nhưng em tin chắc là: Không có ai yêu anh tốt với anh bằng em đâu! Nếu có lỡ bắt gặp anh rung động với ai đó em sẽ vẫn cho anh một cơ hội với một điều kiện anh trả lời một câu hỏi của em! Là “Anh có còn muốn ở bên cạnh em nữa không? Nếu anh trả lời là có thì em sẽ để cơ hội xuất hiện. Còn anh trả lời là không thì em sẽ để anh ra đi, dù biết là hơi đau đó, nhưng nếu giữ một người mà trái tim ở một nơi khác còn đau hơn gấp ngàn lần!
Video đang HOT
Anh còn nhớ lúc em mới học cấp hai không rõ hơn là năm lớp 6 lúc đó anh lớn hơn em cả 4 tuổi! Anh có đùa là mốt em lớn đi anh cưới em đó! Cái câu nói tưởng chừng như vô tri nhưng từ lúc đó chẳng hiểu sao em lại thẹn khi vô tình thấy anh ở đâu đó! Cứ mỗi lần em đi học thì lại bắt gặp anh chạy chiếc dream. Lúc đó người anh gầy với cái áo trắng quần tây xanh trên vai là chiếc cặp mang chéo chạy ngang qua em thì em lại cúi mặt, tim cứ loạn lên. Em nghĩ chắc có lẽ em đã thích anh mất rồi. Một đứa con nít mới học cấp 2 như em mà đem lòng thích một anh cấp 3 có kì quặc không? Ngày qua tháng qua rồi lại năm qua em vô tình biết anh đã có bạn gái, nghe nói bạn gái anh rất xinh, thế là em chẳng còn cơ hội để thích anh, em thật sự rất buồn. Em nghĩ đứa con gái như em da thì đen nhẻm gầy còm thì làm sao anh thích được!
Thấm thoát trôi qua em cũng khoác lên mình chiếc áo dài trắng tinh khôi! Lúc em vừa vào năm đầu lớp 10 em mới bắt đầu xài điện thoại di động! Cũng vào lúc đó là bộ đội nhập ngũ, em biết trong đó có cả anh người mà em thích! Trong đội nữ sinh của trường được đề cử tham gia Tiễn Quân có cả em! Ngày hôm đó là vào buổi sáng có cả hàng trăm bộ đội đứng làm lễ, còn tụi em được giao nhiệm vụ là cài hoa vải có in dòng chữ “Thanh Niên Tân Châu Hăng Hái Lên Đường Bảo Vệ tổ”. Em lay hoay trong đám đông cố nhón chân để tìm anh, nhưng vì quá đông và tiếng micro rình vang nên em không thể thấy anh ở vị trí nào! Lúc đó em hơi buồn, và có cảm giác hơi hụt hẫng!
Và rồi buổi thuyết lễ cũng đã xong tới nhiệm vụ của bọn em là gắn hoa vải lên ngực các anh bộ đội! Từng tốp từng tốp một lần lượt lên xe đi, bổng em khựng lại vì người mà em đang cài hoa lên ngực là anh! Tim em đập mạnh miệng em tính nói một câu gì đó cũng không nói được chả hiểu vì sao? Do chen lấn nên chiếc hoa em cài cho anh vô tình rớt lại và rồi anh lên xe trong vòng người đông, em lật đật nhặt nó lại và cất giữ tới ngày hôm nay. Khi về em suy nghĩ tại sao bạn gái anh lại không tiễn anh đi mà chỉ có ba mẹ anh thôi! Câu hỏi đó cuối cùng cũng có giải đáp, nhiều người quen của anh, nói anh và cô ta đã chia tay mấy tháng nay! Thế là tôi lại mất một cơ hội để nói “Em thích anh”.
Một hôm nọ em nhớ như in là vào buổi trưa bỗng một cuộc gọi vào máy! Màn hình hiện lên là một số lạ 0963…….. em bắt máy, alo ai vậy? Anh Hiếu nè! Thế là chúng tôi trò chuyện nhờ thứ linh tinh, tôi có cảm giác vui lắm! Và đến bây giờ em vẫn không biết tại sao anh lại biết số điện thoại của em nữa! Rồi chỉ một cuộc gọi đó thôi thì anh không còn gọi nữa! Và rồi thời gian trôi qua em cũng trải qua một mối tình chóp nhoáng! Và cái ngày anh ra quân cũng đến! Thấm thoát đã 18 tháng nhanh thật! Khi anh về em lại nghe anh có qua lại với người yêu cũ của anh. Lần này em đã tự nhủ với lòng rằng đừng nên đợi một cái gì đó nó quá xa tầm với!
Một hôm em đi chơi với bạn vô tình gặp anh ở sân banh và anh gọi em lại hỏi: Sao số điện thoại lúc trước em xài anh gọi không được, bộ ghét anh lắm hả? anh làm phiền em lắm hả? Vì anh đâu biết rằng tôi đã thay số từ lâu rồi, ngồi trò chuyện hồi lâu anh nói cho anh lại số điện thoại của em đi. Thế là hằng đêm tôi và anh trò chuyện tới cả hai giờ sáng, có tâm sự gì buồn vui cũng kể cho nhau nghe!
Một hôm anh kể cho tôi nghe về mối tình của anh và cô ấy. Anh nói anh và cổ chia tay một thời gian, rồi lại quen nhau. Và rồi không hợp nhau về quan điểm sống cuối cùng một người cũng một nơi, không thể bước tiếp chung một con đường nữa! Tôi nói với anh “Em có thể ở cạnh anh chăm sóc cho anh, sẽ đến lắp đầy những nỗi đau mà anh đã từng bị tổn thương được không? Anh nói: Từ khi anh bắt đầu nói chuyện với em là anh đã quyết định để em chăm sóc anh đến hết cuộc đời còn lại rồi! Và thế thời gian cứ tiếp tục trôi qua, chúng tôi yêu nhau. Con đường đi đến hai chữ gọi là “Hạnh Phúc” nó không bằng phẳng bao giờ, mà phải trãi qua biết bao chông gai và đầy thử thách. Và rồi chúng tôi lại tự mình bước qua!
Và cái ngày ấy cũng đã đến. Cái ngày mà tôi và anh ấy sẽ về chung một mái nhà, và sẽ có những đứa trẻ. Con gái thì sẽ giống Mẹ, còn con trai thì sẽ giống ba. Chồng của em ạ! Em Yêu Anh
Những ai đang yêu và sẽ yêu hãy nhớ rằng hạnh phúc là do mình tự nắm lấy, đừng vì những chuyện không đâu mà mất đi hạnh phúc cả cuộc đời mình! Có duyên ắt sẽ gặp lại! Và tôi tin trên đời này có hai chữ “Định mệnh”.
Theo blogtamsu
Tôi mất em vì phút sai lầm định mệnh
Trong suốt 5 tháng chia tay, tôi vội vã yêu và cưới một cô gái gần nhà. Tôi đã khóc vì nợ em một ân tình, nợ em cả ngàn lời xin lỗi. Giá như tôi bình tĩnh hơn. thì tôi đã không mất em vì phút sai lầm định mệnh này.
5 tháng rồi kể từ ngày tôi và em chia tay, trong lòng giờ đây là bao sự tiếc nuối. Tôi đã để mất đi người con gái tốt nhất và yêu thương mình nhất trên đời. Tôi 31 tuổi, không còn trẻ nữa nhưng 5 tháng trước lại là một người con trai quá bồng bột nóng vội. Tôi quen em 4 năm. Em là người con gái rất đẹp, nhu mì, đáng yêu và nhẹ nhàng, đến với tôi từ khi tôi còn thất nghiệp, ở nhà trọ. Hai đứa bên nhau, động viên, cùng vượt qua bao nhiêu khó khăn thử thách trong cuộc sống. Nhờ có em bên cạnh chăm sóc, động viên mà cuộc sống của tôi tốt hơn.
Từ ngày có em, nhà trọ của tôi có thêm bếp gas, chén bát để em chuẩn bị những bữa cơm ngon, có thêm cái loa để tôi học tiếng Anh. Rồi những ngày đi làm xa nhà, em là người ôm sách vở lặn lội đến giảng đường học giùm tôi các môn phụ để điểm danh, chép bài và làm các bài kiểm tra cho khóa thạc sĩ. Một mình em chạy vạy lo toan tất cả để tôi yên tâm đi làm xa.
Nhớ khi tôi ốm, nằm một chỗ, em không ngại chăm sóc, vệ sinh, giặt giũ hộ. Những việc mà tôi chưa bao giờ nghĩ một người con gái tiểu thư như em có thể làm được. Tình yêu của chúng tôi lớn dần mỗi ngày, tôi chở em đi khắp nơi bằng chiếc xe tay ga cũ. Em luôn vòng tay ôm thật chặt khẽ nói: "Em đang ở nơi hạnh phúc nhất thế gian này".
Em cùng tôi chắt chiu cho cuộc sống, mua nhà thiếu tiền em đi vay đi mượn cho tôi. Chỉ sau 4 năm tôi đã là một người thành đạt, có công việc ổn định, lương rất cao và một căn nhà nhỏ giữa Sài Gòn. Tôi hứa hẹn mang đến cho em một gia đình hạnh phúc với 2 đứa con nhỏ. Hàng ngày tôi sẽ chở em đi làm, chiều đón về, 2 vợ chồng lo cơm nước, một cuộc sống êm đềm.
Mọi thứ sụp đổ vào một ngày tôi phát hiện ra em qua đêm với người con trai khác. Tôi không tha thứ được, tưởng tượng ra chuyện 2 người quan hệ với nhau, lòng tôi đau như cắt. Tôi đau khổ, khóc, mặc kệ cho em có giải thích điều gì đi nữa cũng không tin. Rồi tôi mang chuyện này kể cho gia đình 2 bên, chúng tôi chia tay. Được khoảng 2 tuần, do vẫn yêu nhau nên chúng tôi quay lại. Tôi bỏ qua hết cho em, cả hai làm lại từ đầu.
Giá mà tôi biết dừng ở đó. Khi đi làm xa, tôi đem chuyện này tâm sự với bạn, ai cũng nói em trắc nết, thể nào cũng ngựa quen đường cũ, con gái đã phản bội thì không thể quay về với gia đình. Tôi suy nghĩ lại, thấy công việc của mình hay đi xa mà em lại phản bội một lần rồi nên liên tục kiểm soát em, đi đâu làm gì cũng bắt em báo cáo, không cho em đi chơi với bạn mà có con trai đi cùng. Tôi luôn đem chuyện cũ ra dằn vặt hàng ngày khiến em khóc mãi thôi.
Chúng tôi vẫn yêu nhau nhưng ánh mắt thương hại của bạn bè làm tôi không đủ sức nắm chặt tay em bởi đàn ông rất sợ lòng thương hại. Tôi cũng dứt khoát chia tay, đem toàn bộ đồ đạc, những thứ em tặng trả lại hết rồi quay lưng bỏ đi, mặc kệ cho đôi vai em run lên khóc tức tưởi.
Tôi gửi cho em những tin nhắn lăng mạ nặng nề, chửi rủa, trù cho em cô độc suốt đời. Em giải thích nhưng tôi không nghe và cũng không tin nữa, em nói đó là một phút yếu lòng khi gặp bạn cũ, người đó yêu em, một lần say xỉn đến nhà em vào lúc khuya. Em lo lắng cho anh ta vào nhà ngủ, 2 người không quan hệ hay gần gũi gì cả. Rồi người ta và em đã tâm sự rất hợp nhau, chỉ dừng ở mức bạn bè thôi.
Đương nhiên tôi không tin. Tôi có ngốc đâu mà tin rằng một đôi nam nữ ở với nhau qua đêm không làm gì. Rồi chúng tôi không gặp nhau nữa, ngờ đâu điều em nói là sự thật. Người đàn ông hôm đó lấy vợ, em còn đến chúc phúc cho người ta. Anh ta giải thích với tôi lúc đó yêu em và chỉ muốn chiếm lấy trái tim em nhưng không làm được, dặn tôi hãy giữ chặt lấy em - người con gái thủy chung. Tôi bần thần nhận ra mình đã sai. Với tính cách, với tình yêu của em, tôi biết em không thể phản bội được. Giờ đã muộn, đọc lại những tin nhắn em gửi, tôi thấy em cố giải thích, khóc lóc và đau khổ biết nhường nào.
Tôi ân hận và muốn quay lại, nhớ một cái ôm từ phía sau thật chặt, nhớ những món ngon em nấu, nhớ cả nụ cười xinh đẹp của em. Tôi không xứng với em nữa. Trong suốt 5 tháng chia tay, tôi vội vã yêu và cưới một cô gái gần nhà. Cô ấy mang thai, tôi trở thành người chồng và sắp trở thành người cha rồi. Tôi khóc vì nợ em một ân tình, nợ em cả ngàn lời xin lỗi. Giá như tôi bình tĩnh hơn.
Theo Tin nhanh Việt Nam
Lạc mất nhau, nhân duyên và định mệnh Bạn có tin vào nhân duyên không? Nhưng tôi có thật đấy, tuy không hoàn toàn, nhưng những sự gặp gỡ nhau, dù là phút chốc hay lâu dài tôi nghĩ đó cũng là cái duyên. Hãy đợi mối nhân duyên khác đến với bạn, sẽ nhanh ấy mà. Bạn có tin vào định mệnh không? Có đấy nhưng cũng không hoàn toàn,...