Tôi thương chồng tại vì phải ở nhà vợ
Bình thường, cứ 5h sáng là ba mẹ gõ cửa phòng gọi chúng tôi dậy. Mẹ tôi còn hay nói bóng gió xa xôi, thích là chửi vợ chồng tôi.
Tôi là độc giả quen thuộc của Ngoisao.net, từng đọc rất nhiều tâm sự của các bạn nhưng hôm nay, tôi thật sự bế tắc, mong các bạn cho tôi lời khuyên để tôi tìm ra lối đi cho gia đình mình. Ba năm trước, khi
tôi theo chồng được vài tháng thì anh trai tôi qua đời. Chưa mãn tang anh tôi thì chị dâu quyết định về quê, để cháu lại cho ba mẹ tôi. Vì ba mẹ tôi làm rẫy xa nhà, tính tới tính lui không thể nào chăm sóc cháu nhỏ nên đã lên tiếng kêu vợ chồng tôi về ở cùng, quán xuyến nhà cửa và chăm cho cháu đi học. Vợ chồng tôi vừa thương ba mẹ vừa thương cháu nên đã đồng ý ngay mà không tính hơn thiệt.
Khi về ở chung nhà, tôi mới cảm nhận hết sự mệt mỏi. Ba mẹ tôi lớn tuổi nên có cách suy nghĩ và hành động mà càng ngày chúng tôi càng khó chịu. Bình thường, cứ 5h sáng là ba mẹ gõ cửa phòng gọi chúng tôi dậy dọn dẹp nhà cửa. Hôm nào vợ chồng tôi xem phim khuya một chút là 4h ba mẹ tôi đã gọi cửa kêu dậy rồi. Chúng tôi muốn đi đâu cũng rất khó khăn. Ba mẹ cứ gọi điện hối thúc đi về. Rồi trong ứng xử hàng ngày cũg vậy.
Tôi rất thương chồng cũng rất thương ba mẹ nhưng riết rồi tôi lại sợ. Những lúc ở trong phòng với chồng, anh nói ba mẹ thế này, thế kia, xem thường anh, thấy nhà anh ấy nghèo, chịu về bên vợ ở nên coi thường anh. Còn ba mẹ tôi thì chê chồng tôi chậm chạp, không nhanh nhạy, ở bên vợ mà chỉ biết lo cho bên ruột. Tôi biết rõ chồng tôi không được nhanh nhẹn nhưng anh chưa bao giờ giấu tôi thứ gì để lo cho mẹ anh và bên nhà anh.
Tôi cảm thấy bế tắc vô cùng. Đôi lần, vợ chồng tôi muốn đi vì không thể chịu đựng được mẹ tôi hay nói bóng gió xa xôi, thích là chửi. Tôi là con ruột thì thôi, chồng tôi là rể, anh ấy sẽ nghĩ gì? Rồi còn nhiều chuyện va chạm hàng ngày nữa mà tôi không biết phải làm sao? Nhưng mỗi khi chúng tôi nói không ở cùng nữa thì mẹ lại khóc lóc, lại lăn ra bệnh, chúng tôi lại mềm lòng và thôi không đi nữa.
Ngày ngày, nhìn chồng tôi cứ lầm lũi ra vào như một cái bóng, không nói năng gì. Tối đến lại cứ lên Facebook than thở mà tôi xót xa vô cùng. Tôi muốn một lần dứt khoát ra đi để giải thoát tình trạng gia đình hiện tại mà chỉ sợ không thể vượt qua chính mình. Nhưng nếu tiếp tục ở lại thì tôi thật sự đã rất mệt mỏi. Ngay cả khoảng thời gian riêng tư, vợ chồng cũng chẳng thể thoải mái được. Xin các anh chị hãy cho tôi lời khuyên sáng suốt. Tôi xin cảm ơn.
Video đang HOT
Theo VNE
Nỗi lòng khó nói khi có chồng ở rể
Ai cũng nghĩ đến những bức bí của người chồng "chui gầm chạn", nào mấy người hiểu thấu tình cảnh "tiến thoái lưỡng nan" của người phụ nữ giữa một bên là nhà đẻ, một bên là chồng.
Ảnh minh họa
Lúc kết hôn, nhà chồng có định mua cho vợ chồng tôi căn nhà nhỏ để ở riêng. Nhưng "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh". Tôi là con gái một trong gia đình nên phải có trách nhiệm chăm lo cho bố mẹ.
Bố mẹ tôi đã có tuổi nên đôi lúc hay trách giận. Đã thế, chồng tôi lại không thông cảm lại nghĩ bố mẹ bức bách mình. Cuộc chiến "ngầm" giữa bố mẹ vợ và con rể khiến tôi ở giữa nhiều phen đau đầu nhức óc.
Chẳng nói gì lớn, ngay chuyện vặt trong bữa ăn cũng khiến tôi khó xử. Tôi thường nấu món cá tẩm bổ cho bố mẹ. Chồng tôi lại ghét đặc mùi cá.
Đang trong bữa cơm anh nói "ngửi mùi cá đã ngán ăn". Bố mẹ vợ thi nhau quát con rể: "Mày không ngửi được thì xuống bếp mà ăn, ngồi đây làm gì". Tôi phải kéo tay chồng lên tầng để tránh cuộc xô xát lớn. Sau chuyện đó, vợ chồng tôi xin phép bố mẹ cho ăn riêng.
Tôi vẫn nấu cơm cho cả nhà. Song tới bữa cơm thì bố mẹ tôi ăn ở tầng một, vợ chồng tôi dọn cơm lên tầng hai. Nhiều lần bố mẹ tôi bảo: "Có miếng ngon con gái gắp hết cho thằng rể". Mặc dù, tôi đã cố gắng nấu hợp khẩu vị của bố mẹ và chồng. Tôi cũng chia đều thức ăn cho cả hai gia đình nhỏ.
Ăn riêng được gần một tháng, mỗi bữa bố mẹ tôi chỉ ăn nửa bát cơm, bỏ thừa thức ăn. Mẹ bảo tôi: "Bố mẹ buồn lắm, nuốt sao trôi, chỉ nghĩ tới con mà sống tiếp thôi".
Tôi khóc rất nhiều trước lời tâm tình của mẹ. Tôi nịnh ngon nịnh ngọt chồng ăn chung bữa với bố mẹ. Cả nhà ăn đầm ấm được thời gian ngắn. Sau cuộc chiến trách móc, xoi mói nhau lại tiếp diễn.
Công việc của tôi bận rộn nên đi làm về muộn. Bố mẹ tôi ở nhà rảnh rỗi thường dọn dẹp nhà cửa và đi chợ. Mỗi ngày đi chợ, mẹ tôi tự thưởng cho mình nửa tiếng "vạch lưng" con rể.
Mẹ tôi kể với mấy chị bán rau: "Con gái tôi lành quá mới bị nó cưỡi cổ. Về nhà nó chỉ nằm khèo ra, không chịu làm gì. Lười biếng không chấp nhận nổi".
Chẳng may, tiếng xấu đồn xa. Chồng tôi nghe được. Thua miếng khó chịu, anh đã đi phao tin với hàng xóm: "Mấy việc nhà thuê ôsin làm tí xong hết. Ông bà già lụ khụ "chém quăng buông rùi" thêm bừa bãi ra".
Thiên hạ được phen cười ầm về cuộc đấu ngôn của bố mẹ vợ và con rể. Chỉ khổ cho tôi phải đi chạy khắp để thanh minh về nỗi oan của các "bị đơn".
Nhưng nhiều lúc, tôi lỡ bênh chồng, bố tôi liền quát lên: "Sinh con gái khổ thế đấy, có chồng rồi liền quên phắt bố mẹ". Lúc tôi đứng về phía bố mẹ, chồng tôi giận dỗi: "Bố mẹ cô coi tôi chẳng bằng chó chui gầm chạn, tôi nhục quá, không thể sống nổi ở đây".
Chồng bắt tôi dọn ra khỏi nhà, nếu không, anh sẽ xin chuyển công tác vào văn phòng đại diện của công ty anh ở miền Trung. Tôi không thể để điều ấy xảy ra vì chúng tôi vẫn còn là vợ chồng son. Làm sao tôi sống cảnh Ngưu Lang - Chức Nữ được.
Tôi khóc lóc van xin chồng ở lại nhà. Thậm chí tôi còn cầm kéo định đâm vào tay nếu anh giữ nguyên ý định. Anh yêu tôi nên đã mủi lòng. Anh nín nhịn bố mẹ vợ cho "êm cửa êm nhà".
Cuối tuần trước sinh nhật chồng tôi. Anh mời vài người bạn về nhà uống rượu. Vì kế hoạch nảy sinh bất ngờ nên vợ chồng tôi chưa kịp xin phép bố mẹ. Đang lúc "chén anh chén chú", mẹ tôi bước xuống tầng nói móc: "Đàn đúm rượu chè là tài, chẳng được tích sự gì, ngữ ấy ra đường cạp đất mà ăn".
Xấu mặt với bạn bè, chồng tôi nổi khùng lên. Anh ném chai rượu vào tường nhà. Bố mẹ tôi giận lên tầng đóng kín cửa phòng lại. Một lúc sau, bố tôi đã gọi mấy người cháu họ đến để "dạy cho thằng con rể láo xược biết lễ độ".
Không ngờ chuyện bé lại xé ra to. Tôi phải mất mấy tiếng để giải thích cho các anh họ hiểu vấn đề. Họ thở dài ra về để người trong nhà "đóng cửa bảo nhau".
Ai dè, tôi chưa kịp làm hòa thì bố tôi đã vứt quần áo của con rể ra ngoài cửa. Chồng tôi nóng giận nói: "Ông nghĩ ông là cái đinh gì, tôi thương con gái ông nên mới ở lại". Chồng tôi bỏ tất cả quần áo vào valy để dọn ra khỏi nhà.
Tôi choáng váng ngất ngay xuống sàn lúc đó. Hôm sau, bác sĩ báo tôi đang mang thai. Nghĩ tới con tới cháu, bố mẹ tôi và chồng tôi đành "chín bỏ làm mười" vẫn ở cùng nhà nhưng "bằng mặt không bằng lòng".
Vì thế dăm bữa nửa tháng, tôi lại điên đầu nghe "ca nhạc trái yêu cầu" phát ra từ bố mẹ đẻ và chồng mình. Trong khi bản thân tôi thì bụng mang dạ chửa mệt mỏi. Tôi nên làm gì khi luôn phải là người đứng giữa này? Có chị em nào trong tình cảnh như tôi thì vào chia sẻ cho tôi một lối đi để đỡ stress hơn với!
Theo VNE
Cả nhà vợ muốn tống cổ tôi ra khỏi nhà Sau hôm đó, bố mẹ vợ còn không muốn nhìn mặt tôi. Ông bà lảng tránh tôi bất kể tôi chào hỏi, nhiều khi bà còn xỏ xiên "cái kiểu đấy chỉ muốn tống cổ ra khỏi nhà cho xong". Chào các độc giả của mục tâm sự. Tôi năm nay 31 tuổi còn vợ tôi 28 tuổi. Khi viết những dòng này,...