Tôi thích kiểu phụ nữ đã trải qua nhiều đổ vỡ
Tôi thích phụ nữ có cả giọng trầm. Không mấy ấn tượng với những cô gái trẻ đẹp mang chất giọng lanh lảnh. Cũng bởi “trầm” là một thứ mang dư âm cuốn hút khó tả của riêng nó, hệt như cái hoàn cảnh của sắc đẹp.
Đàn bà giọng trầm điềm đạm, ít nói cũng vì đã hiểu cái sức nặng của ngôn từ, thế nên không phải lúc nào cũng mở miệng, nhưng mà lại có thể nói được những lời thấm sâu vào tâm can.
Ít khi tôi thú nhận về mẫu người đàn bà mà bản thân cảm thấy lôi cuốn đến phát sợ. Tôi sợ ái tình mất đi bí ẩn thì sẽ thật nhạt nhòa. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi thích kiểu đàn bà trầm tính, không theo một cách bẩm sinh, mà là một con người đã từng thất tình, hận tình, bạc tình rồi từ bỏ dần mà trở thành hai màu đen trắng mộc mạc. Tôi không nghĩ đen trắng là cái màu ai cũng mặc được, bởi vì ở cái sắc đẹp nhất của hắc bạch, chúng chỉ giống với sự cô đọng, còn lại của một người đã có nhiều và cũng đã phải đi qua nhiều.
Tôi thích phụ nữ có cả giọng trầm. Không mấy ấn tượng với những cô gái trẻ đẹp mang chất giọng lanh lảnh. Cũng bởi “trầm” là một thứ mang dư âm cuốn hút khó tả của riêng nó, hệt như cái hoàn cảnh của sắc đẹp. Nhìn vào một nhan sắc tươi trẻ, không thể gạt bỏ suy nghĩ về một thứ đang lụi tàn. Tôi đắm đuối cái vẻ đẹp của phụ nữ trưởng thành như một nỗi ám ảnh của bản thân về sự hoàn thiện. Cái lúc mà đời người đạt tới chín chắn thì cũng đã phải mất rất nhiều. Nhưng trái với cái vẻ đẹp của một đóa hoa đang nở, cái phần còn lại sau đổ nát và héo úa đấy lại mang cái hình hài sang trọng nhất của một cá tính. Đẹp đến chết lặng và buồn đến bi ai. Tôi thích cái kiểu đẹp của một bức chân đen trắng như thế, nó mang cả giá trị thời gian, như mái tóc dài của một người phụ nữ.
Tôi thích phụ nữ có cả giọng trầm. Không mấy ấn tượng với những cô gái trẻ đẹp mang chất giọng lanh lảnh.
Đàn bà giọng trầm điềm đạm, ít nói cũng vì đã hiểu cái sức nặng của ngôn từ, thế nên không phải lúc nào cũng bi bô tâm sự, không phải lúc nào cũng mở miệng, nhưng mà lại có thể nói được những lời thấm sâu vào tâm can.
Yêu một người như thế, có lẽ chỉ là một tên đàn ông trưởng thành cũng chẳng đủ. Bởi vì con người lớn lên, đâu chỉ là về sự chín chắn trong cách cư xử mà còn là cả những hành trang mà họ mang theo trong đời. Tôi thích những túi da cũ nhàu bụi, những cuốn sổ mà giấy đã ngả màu và những cây bút chẳng hào nhoáng nhưng viết ra những nét mang cả tấm lòng cũng vì thế. Chúng mang những câu chuyện như một người phụ nữ chọn cách thả hồn mình về đâu mỗi khi một mình.
Video đang HOT
Ở cái tuổi này, chẳng mấy ai mắc vào những sai lầm yêu đương con trẻ, thế nên họ đòi hỏi sự hòa hợp
Tôi chẳng quan tâm lắm đến mấy chuyện ngoại tình phi công trẻ với lại máy bay. Lên giường với một người đàn bà không có nghĩa là có một người đàn bà. Một cô gái trung niên hồi xuân cũng không có kiểu quyến rũ như mẫu đàn bà làm tôi say lịm. Họ không đi tìm những cuộc phiêu lưu tình ái, chắc cũng bởi chưa đến mức tuyệt vọng đến thế về cái sự tự do của bản thân. Thế nên, để bước vào được tẩm cung của một người đàn bà như thế, đàn ông kiểu chẳng có gì ngoài tiền chắc chắn không bước qua nổi ngưỡng cửa.
Bóng tối của trưởng thành là những giọt nước mắt méo mó, rạn vỡ trong cô quạnh. Ngay cả đàn ông cũng phải đi quanh những tháng ngày như thế. Vậy thì phụ nữ sẽ phải làm thế nào. Tôi thích ngắm một người phụ nữ đã đi qua nhiều thứ, cho dù họ có trang điểm hoặc không. Đôi khi, xúc động nhất lại là khi nhìn họ âu sầu mắt thâm quầng, mặc quần áo rộng thùng thình ra mở cửa. Những kẻ tình nhân có tuổi đâu dễ nhìn nhau khóc. Có lẽ được ở cạnh nhau cũng đã có phần xoa dịu nên có đau đớn gì cũng không trào lên cao nổi mà vỡ òa. Nhưng mà cái thời điểm tôi yêu một phụ nữ như thế nhất không phải khi họ làm tôi cười, đấy là khi ôm con người tiều tụy khi vừa dốc cạn cảm xúc đấy, mặt lấm lem đấy vào lòng. Họ đã chờ bao lâu rồi để mà được khóc như một đứa trẻ *đặt một dấu hỏi vô hình*.
Những người như tôi đóng băng cái khái niệm thời gian về chuyện yêu, thế nên, quanh đi quẩn lại, có khi từ lúc 17 hay 19 vẫn chưa từng yêu tiếp. Chỉ là đổ vỡ thì thêm trải nghiệm. Đến lúc yêu lại, có lẽ vẫn đang mang những cảm giác tinh khôi thuở đôi mươi nhưng đã thêm đến chục năm kinh nghiệm để làm người.
Rồi phụ nữ vẫn biết cách làm tim đàn ông trong giây lát chết lặng.
Rồi phụ nữ vẫn biết cách làm tim đàn ông trong giây lát chết lặng.
Lặng lẽ đến choàng áo khoác lên lưng khi biết bạn đang ngồi cạnh bàn làm việc trong đêm lạnh, những cái ôm cổ, thơm má bí mật chốn đông người cho đến những hànhđộng liều lĩnh phát rồ khiến bạn phải vội vã lao ra giữ họ thật chặt rồi gào lên “Tại sao em/chị lại làm như thế? Em có biết anh/em đã sợ như thế nào không? Lúc nãy tim anh/em chuẩn bị nhảy ra ngoài đấy!”. Con người ấy thì cứ nấc lên và mắt ngấn lệ.
Những hành động như thế, dù là lừa tình hay xuất phát tự nhiên thì cũng đều khiến đàn ông cảm thấy “đặc biệt”. Nếu như nó còn được làm bởi những người phụ nữ trưởng thành và mạnh mẽ thì càng có sức lay động. Bởi vì họ sẽ không bao giờ cho phép những kẻ chưa đủ hấp dẫn và chưa đủ tin tưởng nhìn thấy phần trẻ con nữ tính nhất của mình.
Điều ấy như thể nói rằng họ đã tìm được một người đủ đàn ông để bản thân được làm đàn bà.
Tôi nghĩ, ở cái trạng thái đen trắng này của đàn bà với đàn ông có tuổi, chắc cũng là một kiểu chết. Một kiểu si tình đang hôn mê chờ trái tim đập lại. Hoặc như cách tôi nghĩ về bản thân là một con ma cà rồng xác héo, chưa được bơm đúng máu thì vẫn cứ trơ xác ở đó, tự ái tự ố với thời gian. Tôi biết mình sẽ thế nào khi con tim đập lại, nhưng mà tôi không biết ngày ấy sẽ là bao giờ.
Tôi tự nhận mình si tình. Dẫu biết sẽ không được yêu đương bình lặng, trong tâm can, vẫn không muốn chọn con đường dễ dàng. Trăm vị ái tình, ngọt bùi đắng cay có đủ, tôi hàng ngày thẩm cái đắng của cô quạnh, cũng là để một phần bồi đắp cho cái sự ngọt ngào. Cố nhân sau này gặp lại nói với tôi: “Có một thứ hạnh phúc gọi là chia tay”. Tôi trước sau vẫn không hiểu điều này. Chỉ rõ mình đi khắp nơi tự do tự tại một mình nhưng trái tim vẫn chưa từng hết yêu. Không phải là yêu người cũ, chỉ là mang theo một bình rượu đầy, đến lúc gặp người thật có duyên mới đem ra cạn. Rượu ngon ủ càng lâu, vị càng đậm càng nồng. Trong lòng có hồng nhan tri kỷ thì dù không ở bên nhau, khắp chân trời góc bể, đâu cũng là chốn để yêu.
Đời người, có một lúc nhìn thấy cả chân trời nơi đầu mày cuối mắt là đủ. Không tham lam hạnh phúc, không màng thứ đời đời kiếp kiếp, đầu bạc răng long.
Theo Him
Đừng chọn người yêu theo hình mẫu lý tưởng
Chỉ cần bạn thả lỏng con tim ra và kệ mấy cái lý thuyết trong đầu mình. Trần trụi trước tình yêu, tinh khôi trước một mối tình mới và đánh cược với số phận thêm một lần.
Này, bạn tôi, chúng ta có thể dừng một ngày không nói về mẫu người lý tưởng trong ta được không? Tôi đã chán những anh chàng lúc nào cũng mong người yêu giống mẹ hay những cô gái mong tìm được hình ảnh người bố trong anh bạn trai, như một thứ ảnh chiếu của phức cảm Oedipus.
Tôi cũng cảm thấy đủ với những người lên cho mình một danh sách những đức tính cần phải có của người yêu trong-tiềm-thức của mình rồi bắt đầu cầu Chúa cho họ được may mắn và kiên tâm. Cũng tạm ngừng việc tâm sự với những người chờ mong ánh chớp của số phận, có một đấng vô hình nào đó sẽ giáng một tia chớp hay một cục phân chim xuống đầu người đối diện, a lê hấp người yêu cuộc đời con đây rồi. Thôi, tôi xin đủ.
Xin đừng hiểu nhầm, tôi không chỉ trích, bởi lẽ khoa học đã chứng minh, báo chí đã lên tiếng, ngôn tình đã phán bảo, dân gian đã truyền miệng về những điều đó, chỉ là, tôi không muốn mình sẽ là một trong mấy phần trăm nhỏ bé sau dấu phẩy cũng nhỏ không kém xác suất của trò chơi tình ái đó. Ít ra chơi cò quay Nga còn có xác suất cao hơn.
Tôi muốn mình được chủ động, một cách vô cùng kỳ quái, đi theo con tim mình, không rụt rè, không suy nghĩ. Chủ động, trong thứ hiếm hoi tôi có thể chủ động được, khi mà có một ngàn thứ khác tôi đã bị mạng nhện vô hình của xã hội xung quanh giật dây.
Yêu là gì? Có một vạn, nhiều hơn một vạn, cuốn sách đưa ra định nghĩa về yêu. Đưa ra ví dụ minh hoạ thì còn nhiều hơn nữa, xin phép không đếm, vì như thế là chủ động tìm đến cái chết, trước khi tìm đến tình yêu. Làm sao để biết bạn yêu một người? Cũng xin phép không đưa định nghĩa. Nhưng chắc chắn, bạn không thể yêu một người, khi mà bạn chẳng hề có rung động gì trước người ấy, nhớ nhung, khắc khoải, thèm một cái chạm, một hơi ấm. Khác với rung động trước mấy cái dấu trong danh sách, rung động nơi con tim không trực quan bằng, nhưng lại dễ nhận biết hơn.
Chỉ cần bạn thả lỏng con tim ra, và kệ mấy cái lý thuyết trong đầu mình. Trần trụi trước tình yêu, tinh khôi trước một mối tình mới, trước những rung động mới, đánh cược với số phận thêm một lần. Nói vậy cho vui chứ mấy ai thoát khỏi những định kiến của bản thân, đúng không?
Ai cũng có những vết sẹo, những ký ức chẳng buồn thì cũng khó quên về những điều đã qua, để rồi ám ảnh mình theo mãi. Ai cũng lo lắng không biết rồi con đường tình ái có đưa ta về đâu, có đi về bến bờ tình ái có túp lều tranh trái tim vàng hay lại buôn nhau sang một biên giới khác.
Nhưng con tim thì chẳng bao giờ khép cửa, có chăng chỉ là bạn dán cho nó cái mác "cấm làm phiền" thôi. Tôi có quá lời không, nếu nói rằng, một chục lần đau thương buồn bã để đổi lấy một tình yêu thật sự là một cuộc làm ăn có lời nhất trong cuộc đời?
Theo Blogtamsu
Đợi ai đó yêu em nghiêm túc Em sẽ đợi! Chờ đợi bình minh dang đôi cánh đón nắng vàng dịu, đợi một tình yêu chân thành như em đã yêu. Chiều nay gió đông hun hút trở về, con ngõ nhỏ nằm bơ vơ bên lề phố vắng, thi thoảng mới có bóng một chiếc xe ngang qua. Em cuộn lòng mình trong những giọt nước mắt xót xa,...