Tôi thấy mình như ăn xin khi cố đòi lại tiền cho bạn vay
Mỗi lần đòi bạn món nợ 5 năm trước, tôi thấy mình như đi ăn xin, còn cậu ta đối xử như thể tôi là đứa quá quắt, không biết điều, cứ liên tục làm phiền người khác.
Khoảng tháng 7 năm 2015, người bạn cùng lớp cấp 3 và cũng là hàng xóm của tôi đề nghị vay nóng 120 triệu đồng để giải quyết sự cố trong việc làm ăn. Cậu ấy nói chỉ cần đủ tiền là việc sẽ xử lý xong và sau 1 tuần sẽ trả lại tôi. Chúng tôi không quá thân nhưng thường xuyên đi lại, tụ tập, số tiền đó tôi đang sẵn, thời gian vay cũng ngắn nên tôi đồng ý.
Phải đến nửa tháng sau tôi mới dám hỏi, cậu ấy xin lỗi vì chưa có trả ngay, nhưng việc cũng sắp ổn và bảo hết tháng sẽ đưa tiền cho tôi. Nhưng hơn 1 tháng, tôi phải gọi điện hỏi thì bạn mới nói là chưa có, vài ngày nữa mới thu xếp được. Sau đó, các cuộc điện thoại tôi gọi đến đều không được nghe.
Vì ngại nên phải 1 tháng sau đó nữa, tôi mới đến nhà. Cậu ấy bảo vừa rồi phải nhập số hàng khá lớn nên chưa có trả tôi. Hôm đó tôi khá gay gắt, bạn cũng xin lỗi rất thành khẩn, rồi đề nghị cho khất thêm 3 tháng nữa, trong 3 tháng đó sẽ gửi tôi tiền lãi bằng lãi gửi tiết kiệm. Biết có cố đòi cũng chưa được, tôi đành đồng ý.
Ảnh minh họa.
Nhưng tôi chỉ nhận được tiền lãi đúng 1 tháng, rồi sau đó mất hút. Mỗi lần hỏi, cậu ấy đều viện lý do khi thì bố vợ mới bị tai nạn, khi vợ ốm con đau, lúc lại bị ai đó vay mất, hoặc vừa phải “làm luật” để kinh doanh suôn sẻ… Thật ra vì ngại nên lâu lâu tôi mới hỏi, mà cũng phải gọi điện, nhắn tin, nhắn facebook nhiều lần mới được trả lời.
Video đang HOT
Bạn đã rơi vào cảnh đòi tiền như đi xin chưa?
Cứ thế, lâu dần tôi đâm chán, chả buồn đòi nữa. Nhiều lần gặp nhau trong ngõ, hai bên cũng chào nhau bình thường, thậm chí nói chuyện tầm phào đôi câu mà không nhắc đến món nợ. Mãi gần đây, tình hình tài chính khó khăn, tôi mới quyết tâm đòi tiền. Để khỏi bị trốn tránh, tôi không gọi hay nhắn trước mà sang luôn nhà.
Cậu ấy lại khất, bảo khó khăn do dịch COVID-19. Tôi nói thẳng là tôi cũng khó, bạn khó là việc của bạn phải tự giải quyết, tôi giúp chừng đó năm là quá nhiều rồi. Tất cả lãi này nọ tôi không cần, hãy trả tôi số tiền gốc, và trả ngay trong vòng 1 tuần, nếu không tôi sẽ có biện pháp cứng rắn. Tôi cũng bảo, bạn sắm được xe mới, vợ bạn đeo đầy vòng vàng, nếu không có tiền thì bán đồ trả cho tôi.
Hôm đó tôi về chỉ nhận được lời hứa cố gắng thu xếp. Về sau, tôi có gọi điện nhắn tin nhưng cậu ta không trả lời, đến nhà thì tránh mặt. Tôi biết chắc cậu ta có nhà mới qua nhưng 2 đứa trẻ con vẫn nói là bố đi vắng. Có hôm tôi xông vào tận phòng lôi ra, cậu ấy cau có mắng tôi bất lịch sự, đột nhập trái phép các kiểu, rồi dạy cho tôi một tràng về cách cư xử trước mặt trẻ con… Đến khi tôi ngắt lời và đòi tiền thì cậu ấy bảo chưa có trả. Tôi hỏi bao giờ có thì bảo không biết.
Những lần khác cũng vậy. Nếu không trốn được, phải đối mặt với tôi, người bạn đó lại chơi bài lì, bài cùn. Tôi hết cứng lại mềm, bảo tôi cũng khó khăn, trước đây tôi giúp cậu ấy thì giờ hãy giúp tôi, trả nợ cho tôi, cảnh nhà cậu ấy không phải là không xoay được số tiền đó. Thế nhưng cậu ấy bảo là mình cũng hết cách rồi.
Chẳng những không trả, lần nào gặp tôi cậu ấy cũng tỏ thái độ như bị quấy rối làm phiền, rất cau có nhấm nhẳng, bảo tôi quá đáng chỉ biết đến đồng tiền, không tôn trọng bạn bè, không biết thông cảm và giữ thể diện cho bạn. Vợ cậu ấy còn dựng chuyện nói xấu tôi khắp khu phố. Tôi từ chỗ là người làm ơn trở thành người chạy theo van nài cậu ấy trả nợ, không khác ăn xin.
Hôm qua tức quá, tôi ra tối hậu thư, nếu trong 5 ngày không trả tôi sẽ có biện pháp mạnh. Cậu ấy bảo có giết cậu ấy cũng không có tiền bây giờ, tôi thích thì cứ gọi xã hội đen đến chặt chân tay cậu ấy đi.
Tôi thật sự rất nản, chỉ muốn bỏ luôn 120 triệu đồng này cho nhẹ đầu, nhưng nghĩ đến cách cư xử của người bạn bạc bẽo quá đáng đó thì lại muốn đòi bằng được. Nhưng tôi không nghĩ ra cách nào cả. Kiện ra tòa thì thủ tục chắc sẽ lằng nhằng mệt mỏi kéo dài, mà thuê xã hội đen gì đó thì không bao giờ tôi dám. Cậu ấy biết thừa như vậy nên mới thách thức và mặc kệ.
Các bạn có cách nào khả thi không, xin mách tôi với.
"Lép vế" trong tổ ấm
Chị hết lòng chăm sóc chồng con nhưng đổi lại, chị như cái gai trong mắt họ. Dù 3 bố con sai, chị vẫn phải là người hạ mình xin lỗi. Chỉ cần chồng con nhăn mặt, chị không dám nói thêm một lời nào.
Tôi có chị đồng nghiệp thân thiết. Chị em gắn bó với nhau từ hồi tôi còn làm ở công ty đầu tiên, cách đây hơn 20 năm. Lần nào gặp nhau, tôi cũng thấy mắt chị sung húp vì vợ chồng chị vừa cãi nhau. Lúc đó, tôi đã nghĩ thầm trong đầu, sao lại trùng hợp đến vậy, lần nào chị em gặp nhau cũng cãi nhau với chồng trước đó là sao? Cho đến lần gần đây, tới chơi nhà chị, tôi mới thấy, có lẽ chị đã phải lặng lẽ khóc mỗi ngày, chứ không phải là thi thoảng cãi nhau như chị đã nói.
Chồng chị làm chủ thầu, tiền kiếm được kha khá nên từ hồi chị em quen nhau đến giờ, chị cũng đổi vài lần nhà và nhà sau bao giờ cũng to đẹp hơn nhà trước. Hồi còn trẻ, gặp chồng chị, tôi chỉ có một ấn tượng, anh này có vẻ lạnh lùng. Nhưng một người như chị, có rất nhiều "vệ tinh" vây quanh mà lại "chấm" anh thì chứng tỏ anh có thể là kiểu người "ngoài lạnh trong nóng". Hồi chị mới cưới, tôi từng đùa như thế và chị cũng gật đầu. Chị nói mình may mắn vì anh cũng là "soái ca" trong lòng bao cô gái.
Hôm tôi đến, chị đang tất bật chuẩn bị bữa trưa. Anh và hai con gái, người "ôm" điện thoại, người dán mắt vào tivi, không một ai có ý định đứng lên giúp chị. Dù tôi đã gặp anh nhiều lần trước đó nhưng anh không có ý định trò chuyện với bạn của vợ dù chỉ là xã giao. Ngồi được một lúc, anh thông báo: "Bố đi cà phê một lúc!". "Bao giờ anh về?", chị hỏi với theo. "Uống xong thì về thôi!", anh đáp. Tôi thấy chị nén tiếng thở dài, đôi mắt buồn mênh mang... Lúc đó, vì muốn chị vui, tôi đã bảo: "Chắc anh ấy muốn chị em mình thoải mái trò chuyện đây mà. Công nhận chồng chị tâm lý thật đấy!". Chị cúi mặt không đáp lại.
Trưa đó, dù biết nhà có khách, chị phải gọi tận 3 cuộc điện thoại, hơn 12h trưa chồng chị mới về. Không một lời xin lỗi cả nhà đã phải chờ cơm, anh dõng dạc hô: "Chén thôi!". Ngồi vào bàn, thấy thiếu thứ nọ thứ kia, anh không sai con mà hất hàm bảo chị: "Lấy thêm bát mắm, quả ớt. Nhạt quá, lấy gia vị đi!". Chắc vì trước mặt tôi, chị gượng cười, lặng lẽ làm theo mệnh lệnh của anh.
Chứng kiến cảnh đó, tôi thấy thương chị đến thắt lòng. Chiều hôm đó, tôi nói với chồng chị: "Cho em mượn bà xã anh một lúc nhé!". Mắt vẫn dán vào điện thoại, anh tưng tửng nói: "Cứ thoải mái đi!". Có lẽ hôm đó, chị không muốn giấu nữa, vừa vào quán nước mắt đã lã chã rơi. Chị bảo, cưới nhau hơn 20 năm cũng là ngần đó thời gian chị phải sống trong cảnh kìm nén mọi cảm xúc. Bởi nếu không, chị sợ sẽ tung hê hết, người chồng coi thường vợ và hai đứa con cũng đứng về "phe" bố.
Chị hết lòng chăm sóc chồng con nhưng đổi lại, chị như cái gai trong mắt họ. Dù 3 bố con sai, chị vẫn phải là người hạ mình xin lỗi. Chỉ cần chồng con nhăn mặt, chị không dám nói thêm một lời nào. Những lần mâm cơm dọn lên mà chờ mãi không thấy 3 bố con về, chị gọi điện thì nghe chồng quát, con gắt "không phải đợi", "ăn trước đi", khiến nước mắt chị lại lã chã rơi. Chị quen dần với cuộc sống của một người lép vế trong tổ ấm của chính mình. "Nhiều khi chị muốn giải tán vì chán quá nhưng lại không dám!", chị nghẹn ngào nói.
Nghe chị kể, tôi thương chị quá. Ở công ty, chị là một phó phòng đầy năng lực vậy mà về nhà chị lại trở thành người phụ nữ cam chịu. Dù biết sẽ khó để thay đổi nhưng tôi vẫn khuyên chị, hãy sống vì mình và trân trọng bản thân. "Chị đừng để cả ba bố con tiếp tục quen với việc chị là người nhận lỗi trong mọi chuyện. Trong gia đình, không cần quá coi trọng chuyện đúng sai nhưng đây cũng là thể hiện sự bình đẳng và tôn trọng lẫn nhau. Những gì chị thấy chồng con chưa đúng, chị phải lên tiếng bởi nếu chị tiếp tục chọn cách sống không cảm xúc và lệ thuộc vào chồng con, họ sẽ không còn trân trọng chị như lâu nay từng làm thế với chị".
Đừng xin lỗi khi rõ ràng chị không sai. Chị có thể xin lỗi khi chồng chị nhận ra anh đã sai - đó là thể hiện chị trân trọng tình cảm với anh, chứ không phải vì chị sợ như hiện tại. Nghe những chia sẻ của tôi, chị đã khẽ mỉm cười...
Hải Giang
Nếu ngoại tình là câu chuyện bạn đau đáu giấu kín, hãy đọc bài viết này ít nhất một lần Nếu chuyện ngoại tình khiến lòng bạn đau đớn không dứt, lại chẳng thể chia sẻ với ai thì hãy đọc và nhớ những điều này để tìm lại điểm tựa cho chính mình. Chẳng ai muốn chuyện ngoại tình sẽ tìm đến cửa nhà mình. Nhưng nếu không may đó là điều bạn đang đau đáu đối mặt mỗi ngày, hãy nhớ...