Tôi thấy mình là một người đàn ông khốn nạn
Hôm nay, người tôi yêu tha thiết nói về chuyện kết hôn. Thật trớ trêu khi bố tôi cũng vừa gọi về quê để gia đình tôi chuẩn bị sang nhà và Hương nói chuyện đám cưới.
ảnh minh họa
Cuộc đời tôi rồi sẽ ra sao khi trong lúc này tôi đang dằn vặt giữa hai sự lựa chọn. Hoặc là người con gái mà mình yêu thương tha thiết, hoặc là người con gái đã dành trọn cả tuổi thanh xuân của mình cho tôi và gia đình tôi.
Quê tôi ở cách Hà Nội chỉ chừng hai giờ đi xe máy, dù không xa thủ đô là mấy, nhưng làng quê vẫn còn giữ được nguyên vẻ hoang sơ, và những phong tục, truyền thống từ lâu đời. Thói quen ướm gả con cho nhau từ hồi con còn bé có lẽ là một điều rất lạc lõng trong cái xã hội tự do, hiện đại này. Vậy mà với quê tôi, nó hầu như vẫn còn nguyên giá trị.
Tôi và Hương học cùng nhau từ thuở nhỏ, nhà hai đứa lại ở cùng xóm, cả hai gia đình đi lại thân tình từ đời ông bà vì hai nhà cùng thuộc một tổ sản xuất thời bao cấp. Tôi không rõ trước khi chúng tôi được sinh ra thì quan hệ hai nhà thế nào, nhưng kể từ khi chúng tôi nhận biết được về tình cảm thì tôi đã thấy hai nhà mà như là một. Dù bằng tuổi nhưng Hương luôn gọi tôi là anh vì bố mẹ hai bên đều chắc với nhau rằng, sau này lớn lên, hai đứa sẽ là vợ chồng.
Ngày tháng cứ trôi qua, chúng tôi vào cấp I, cấp II rồi cấp III. Tôi dần dần như người anh trai của Hương khi ngày nào hai đứa cũng cùng nhau tới lớp, cùng nhau học bài, cùng nhau chơi đùa. Chúng tôi quý mến nhau, và coi như việc sau này trở thành vợ chồng là điều tất yếu. Dù cho đến lớp 10 hai đứa vẫn chỉ nghĩ rằng, cứ về cùng nhà thì sẽ là vợ chồng thôi.
Cho đến cuối lớp 12, lúc này hai đứa mới có những điều thực sự khác biệt, trong khi Hương mong muốn trở thành một cô giáo, thì tôi muốn trở thành một kỹ sư, hay một doanh nhân. Học lực của tôi vào loại xuất sắc, nên chẳng khó khi thi đậu ĐH Bách Khoa HN. Còn Hương dù đậu ĐH Sư phạm HN, nhưng em đã quyết định đi học cao đẳng sư phạm của tỉnh để được gần nhà, tiện chăm sóc cả hai gia đình.
Video đang HOT
Bố mẹ tôi đã trên dưới 70, mẹ tôi lại từng trải qua một cơn đột quỵ, vì thế mỗi khi trong nhà có việc gì, Hương thường phải nghỉ học để về nhà chăm sóc, cho tôi yên tâm học tập trên HN. Dù chưa cưới nhưng suốt 6 năm nay, Hương thực sự như người vợ tảo tần, lo cho gia đình tôi mọi bề. Từ khi Hương về dạy học gần nhà thì hầu như thời gian Hương bên nhà tôi còn nhiều hơn thời gian Hương ở nhà mình.
Thế nhưng, là một người đàn ông, tôi thấy mình thật khốn nạn. Đã 3 năm nay, tôi yêu tha thiết một người con gái Hà Nội. Nga kém tôi 2 tuổi và vừa tốt nghiệp Học viện Ngân hàng. Trong tâm trí Nga vẫn luôn nghĩ rằng, tôi là một chàng trai tuyệt vời mà mình sẽ lấy làm chồng sau này. Vì Nga thấy ở trong tôi một quyết tâm vượt khó của con nhà nghèo, một con người tham vọng. Và trên hết là một tấm chân tình mà bấy lâu tôi trao cho Nga.
Tôi yêu Nga là thật lòng, là đúng như những gì người ta nói về tình yêu, về trái tim rung động. Tôi không hình dung nổi mình sẽ ra sao nếu một ngày không được gặp Nga. Tuy hai đứa chưa làm gì quá mức cho phép của tình yêu, nhưng thực sự, chúng tôi gần như đã dành cho nhau cả cuộc sống của mình, như hình với bóng.
Hôm nay, Nga nói với tôi chuyện đám cưới, vì hai đứa đều đã có công việc ổn định. Thật trớ trêu, khi bố tôi cũng vừa điện lên, gọi về nhà chuẩn bị để hai nhà ở quê làm hôn sự. Giờ đây tôi không biết phải làm sao. Vì tình nghĩa Hương dành cho tôi là quá lớn, chẳng thể nào đánh đổi được bằng bất cứ thứ gì. Còn tình yêu tôi dành cho Nga là thật lòng, từ sâu thẳm trong tim.
Tôi phải làm sao? Xin các bạn cho tôi một lời khuyên, hoặc đơn giản chỉ là một lời chỉ trích. Tôi thấy mình thật khốn nạn!
Theo VNE
Đi đi anh, mình chia tay rồi mà!
Em không muốn anh vì cuộc tình này mà mãi chìm đắm trong đau khổ. Điều đó đâu có ích gì phải không anh.
Gặp nhau giữa dòng người đông đúc khi chiếc xe của em đột nhiên hỏng giữa đường. Anh không thể làm ngơ dù ánh mắt của anh nói lên sự bối rối và lo lắng. Tạt vào lề đường, anh nói cô ấy đứng đội anh một chút và chạy tới giúp em. Cô ấy không hoài nghi vì nghĩ rằng anh đang giúp một người đi đường. Hành động của anh khiến cô ấy thêm tự hào về bạn trai mình. Nhưng nếu biết, em và anh không phải người đi đường mà là tình cũ, chắc hẳn cô ấy buồn lắm phải không anh? Đó là lí do mà anh sợ phải dừng lại giúp em.
Sau khi chia tay, mọi người nói em cần phải quên anh nhanh chóng vì anh không xứng đáng với tình yêu đó. Anh không đau khổ nhiều như em và anh có người mới khi mà em vẫn còn chưa dứt nỗi đau tình cũ. Mọi người nói rằng anh quên quá nhanh. Nhưng em không nghĩ vậy. Trong tình yêu, việc người đó có xứng đáng với mình hay không chỉ chính mình mới biết. Đôi khi nhìn một cặp xứng đôi vừa lứa, mọi người có thể cho rằng họ cân xứng. Song hạnh phúc hay không, yêu nhiều tới đâu chỉ hai người họ cảm nhận. Vì thế em không muốn nhìn vào biểu hiện bên ngoài của anh để đánh giá anh.
Em là người đã từng yêu anh, đã từng cùng anh trải qua mọi cảm xúc trong cuộc sống nên em biết rõ anh có xứng đáng để em yêu hay không. Người ta chia tay đâu có nghĩa là tình yêu ấy sai lầm. Có nhiều lí do để buộc chúng mình dừng lại nhưng sự tôn trọng dành cho nhau vẫn luôn có. Em cũng không nghĩ rằng anh phải đau khổ, phải vật vã mới là yêu em nhiều. Cũng không nghĩ rằng anh sẽ phải độc thân cho tới khi em tìm được người khác mới là tôn trọng tình yêu đã qua.
Đã qua rồi những cảm giác đó, em đã dần vui trở lại để chờ một ngày tình yêu lại ghé qua (Ảnh minh họa)
Cuộc sống này vẫn quay dù em và anh có còn là một cặp hay không. Và khi đã quyết định dừng lại thì chúng ta phải sống cho tương lai. Anh quên em nhanh và tìm được duyên mới điều đó là đáng mừng chứ không hề đáng trách. Em không muốn anh vì cuộc tình này mà mãi chìm đắm trong đau khổ. Điều đó đâu có ích gì phải không anh.
Em chưa tìm một người yêu mới cho mình là vì em chưa thấy một nửa phù hợp với mình. Điều đó không có nghĩa là em đang đau khổ. Đã qua rồi những cảm giác đó, em đã dần vui trở lại để chờ một ngày tình yêu lại ghé qua...
Anh gửi xe em vào một quán ven đường và bắt đầu lúng túng. Cô gái ấy chạy ra níu tay anh.
- Xong chưa anh? Anh quen chị ấy à?
Mặt anh bắt đầu ửng đỏ. Em khẽ mỉm cười:
- Mình là một người bạn cũ thôi, không ngờ lại gặp lại như thế này. Cảm ơn bạn đã giúp mình nhé!
Cô gái hân hoan ra mặt và bước về phía trước:
- Nhanh lên anh ơi, muộn giờ chiếu phim rồi.
Anh đứng tần ngần nhìn em, em khẽ gật đầu nói nhỏ:
- Đi đi anh, cô ấy đợi, mình chia tay rồi mà...
Theo VNE
Phải giữ chặt người đàn ông của mình! Tôi như cảm nhận được từng hơi thở nơi anh. Khoảnh khắc vô giá đó tôi sẽ không bao giờ quên... Vài tháng trước, tôi rời miền Bắc Carolina - California để đến với anh sau một năm quen biết và nửa năm chính thức là người yêu của anh. Tôi đã tưởng tượng đến một đám cưới tuyệt đẹp sẽ được diễn...