Tôi thấy mình không đủ các yếu tố để lấy chồng
Vì đã có kế hoạch làm mẹ đơn thân nên việc kết hôn đối với tôi không có nghĩa lắm.
Tôi 33 tuổi, sau nhiều năm lần lữa không lấy chồng, Tết vừa rồi bà con quyết tâm dẫn cho tôi một người có công việc ổn định. Anh làm kỹ sư, cao ráo, hai nhà gặp nhau chúc Tết và tác thành cho cả hai, anh đã nói về chuyện tương lai. Vì đã có kế hoạch làm mẹ đơn thân nên việc kết hôn đối với tôi không có nghĩa lắm nhưng thấy anh cũng được, cả hai cũng thấy khá hợp nên tôi cân nhắc liệu có tiến đến hôn nhân hay không. Việc tôi không muốn kết hôn có khá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc mấy chục năm qua mà tôi vẫn chưa muốn thay đổi. Một ngày 24 tiếng tôi chia ra 7h ngủ, 8-9 tiếng đi làm, di chuyển ngoài đường 2 tiếng, ăn uống 3 tiếng (không nấu nướng), vị chi là hết 21 tiếng chỉ cho các yếu tố cơ bản duy trì đời sống con người.
Như vậy chỉ còn 3 tiếng cho sinh hoạt theo nhu cầu, trong đó yoga hết một tiếng, vậy 2 tiếng nếu bao gồm cho việc đọc tin tức, xem sách báo, ti vi, dọn dẹp việc nhà, giữ ấm cho gia đình bằng các cuộc trò chuyện, đi dạo phố với chồng con đương nhiên là không đủ. Để có thời gian thì phải thuê người giúp việc đỡ đần việc nhà, nấu ăn, giặt giũ, những việc không tên linh tinh khác. Thu nhập cả anh và tôi thì thuê được nhưng thuê người giúp việc đôi lúc là cả vấn đề khi chị tôi kiếm người vừa ý mất hơn cả năm mới được, rồi cũng thay đổi liên tục, tâm trạng lúc nào cũng bất an. Nếu sống một mình với con thì có lẽ dễ dàng hơn vì không có người khác càu nhàu hay xét nét, ý kiến, không vừa ý về điều này điều khác.
Chung quy lại thì chồng hay vợ vẫn là những cá thể khác nhau hoàn toàn, họ phê phán nhau một cách tự nhiên nếu cá thể này thấy điều gì đó khác với bản ngã của họ. Nhất là khi thành vợ chồng thì họ hết giữ vẻ tôn trọng nhau nhưng lại mong được tôn trọng và lại không thể thực hiện được, rồi rất nhiều cặp cuối cùng ly hôn nên tôi rất ngại việc kết hôn.
Video đang HOT
Công ty tôi có một em gái rất xinh và giỏi giang, rất đảm chuyện nấu ăn, tính tình hiền dịu, hầu như ai cũng mến em ấy. Hôm dự đám cưới trông cả đôi rất hợp, rạng rỡ sáng ngời, tôi đã nghĩ tính cách em ấy phù hợp với việc kết hôn hơn, vậy mà đùng một cái đã nghe em tâm sự chia tay khi chưa đến một năm. Cho nên tôi nghĩ rằng việc lo ngại của mình là có cơ sở. Thu nhập của tôi cao hơn anh và không biết tương lai anh phát triển thêm công việc ra sao vì không tế nhị lắm để hỏi điều này. Hiện tại chúng tôi đều có nhà riêng và đang ở riêng. Kế hoạch là tôi muốn con học trường quốc tế và thu nhập sắp tới của tôi khoảng 75 triệu/tháng. Nếu thu nhập của tôi cao hơn anh nhiều thì cũng khó cân bằng mối quan hệ nam nữ một cách tự nhiên và có lẽ điều này sẽ xảy ra với chúng tôi.
Ngoài ra, khi thu nhập cao hơn tôi sẽ đầu tư thời gian công việc nhiều hơn và quan hệ 2 người cũng sẽ lỏng lẻo, rồi cũng dẫn đến ly hôn và thiếu tiền thì cũng hệt như vậy, cho dù là nam hay nữ cũng theo mô típ này. Vì vậy dù vẫn yêu đương có bạn trai nhưng tôi chưa bao giờ từng nghĩ đến việc kết hôn, kế hoạch từ lâu đến giờ vẫn là kiếm tiền thật nhiều và tự nuôi con. Việc tôi cân nhắc là có nên kết hôn rồi ly hôn nếu phải vậy, hay ngay từ đầu thấy không ổn thì cứ theo kế hoạch tự nuôi con của mình? Những lời khuyên một mình sẽ buồn hay không có ai thì tôi không trong trường hợp này, vì thật sự bạn bè, đối tác trong công việc thân quen mười mấy năm nay vẫn bên cạnh và bạn trai thì cũng dễ có vì tôi cũng tốt tính, quan tâm, ôn hòa. Mong nhận chia sẻ từ các bạn có kinh nghiệm hơn.
Theo Tinmoi24
Muốn ăn ngon dưỡng thai lại bị chồng mắng: "Ăn ít thôi, đẻ ra ăn sữa ngoài đỡ tốn hơn là tẩm bổ mẹ"
Vẫn biết tính chồng mình chặt chẽ tiền nong, nhưng tính toán với cả vợ cả con như thế này thì tôi cũng không biết phải sống sao...
Không biết những người phụ nữ khác mang bầu thì sẽ được gia đình chồng và chồng chăm sóc như thế nào. Chứ bản thân tôi cũng đang bầu bí mệt nhọc, vất vả, người yếu hẳn đi mà còn phải ôm tủi thân khóc nức nở hằng đêm. Vẫn biết rằng mẹ buồn sẽ không tốt cho thai nhi, nhưng tôi cũng không thể cầm lòng mà ứa nước mắt khi nhớ lại câu nói cay nghiệt của chồng: "Ăn ít thôi, đẻ ra ăn sữa ngoài đỡ tốn hơn là tẩm bổ mẹ."
Chẳng là sau khi lấy chồng, tôi cùng chồng tôi quyết định ra riêng vì ở cùng bố mẹ chồng có nhiều điều bất tiện không thoải mái. Vợ chồng tôi thu nhập cũng thuộc dạng trung bình khá chứ không nhiều nhặn gì cho cam. Cụ thể, lương của tôi 5 triệu một tháng, lương của chồng 3 triệu. Nhưng tôi thiết nghĩ được ra riêng ở với chồng cho thoải mái một tí còn hơn là ở chung ra luồn vào cúi, nên bản thân tôi vẫn hài lòng với cuộc sống vợ chồng son giật gấu vá vai.
Tôi chẳng nề hà đưa hết tiền cho chồng lo chi tiêu ăn uống... (Ảnh minh họa)
Nhưng mọi chuyện bắt đầu tệ hơn đi kể từ khi tôi mang thai. Vì con muộn, lại là con đầu lòng nên tôi nghén ngẩm rất mệt, người tôi gần như yếu lả đi. Tôi bàn giao tiền cho chồng để lo chi tiêu nhà cửa và chợ búa cơm nước. Anh khỏe người hơn tôi, việc đi chợ để anh đi cũng thuận tiện hơn nhiều. Vẫn biết chồng mình tính tình chặt chẽ, không tiêu hoang phí bao giờ nên tôi cũng tạm yên tâm phần nào.
Ngờ đâu sự ki bo kẹt sỉ của anh không chỉ áp dụng trong việc chi tiêu hằng ngày, từ thời anh độc thân mà còn kéo dài cho tới tận khi tôi ốm nghén. Và cũng chính cái sự keo kiệt của anh mới khiến cho tôi cảm thấy dường như mình đã lựa chọn sai lầm.
Cụ thể, vào một ngày đẹp trời, tôi cao hứng gợi ý chồng mua gì đó về cho vợ tẩm bổ. Âu cũng là vợ mình con mình, tôi ngỡ anh sẽ vui mừng đáp ứng ý nguyện của tôi. Vì đằng nào mấy tháng liền tôi nghén ngẩm cũng có ăn được gì nhiều? Như những gia đình khác tôi thấy chồng và bố mẹ chồng hăng hái chăm cho vợ, cho con dâu ăn đồ bổ nhiều lắm, dù sao cũng là con của họ, cháu của họ cơ mà.
Vậy nhưng đến khi tôi muốn ăn ngon một chút để bổ thai thì anh mắng tôi đầy cay nghiệt. (Ảnh minh họa)
Nhưng phản ứng của anh khiến tôi đau điếng, tim gần như bóp nghẹn lại khi anh nói câu cay nghiệt. Anh mắng thẳng vào mặt tôi, bảo tôi ăn ít thôi. Còn con thì sau này sẽ cho ăn sữa ngoài nhiều chất hơn, bổ hơn và thiết thực hơn là tẩm bổ vào mẹ.
Lúc này, chân tay tôi như rụng rời, tôi xót thương thay cho đứa con trong bụng và cho cả số phận của mình. Ngẫm lại, tôi không biết mình đã làm gì sai để rồi đến cơ sự này. Trước khi lấy chồng, tôi cũng có chút vốn liếng tích góp được, nhưng vì quyết ra riêng với anh nên tôi dốc toàn bộ số tiền ấy để mua sắm đồ đạc. Còn chồng tôi, khi tôi hỏi đến anh chỉ ráo hoảnh: "Lương 3 triệu/tháng thì làm gì có tiền mà dành với dụm."
Cuối cùng, tôi làm ra tiền, lương lại cao hơn lương chồng, cũng có chút vốn liếng... mà tôi thấy mình chẳng khác nào phải đi "ăn xin" của chồng. Chắc chồng tôi cũng đang lo sợ viễn cảnh tôi nghỉ đẻ ở cữ sẽ lại "ăn bám" anh đây. Bây giờ mới là ốm nghén, thèm ăn mà còn không được đáp ứng. Liệu sau này, khi tôi sinh con ra, anh đã có được đứa con như anh mong muốn rồi thì anh sẽ đối xử với tôi thế nào?
Theo Afamily
Dân mạng ném đá sấp mặt cô nàng chê nhà chồng sắp cưới "đến tiền cưới cho con còn không lo được" Trước cứ hay nói với em là: "Về làm dâu không phải lo nghĩ gì cả, nhà bà cũng có của ăn của để", thế bây giờ chuẩn bị lấy, em mới ngã ngửa ra đến tiền cưới cho con còn không lo được". Mới đây, trên một group dành cho những phụ nữ, một cô gái trẻ đã chia sẻ những suy...