Tôi thật sự không biết em là ai?
Em thay đổi đến nỗi tôi và một số bạn bè trên mạng không ngờ.
Gặp nhau lần thứ ba, Hương đã chủ động nói yêu tôi. Em bảo, ngay từ giây đầu tiên đã có cảm giác “chúng mình sinh ra trên đời là để cho nhau”. Thú nhận của em khiến tôi bối rối. Tôi bảo em hãy cho tôi thêm thời gian để nhìn nhận lại tình cảm của mình bởi chuyện trăm năm không thể nào quyết định vội vàng. Em dỗi: “Hay là anh không tin em? Vậy thì thôi, không cần anh phải thương hại…”. Tôi dỗ dành: “Không phải như vậy mà là điều em nói ra khiến anh bất ngờ quá nên không biết trả lời thế nào…”.
Tôi quen Hương trên mạng cách nay hơn 2 năm nhưng gặp nhau ngoài đời thì chỉ 3 lần. Điều khiến tôi phân vân là những gì tôi biết trước và sau khi gặp em hoàn toàn trái ngược. Trên mạng xã hội, em là một người phụ nữ của gia đình, hết lòng vì chồng con, là một cô dâu hiếu thảo, một người bạn chân tình. Đó là mẫu người phụ nữ mà không phải riêng tôi nể phục, cảm mến. Những tình cảm ban đầu tôi dành cho em chỉ là vậy.
Bẳng đi một thời gian, em đóng cửa trang blog của mình khiến không phải riêng tôi mà nhiều bạn bè cũng lo lắng. Em bảo có một số chuyện cá nhân phải giải quyết nên tạm thời rời xa bạn bè trên thế giới ảo một thời gian. Ngày em trở lại, tôi vui mừng khôn xiết, tưởng như gặp lại tri kỷ của mình. Càng vui hơn khi biết em sắp vào Sài Gòn thăm người thân. Tôi và một số bạn bè ở Sài Gòn nôn nao chuẩn bị đón em.
Và rồi em xuất hiện trước mắt mọi người trong vẻ đẹp đến sững sờ. Ở ngoài đời, em đẹp hơn trong hình gấp bội. Chúng tôi thật vui sướng khi có một người bạn xinh đẹp, duyên dáng, thông minh như vậy. Ai cũng vồ vập săn đón. Nhưng chỉ riêng tôi có vinh dự được em cho số điện thoại và hẹn gặp vào ngày hôm sau.
“Những gì mọi người biết về em trên mạng hoàn toàn trái ngược với cuộc sống hiện tại của em. Em và ông xã đang tiến hành thủ tục ly hôn…”. Em bắt đầu câu chuyện như thế khi tôi đưa em đi uống cà phê ngày hôm sau. Em kể rằng chồng em là một người nóng nảy, ghen tuông, vũ phu. Thế nhưng vì con, vì cuộc sống của bản thân, em phải chịu đựng. “Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn. Em đã quyết định chấm dứt cuộc sống như địa ngục trần gian đó. Anh là người đầu tiên em kể chuyện này…”.
Tôi thật sự xúc động vì những điều vừa nghe được từ người phụ nữ mà mình đã dành nhiều tình cảm quý mến lâu nay. Tôi không ngờ cuộc sống lại có những điều éo le như vậy. Em giải thích lý do mà mình ngụy tạo nên chiếc vỏ bọc hạnh phúc là vì “đó là những điều em luôn mơ ước cho cuộc sống của mình”.
Video đang HOT
Em đã lôi mọi người vào những câu chữ không có thật về cuộc sống của mình (Ảnh minh họa)
Hôm đó tôi đưa em về. Dọc đường trời bỗng đổ mưa. Em ghì chặt lấy tôi, úp mặt vào lưng tôi. Cảm giác của tôi lúc đó thật lạ. Tôi không hiểu điều gì đang xảy ra với mình. Và người phụ nữ đang đi cùng tôi thật sự là người như thế nào… Dẫu vậy, em cũng đã làm cho tôi khó ngủ. Tôi cố vắt óc suy nghĩ, hình dung lại em từ ngày đầu quen biết. Cuối cùng tôi chỉ còn biết khen em đúng là một người giàu óc tưởng tượng và có tài viết lách. Em đã lôi mọi người vào những câu chữ không có thật về cuộc sống của mình.
Em lại hẹn gặp tôi trước khi về Hà Nội. Và em đã nói yêu tôi. Không biết những người khác thì thế nào, còn riêng tôi lúc đó bỗng thấy sợ. Tâm trạng tôi đầy mâu thuẫn. Thật tình, tôi không thích những người phụ nữ quá bạo dạn như vậy. Dù tôi có thích ai thì tôi vẫn muốn mình là người chủ động thổ lộ chứ không phải bị dẫn dắt như vậy. Chính vì thế, tôi bảo Hương hãy cho tôi thời gian. Và điều đó khiến em giận hờn.
Trở lại thế giới ảo, em như một người khác. Những điều em thể hiện nơi đó không còn là hình mẫu một người phụ nữ từng là thần tượng của nhiều người. Giờ đây, bỗng dưng em thành một người bổ bả, đùa cợt vô duyên, hết buông lời lẳng lơ với người này lại cợt nhã với người khác. Em thay đổi đến nỗi tôi và một số bạn bè trên mạng không ngờ và cũng không hiểu nguyên nhân em làm tất cả những điều đó để làm gì? Và em lơ tôi đi dù tôi vẫn đều đặn vào nhà em chia sẻ…
Cho đến cách nay mấy ngày, Quang, một người bạn của tôi và Hương trên mạng; đồng thời cũng là bạn thân của tôi ngoài đời đang định cư bên Mỹ gởi mail báo tin mừng: “Hương đã nhận lời yêu mình. Tháng sau mình sẽ về để tổ chức lễ đính hôn và làm thủ tục đón cô ấy qua bên này”. Tôi sững sờ: “Cậu đã hiểu gì về Hương mà vội vàng như vậy? Cô ấy không đơn giản đâu…”.
Bạn tôi cho biết đã tìm hiểu kỹ về Hương, đã nghe Hương kể toàn bộ sự thật về cuộc đời của mình. Họ gọi cho nhau mỗi đêm, gặp nhau trên mạng mỗi ngày… “Cô ấy không hề giấu giếm quá khứ của mình. Đó là một người phụ nữ quá bất hạnh và đáng thương. Mình tin sẽ mang lại hạnh phúc cho Hương. Mong là cậu sẽ chúc phúc cho tụi mình…”.
Tôi thật sự bị choáng và không biết em là ai! Những tin nhắn yêu thương, nũng nịu, dỗi hờn của Hương vẫn còn trong điện thoại của tôi; những email kể lể về cuộc đời đầy đau khổ, bất hạnh của em tôi vẫn còn lưu trong máy tính. Thời gian cũng chẳng bao lâu. Thế mà mọi thứ thay đổi đến chóng mặt.
Tôi đang băn khoăn tự hỏi, cứ để cho bạn tôi tận hưởng niềm hạnh phúc tột đỉnh của tình yêu theo cái kiểu “không cần biết em là ai…” hay là nói cho bạn biết sự thật về một người phụ nữ có quá nhiều rắc rối, phức tạp và nghi vấn mà tôi và nhiều bạn bè vẫn chưa tìm được câu trả lời?
Theo VNE
Nỗi nhớ!
Giờ đây ngồi một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé, anh nhớ cô nhiều lắm, nỗi nhớ da diết đến khó tả.
Ngày hôm qua, anh gặp cô lần đầu tiên vào một sáng chủ nhật trời thật đẹp. Có người thường nói, ta vui thì trời đất cũng vui, có lẽ đúng thế thật. Buổi gặp đầu tiên ấy đã để lại trong anh rất nhiều ấn tượng đẹp về cô, người con gái hiền dịu, dễ gần với ánh mắt thật ngây thơ. Giờ đây, mỗi giây phút nghĩ về cô, con tim anh lại cảm thật hạnh phúc. Anh tự hỏi, tình cảm của anh dành cho cô có phải là tiếng sét ái tình không, tuy trước giờ anh không tin có thể tồn tại một tình yêu như vậy, anh nghĩ nó chỉ tồn tại trong những bộ phim tình cảm của Hàn Quốc mà anh biết thôi, mặc dù anh không bao giờ xem chúng. Anh nghĩ cái gì mau đến thì cũng sẽ mau đi. Nhưng bây giờ điều đó đối với anh không còn quan trọng nữa. Anh biết mình đã thích cô rồi.
Anh biết số điện thoại của cô qua một người bạn, và khó khăn lắm anh mới dám nhắn tin hẹn cô đi uống nước. Bởi vì tính anh rất nhát, đặc biệt với phụ nữ. Anh, người con trai năm nay đã 25 tuổi mà vẫn chưa một lần được nắm tay con gái. Anh thường nghĩ vui rằng, việc đó với anh giống như một cái gì đó quá xa xỉ mà anh không thể mua nổi, chứ đừng nói đến một nụ hôn.
Hôm ấy ngồi trong quán cafe với tiếng piano nhẹ nhàng, được nhìn cô làm anh thấy thật bình yên. Tối thứ bảy trước đó anh đã phải lên mạng tìm rất nhiều mới đươc một quán ưng ý như vậy. Hôm ấy cô đã hỏi anh rằng, anh không biết gì về cô cả, anh không hiểu cô là người thế nào mà dám chủ động hẹn hò với cô. Nhỡ cô là người không tốt thì sao? Anh cũng hiểu lắm chứ, và anh cũng không đặt nhiều hy vọng vào lần gặp đầu tiên ấy. Lúc đó anh chỉ cười mà không đáp lại. Nhưng từ lúc đó anh đã hiểu con tim anh muốn gì, và anh thầm cảm ơn thượng đế vì đã cho anh gặp được cô.
Cô nói với anh câu nói mà cô thích nhất là: "Chờ đợi là hạnh phúc"". Ừm, có lẽ đúng thế thật, hạnh phúc là khi ta còn cố gắng, còn mong chờ một điều gì đó mới mẻ sẽ xảy đến với ta trong cuộc sống này, còn chờ đợi là cuộc sống vẫn còn tiếp diễn và ta sẽ thấy cuộc sống thật có ý nghĩa. Nếu như trong cuộc đời này, ta sống mà không chờ đợi điều gì, để mặc cuộc sống trôi qua một cách lặng lẽ thì như vậy còn gì là hạnh phúc nữa, cuộc song với ta lúc đó thật tẻ nhạt. Anh hiểu cô đang mong chờ một điều gì đó, với cô đó là hạnh phúc rồi. Còn hạnh phúc với anh bây giờ là gì, chắc chỉ có mình anh biết, hạnh phúc với anh thật khó định nghĩa.
Anh nhớ cô nhiều lắm, nỗi nhớ da diết đến khó tả (Ảnh minh họa)
Mỗi lần ngồi nhớ lại buổi gặp ấy, anh thấy mình thật tệ, anh tiếc vì đã không nói được nhiều với cô, anh sợ rằng mình sẽ không tạo được ấn tượng tốt với cô qua lần gặp đầu tiên, và những lần sau anh hẹn cô sẽ không đi với anh nữa... Không phải anh không biết nói gì mà đơn giản tính anh là thế, một người ít nói, sống nội tâm và có đôi chút lãng mạn. Anh thích nghe rock và đọc tiểu thuyết tình cảm, tuy giờ đây nỗi lo công việc, học hành, cuộc sống không cho anh nhiều thời gian để làm những điều đó nữa.
Đêm nay vẫn như vậy, anh lại nghĩ về cô. Anh đang nghe bài hát "Yesterday" của nhóm nhạc The Beattles, bài hát mà anh rất thích. Anh ước gì được một lần hát cho cô nghe bài hát ấy. Tình yêu của người con trai trong bài hát ấy thật nhẹ nhàng, đơn giản nhưng cũng thật đẹp.
Suddenly, I"m not half to man I used to be,
There"s a shadow hanging over me.
Oh, yesterday came suddenly.
Bất chợt, anh không còn là chính anh nữa,
Dường như một nửa trong anh đã không còn thuộc về mình nữa
Có một hình bóng đã len lỏi vào trong trái tim anh.
Không hiểu sao Sài Gòn chiều nay trời lại mưa, mùa này đâu phải mùa mưa, anh cũng thích mưa lắm. Có ai đó nói rằng mưa tưới ướt đẫm tâm hồn ta, mang đến cho ta cảm xúc buồn, nhưng mưa cũng gột rửa biết bao nỗi đau làm cho tâm hồn cảm thấy nhẹ nhàng thanh thản. Giờ đây ngồi một mình trong căn phòng trọ nhỏ bé, anh nhớ cô nhiều lắm, nỗi nhớ da diết đến khó tả.
Yesterday, all my troubles seemed so far away
Now it looks as though they"re here to stay
Oh, I believe in yesterday.
Ngày hôm qua, mọi phiền muộn trong anh như tan biến
Nhưng hôm nay, hình như chúng vẫn tồn tại.
Ôi, ngày hôm qua trong anh mãi mãi không thể xóa nhòa.
Yesterday, I loved You...!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bởi vì em yêu anh! Tình cảm em dành cho anh không hề thay đổi bởi vì... "em yêu anh". Đôi lúc em đã hỏi lòng mình: vì cô đơn rồi em mới yêu anh hay vì yêu anh rồi em mới cảm thấy cô đơn? Em biết cả anh và em không ai trả lời được câu hỏi này, vậy thì chi bằng mình cứ đổ lỗi...