Tôi thật ích kỷ phải không?
Tôi và em còn yêu nhau rất nhiều nhưng giờ tôi phải làm sao cho vẹn cả đôi đường đây? Đã hơn 2 năm kể từ ngày tôi và cô ấy quen nhau.
Trong suốt thời gian đó, phút giây hạnh phúc có, cãi vã nhau nhiều và biết bao nhiêu nụ cười cũng như những giọt nước mắt đã rơi. Ngày mới bắt đầu sao tình yêu đẹp đến thế, tôi đưa đón em, tự tay làm những món ăn cho em, chở em đi dạo khắp phố phường thành phố, dường như tất cả những con đường, những ngõ nhỏ đều có hình ảnh, bóng dáng thân quen của tôi và em. Ngày tháng cứ thế trôi qua trong hạnh phúc. Đôi khi cãi nhau như nảy lửa, những giọt nước mắt của em lại lăn trên đôi tay tôi khiến tôi tưởng chừng cả thế giới này chỉ còn tôi và em. Cứ thế, cứ thế trôi qua tưởng chừng như không gì có thể làm thay đổi mọi thứ đang diễn ra…
Thế rồi đến một ngày tôi phải rời xa thành phố đi làm ở một tỉnh xa xôi, có khi nhiều tuần không về. Cũng chính từ đây, tôi và em lại càng cãi nhau nhiều hơn, nhưng không vì thế mà tôi và em xa cách, mỗi lần cãi nhau xong tôi lại cảm thấy thương em, và nhớ em nhiều hơn. Tôi đã hạnh phúc và chìm dần vào trong nó, đến giờ đây, khi tình cảm của hai đứa sâu đậm thì chuyện lại xảy ra, đúng là đời quả thật không như mơ. Gia đình tôi và gia đình em dường như là hai thế giới đối lập nhau. Tôi sinh ra trong một gia đình gần như hoàn hảo, khá giả, ai nhìn vào cũng phải mơ ước, cha làm cán bộ nhà nước, người mẹ đảm đang việc nhà, nội trợ… Còn gia đình em, với người cha nát rượu, cờ bạc, người mẹ bị tật không thể đứng bằng đôi chân của mình phải làm cái nghề mà cả xã hội k.hinh r.ẻ, ghi đề. Tất cả gánh nặng về kinh tế đều dồn về đôi vai gày guộc, đôi chân không lành lặn ấy…và hơn thế, nhà em theo đạo còn nhà tôi mộ phật từ lâu đời.
Gia đình tôi và gia đình em dường như là hai thế giới đối lập nhau (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngày đầu tiên khi bước vào nhà em, tôi không hề k.hinh r.ẻ, không hề c.oi t.hường, mà chỉ thương mẹ em hơn, thương em nhiều hơn. Cứ nghĩ mình đủ mạnh mẽ, đủ nghị lực để cùng em đi đến hạnh phúc…Nhưng sự đời, đâu được như tôi muốn, rồi cái ngày tôi lo sợ nhất cũng đã đến, gia đình tôi cấm cản, dùng đủ mọi lời lẽ khuyên răn cho tới răn đe tôi, một bên chữ hiếu, một bên chữ tình, tôi phải làm sao đây. Và em cũng biết, em nói không muốn tôi phải lựa chọn, không muốn tôi làm mẹ phải khóc, phải đau lòng, vì em cũng là một người con mà. Tôi đ.au đ.ớn biết bao, tôi phải làm gì đây khi chính bản thân tôi, người nói yêu em, lại không thể làm được điều gì. Tương lai tôi đã được hướng từ trước với bố tôi là người có chỗ đứng trong xã hội. Tôi sẽ là một người sỹ quan quân đội, sẽ có con đường rộng bước phía trước, sẽ làm gia đình, bố mẹ, anh em tôi vui, tự hào…nhưng con đường đó, tôi không thể có được em – người tôi yêu.
Môn đăng hộ đối ư, đạo nghĩa ư… tất cả làm tôi và em phải tự ngồi trong góc tối, ôm lấy thân mình, đ.au đ.ớn, dằn vặt…Với tôi, ngay từ đầu, tôi đã không quan trọng việc em giàu, hay nghèo nhưng từ nhỏ, tôi đã được răn dạy về đạo, trong thâm tâm tôi chỉ muốn em bỏ đạo, khi đó tôi có thể chấp nhận tất cả những lời ra tán vào, sự cấm cản mà đến với em. Tôi thật ích kỷ, phải không? Tôi biết với em, điều đó là không thể, và rồi đã hơn 1 tháng qua, tôi không gặp em, không được nghe giọng em, chỉ là những tin nhắn vu vơ, cãi vã, nhưng cũng đầy những nước mắt…Chẳng lẽ mọi chuyện kết thúc như vậy sao, những kỷ niệm, những ký ức, những ước mơ…hàng ngày, hàng đêm đều hiện về nguyên vẹn trong tôi. Tôi và em còn yêu nhau rất nhiều nhưng giờ tôi phải làm sao cho vẹn cả đôi đường đây? Mong nhận được sự tư vấn của các chuyên gia, người đã từng làm con và giờ có lẽ cũng đã được làm cha, làm mẹ… Tôi xin chân thành cảm ơn và mong tin.
Theo 24h
Người yêu là con rơi
Giờ tôi phải làm gì để gia đình chấp nhận tình yêu của tôi? Tôi đã yêu H ngay từ ngày đầu chúng tôi gặp nhau. H đã có công việc ổn định. Tôi yêu và muốn lấy H làm vợ. Và cái thai trong bụng H đang lớn dần lên cũng chính là đứa con của tôi nhưng...
Vì sao chuyện lấy vợ của tôi lắm trắc trở đến thế? Khó khăn lắm tôi mới tìm được người mình yêu thương. Tôi đã 32 t.uổi. Tôi là con út trong nhà có 3 chị gái. Nhưng tôi không phải là "cậu ấm". Bố tôi mất khi chị em tôi còn rất nhỏ. Thương mẹ và các chị gái vất vả lo toan phần kinh tế gia đình nên bấy lâu nay tôi luôn cố gắng học hành tử tế, sống tự lập ngay từ hồi còn là sinh viên. Ra trường, tự xin việc rồi thử việc ở nhiều công ty đến giờ tôi đã trở thành một chuyên viên "hạng cứng" của Trung tâm nghiên cứu và phát triển nguồn nhân lực. Mải mê công việc, sự nghiệp nên khi ngoảnh đầu nhìn lại thì tôi cũng chợt nhận ra, mình đã 30 t.uổi những chưa có mảnh tình vắt vai. Các chị gái của tôi giờ cũng đã yên bề gia thất. Giờ thì trong ngôi nhà 3 tầng khang trang chỉ còn tôi sống cùng mẹ. Giờ mẹ cũng đã già. Các chị gái thì lấy chồng xa nhà.
Thỉnh thoảng các chị có mang cháu về thăm mẹ tôi. Những lúc ấy, mẹ và các chị gái của tôi cũng thường xuyên thúc giục chuyện tôi lấy vợ rồi sinh cháu nội cho bà bế bồng, cho vui cửa vui nhà. Trước khi gặp và yêu H, các chị gái cũng đã tìm hiểu và gợi ý cho tôi rất nhiều mối để tôi đến cưa cẩm. Có cô gái mặt mũi xinh xắn, kém tôi 8 t.uổi ở gần nhà. Rồi có cô gái làm nghề giáo viên, biết chăm sóc gia đình, mẹ tôi rất ưng ý. Nhưng sự thật qua mấy lần đi uống café tìm hiểu nhau tôi thấy những đám hỏi ấy không hợp với mình. Rồi chúng tôi luôn có một kết thúc có hậu "Chúng ta không làm người yêu. Chúng ta làm anh em nhé!". Họ đều gật đầu đồng ý. Sợ mẹ buồn nên tôi cũng không lảng tránh chuyện vợ con hễ ai mách có cô này cô kia tôi đều cố gắng mở lòng chia sẻ nhưng phần vì không hợp phần vì trái tim không cùng nhịp chỉ cho mãi cho đến khi...
Cách đây 2 năm, tôi đã gặp H. H đến nộp hồ sơ vào làm việc tại Trung tâm của tôi. Tôi là trưởng phòng của H, thời gian đó H mới chỉ là nhân viên tập sự, tôi có thêm nhiệm vụ là giúp đỡ hướng dẫn công việc cho cô ấy nên chúng tôi có rất nhiều thời gian ở bên nhau cô ấy kém tôi 8 t.uổi. T.uổi H nếu như theo ý mẹ tôi là rất hợp với mạng của tôi. Về ngoại hình cô ấy không xinh lắm nhưng ăn nói nhẹ nhàng và rất duyên. Nhưng gia cảnh của H hoàn cảnh có phần éo le. H làm con của bà me đơn thân. H là đứa con rơi của cuộc tình lầm lỡ của mẹ cô ấy với người đàn ông phụ bạc.
Tôi cố giải thích cho mẹ hiểu tình cảm tôi dành cho H là thật lòng nhưng đều vô hiệu (Ảnh minh họa)
Những khi tiếp xúc với mẹ H, tôi thấy bà là người phụ nữ nhân hậu, chân thành và đối xử rất tốt với tôi. Tôi tôn trọng bà và không hề ngại chuyện quá khứ của bà. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi và H đã yêu nhau thắm thiết. Mẹ và các chị gái tôi rất vui, phấn khởi khi tôi thông báo sẽ đưa bạn gái về ra mắt mẹ và gia đình để chúng tôi được xây tổ ấm hạnh phúc. Niềm vui chẳng được bao lâu khi gia đình tôi đi thăm gia đình H trở về, tôi ngỡ ngàng khi ông nội, mẹ và các chị đều kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này. Họ không thể chấp nhận gia cảnh của cô ấy. H là một đứa con rơi.
Trước nay, khi kể chuyện về H tôi đã giấu mẹ và các chị chuyện cô ấy không có cha. Rằng bố H mất vì bị bệnh nặng. Nhưng tôi thật sự bất ngờ vì chuyện này mà mẹ tôi kịch liệt phản đối chuyện hôn nhân của tôi. Tôi luôn tìm cơ hội thích hợp để nói về những điểm tốt của cô ấy cho mẹ và các chị gái hiểu nhưng họ vẫn lờ đi. Những lẫn đưa H về nhà chơi cho mọi người trong gia đình được tỏ tường tính cách cũng như hình dáng cô ấy nhưng mẹ tôi đã dội gáo nước lạnh vào đầu cô ấy. Mẹ không nói chuyện H là đứa con không cha. Mẹ tôi đã dọa H rằng: "Bác không đồng ý cháu lấy thằng Bình. Bác đã xem t.uổi hai đứa nếu hai đứa lấy nhau thì chỉ một thời gian ngắn là một trong hai đứa sẽ phải sống trong cảnh chăn đơn gối chiếc".
Trước sự phản đối kịch liệt của mẹ tôi, H cũng nhiều lần kiên quyết chia tay với tôi vì thấy mình bị xúc phạm. 3 tháng trước, H đã tránh mặt tôi. Mẹ và các chị biết chuyện nên mừng ra mặt. Mọi người động viên tôi, chiều chuộng tôi và chị gái cả hứa sẽ nhanh chóng tìm cho tôi một đám môn đăng hộ đối.
Trách móc hờn giận nhưng thật sự cả hai chúng tôi rất yêu nhau nên không thể bỏ được nhau. Đành liều một phen, chúng tôi dự định tính chuyện "bác sỹ bảo cưới" thế nào gia đình cũng chấp thuận. Mẹ tôi thương tôi chắc sẽ nghĩ lại. Tôi và H đã quan hệ t.ình d.ục với nhau, kết quả H đã dính thai. Tôi đem chuyện nay báo cáo với mẹ khi biết tin H có thai và mong chờ mẹ gật đầu đồng ý. Nhưng đúng như người ta vẫn thường bảo người tính không bằng trời tính. Mẹ tôi đã nổi cáu, bà tức giận và nói sẽ từ mặt tôi, mẹ đã bắt tôi chọn lựa giữa mẹ và H. Tôi thỉnh cầu với mẹ, xin mẹ cho phép chúng con lấy nhau, sướng khổ thế nào chúng con cũng chịu mà vẫn vô hiệu.
Tôi buồn lắm. Tôi cố giải thích cho mẹ hiểu tình cảm tôi dành cho H là thật lòng nhưng đều vô hiệu. Mẹ tôi còn bắt H phá bỏ cái thai đó đi. Mẹ trách tôi mê muội. " Con hiền lành, điển trai như vậy thì mẹ con nhà nó đã giăng bẫy lừa con. Mẹ không tin đứa con trong bụng nó là con của con đâu. Nghe lời mẹ, hãy bỏ nó đi". Nghe những lời đó, tôi thực sự rất đau lòng vì dù sao đó cũng là giọt m.áu của tôi. Tôi và H yêu nhau hoàn toàn tự nguyện. Tôi không muốn là một kẻ vô trách nhiệm không thể để đ.ứa b.é vô tội ấy phải chịu thiệt thòi được nhưng tôi cũng không muốn làm mẹ phải đau lòng.
Thời gian này, tôi như kẻ mất hồn. Đứa con thứ nhất đã phá, giờ H lại đang mang thai lần thứ hai mà đến giờ mẹ tôi vẫn kiên quyết không đồng ý cho chúng tôi cưới nhau. Tất cả chỉ vì tâm sự rất thật lòng của mẹ H về chuyện khó nói kia. Gia đình tôi sợ làm thông gia với mẹ H sẽ ảnh hưởng đến danh dự của gia đình. Tôi cảm thấy gia đình mình thật bất công khi đ.ánh giá người khác quá tàn nhẫn, khắt khe như vậy. Nhiều bận tôi dọa sẽ bỏ nhà đi nếu mẹ không chấp nhận chuyện tình cảm của mình nữa. Trước thái độ tiêu cực của tôi, chị gái tôi đã tìm đến H và nói thẳng tất cả những gì gia đình tôi nghĩ về mẹ con cô ấy. Điều đó gây ra những tổn thương vô cùng lớn cho cô ấy. Giờ này tôi và H thật sự mất phương hướng. Nhiều đêm tôi nghĩ sẽ cưới cô ấy, bỏ nhà đi cùng cô ấy bất chấp sự phản đối của gia đình hay chấp nhận chia tay để làm tròn chữ hiếu. Tôi phải làm gì bây giờ? Ngoài mong chờ ở mẹ hai chữ cảm thông.
Theo 24h
Xin lỗi em, anh mãi thuộc về người ấy Em hãy thôi yêu anh đi! Hãy rời xa anh để kiếm tìm cho mình một hạnh phúc mới. Em từng nói: " Sau những bộn bề, khổ đau em nghĩ anh cũng cần cho mình một tình yêu, một người đủ sức cứu rỗi ánh mắt, tâm hồn buồn thẳm, một người yêu thương, quan tâm anh chân thành. Em yêu anh...