Tôi thật bất hạnh khi lấy người chồng ham chơi hơn ham làm
Người ta thường nói đàn ông là trụ cột gia đình, nhưng trong hoàn cảnh của em thì em mới là người đảm đương vai trò đó.
Em lấy chồng được ba năm nay, có một bé gái 7 tháng. Sau khi cưới vài tháng thì công ty anh phá sản và anh thất nghiệp cho đến nay. Thời gian đầu em ở cùng gia đình chồng nên chi phí ăn ở cũng không tốn kém là bao, nhưng hiện nay vợ chồng em đã ra riêng, lại có thêm con nhỏ mà anh vẫn chưa có việc làm. Nói đúng hơn là anh không chịu đi tìm việc làm.
Chẳng nhờ vả được gì…
Anh cực kỳ mê game, anh có thể ôm điện thoại từ sáng đến tối, em nhiều lần nhỏ to góp ý thì anh bảo không ôm điện thoại thì biết làm gì. Em bảo anh đi tìm việc làm thì anh nói “ở đây anh đi hỏi rồi mà không có”. Khi cưới xong, có một số vốn nhỏ em cũng bàn tính mở quán bia hay cafe cho anh buôn bán. Mới đầu anh cũng đồng ý, nhưng sau đó nghe vài người bàn lùi anh lại nản và không chịu làm. Có lần anh đi làm cho người ta được vài tháng thì anh cũng gom tiền mua điện thoại xịn để chơi game chứ không mang về cho vợ đồng nào.
Thật lòng em rất thương chồng, nhưng mỗi khi nghĩ tới trăm thứ tiền phải lo trong khi đồng lương nhà nước của em quá ít ỏi thì em lại cảm thấy thất vọng. Dường như chồng em không hề có chí tiến thủ, vẫn còn tư tưởng ỷ lại vào gia đình, mở miệng là trách móc gia đình không giúp đỡ. Tụi em ra riêng được vài tháng mà đã tiêu xài âm cả vào tiền để dành dụm của hai vợ chồng.
Video đang HOT
Nhiều khi em tâm sự với chồng, em lo tương lai con em sẽ khổ thì anh nói thôi kệ, cứ chờ thời cơ thôi, thời cơ ở đâu mà chờ đây khi mà có cơ hội thì anh không nắm. Anh cũng rất ít bạn bè, không thích giao du với ai. Liệu em có thể trông đợi gì ở chồng mình hay không, bản thân em nhiều khi cũng muốn bon chen làm ăn nhưng giờ vừa phải đi làm nhà nước, lại chăm connhỏ, nhà cửa nên em sợ mình không đủ sức.
Nhiều khi em suy nghĩ thấy tủi thân hết sức khi mà bạn bè em đều nhờ chồng, còn em thì không dám hy vọng gì, chỉ mong đủ tiền mua sữa cho con. Giờ em phải làm gì trong hoàn cảnh này đây?
Theo Ngôi Sao
Âm mưu của vợ phía đằng sau lớp vỏ "giỏi chuyện giường chiếu"
Lấy được vợ giỏi "chuyện ấy" kể ra cũng là một may mắn và hạnh phúc. Nhưng giỏi đến mức 6 năm vẫn rạo rực như lửa thì có lẽ là bất hạnh.
Vợ chồng tôi kết hôn đầu năm 2009, tính đến nay là được hơn 6 năm. Ở với nhau lâu đến mức sáng ra một người thản nhiên đánh răng, một người ngồi bên đi vệ sinh hoặc tắm. Hoặc tôi có thể gác chân lên bàn khi ăn, còn vợ thì vừa ăn cơm vừa cắm cúi xem ti vi đến mức gắp nhầm thức ăn lên mũi. Nói chung, hai vợ chồng không có điều gì để ngại ngần xấu hổ với nhau nữa.
Hồi chưa cưới, chúng tôi yêu nhau cuồng nhiệt. Yêu đến mức mà chỉ mới quen được 6 tháng đã thấy không thể xa nhau, phải cưới vội về để được sống cùng nhau. Mấy tháng đầu tân hôn, chúng tôi mải miết cho "chuyện ấy" đến mức cả hai gầy đi trông thấy. Ai cũng cười nói chúng tôi tiết chế đi. Bạn bè thì trêu "đúng là vợ chồng son". Lúc đó tôi thấy tự hào và mát mặt lắm vì có một người vợ giỏi chiều chồng "chuyện ấy", am hiểu chuyện giường chiếu, không khi nào khiến tôi chán. Thời gian đó, cả ngày đi làm tôi luôn bứt rứt, chỉ mong sớm đến tối xem vợ tôi "giở trò gì".
Vợ quá giỏi "chuyện ấy" (Ảnh minh hoạ)
Nhưng qua thời gian mặn nồng được một năm thì chúng tôi lâm vào tình trạng lục đục như bao gia đình khác. Tôi bị giáng chức, vợ tôi thì chuyển công tác nên chưa ổn định. Tiền lương của hai vợ chồng bắt đầu cạn dần. Sau đó tôi lại biết chuyện vợ tôi âm thầm uống thuốc tránh thai để trì hoãn chuyện sinh con. Biết việc này tôi đã rất tức giận. Thế là chúng tôi có thêm một cớ để cãi nhau.
Vợ tôi cho rằng sinh con bây giờ khi kinh tế chưa ổn định chỉ làm khổ con, khổ vợ. Còn tôi lại nghĩ, giờ đang trẻ, không chịu sinh con đến khi lớn tuổi thì lại rơi vào tình cảnh cha già con mọn. Nhưng lạ một điều, cứ cãi nhau ban ngày chí chóe như thế nào, đạp cửa bỏ đi bao nhiêu lần. Thì buổi tối cả hai lại "hành hạ" nhau trên giường cho bõ ghét bấy nhiêu. Lần nào tôi cũng bị vợ "trị" cho thê thảm, vắt hết sức lực. Đến sáng hôm sau, đụng chuyện gì bực bội thì vẫn cứ cãi nhau như thường.
Cuối cùng, sau một thời gian thì vợ tôi thỏa hiệp, cô ấy dừng uống thuốc một thời gian và đã "trúng thưởng". Thời gian vợ mang bầu là quãng thời gian vui vẻ nhất của tôi. Vì vợ tôi "lực bất tòng tâm". Mỗi lần đòi hỏi là tôi lấy lý do "không tốt cho bà bầu" để "trốn chuyện ấy". Sinh con xong được 2 tháng, vợ tôi "hâm nóng" lại hôn nhân bằng những chiêu trò ngày trước khiến đêm nào tôi cũng quá nửa đêm mới được đi ngủ. Trong khi vợ tôi thì lăn ra ngủ cả ngày với con, sướng đến khiến người khác phát ghen.
Hồi đó tôi chỉ mong công ty cử đi công tác ở đâu đó một tuần để được thoát khỏi cảnh "trả bài" cho vợ. Sau đó tôi lại nghĩ hay cố làm vợ mang bầu tiếp để được nghỉ thêm năm. Tuy là đàn ông 30 tuổi nhưng bị "giày vò" suốt hơn hai năm trời, tôi cũng "xuống cấp" thảm lắm. Cho đến một hôm, tôi nghe lén được vợ tôi tư vấn cho người bạn thân sắp lấy chồng của cô ấy rằng "Đêm nào mày cũng phải vắt kiệt tinh lực của lão, thế là lão hết để mắt tới người khác. Mà có thích thì cũng không còn hơi sức đâu mà đưa nhau đi nhà nghỉ. Mày mệt thì uống thêm thuốc bổ đi, chồng là không được để đứa khác chăm sóc hộ".
*Mọi chia sẻ, tâm sự của quý độc giả xin gửi về hòm thư: chiase.phunutoday@gmail.com. Xin cảm ơn!
Tôi ngớ người vì hiểu ý vợ. Thảo nào mà trong thời gian qua, cô ấy "chăm sóc" tôi quá kỹ. Sau đó chúng tôi có thêm một cậu con trai nữa. Thời gian đó, vì để khiến vợ yên tâm rằng tôi không có lăng nhăng bên ngoài, tôi đi làm về sớm. Đi chợ nấu cơm phục vụ vợ con tận giường.
Cứ tưởng làm thế sẽ khiến vợ tôi không nghi ngờ ghen tuông gì thì sẽ để tôi được ngủ yên giấc. Nào ngờ, con được hơn 2 tháng, chúng tôi lại quay trở lại tình trạng trước. Đến giờ đã được 6 năm, hai vợ chồng không lạ gì nhau nữa, nhưng vợ tôi vẫn còn rất hào hứng như hồi mới yêu. Còn tôi thì giống một ông già sợ vợ. Đêm hôm qua, sau khi xong việc, tôi cười trêu vợ "Vợ tài thật, hơn 30 tuổi rồi mà cứ như gái 20 ấy". Vợ tôi bẽn lẽn thừa nhận cô ấy nghiện "chuyện ấy".
Sáng nay tôi cứ đắn đo mãi. Không biết "nghiện" cái này thì có nên cai hay không? Có ảnh hưởng gì không? Có cần đưa cô ấy đi khám không? Mọi người có lời khuyên nào dành cho tôi không?
Theo Phunutoday
Tự tôi đi "xin" người đàn ông khác sinh con cùng vợ mình Trước tiên cháu hãy đến gặp người thanh niên đã cứu vợ cháu thoát khỏi tai nạn mà không may anh ấy bị tàn phế. Cháu hãy nhẹ nhàng tâm sự, nói cho anh ấy biết mong muốn của vợ cháu là như vậy, còn ý anh ấy thế nào? Ảnh minh họa: Internet Bác thật cám cảnh cho bất hạnh mà cháu...