Tôi thành đạt hơn chồng cũng là một cái tội?
Công việc ở cơ quan khiến tôi căng thẳng 1 thì lâu nay về đến nhà tôi căng thẳng gấp 3 vì lúc nào cũng phải giữ ý sợ lỡ lời với chồng. Lời nào của tôi cũng khiến anh cho rằng tôi cậy tiền, quen sai khiến người khác.
ảnh minh họa
Vợ chồng tôi lại giận nhau mà chả vì vấn đề gì to tát. Đây là lần thứ 3 vợ chồng tôi không nói chuyện với nhau chỉ trong vòng hơn 1 tháng. Dường như tần suất những lần giận dỗi vô cớ thế này đang ngày càng tăng lên. Tôi mệt mỏi quá và cảm thấy cuộc sống sao mà dài đằng đẵng.
Vợ chồng tôi vốn là bạn học thời đại học, chúng tôi đã có một tình yêu thời sinh viên trong sáng và tiến tới hôn nhân khi cả hai đã ổn định công ăn việc làm. Kết quả của tình yêu là 2 cô con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn. Anh công tác trong lực lượng vũ trang, còn tôi làm việc tại một ngân hàng cổ phần nhỏ.
Con người đúng là ai cũng có một số phận riêng. Số phận khiến anh lận đận đường công danh nhưng lại đem đến cho tôi sự may mắn khi tôi có một công việc tốt, thu nhập khá và một vị trí không phải ai muốn cũng được. Nhưng số phận không mỉm cười dành cho tôi sự ưu ái khi chồng tôi ngày càng tỏ ra khó chịu với sự phát triển của tôi trong công việc.
Video đang HOT
Anh thu mình lại trong cái vỏ bọc của một con nhím, sẵn sàng xù lông mỗi khi giữa chúng tôi có mâu thuẫn. Tuy áp lực công việc rất nhiều nhưng tôi vẫn luôn cố gắng để chu toàn công việc trong nhà, từ chăm sóc con cái đến dọn dẹp, nấu ăn. Anh hầu như không giúp tôi việc vặt trong nhà, nếu tôi có nhờ anh làm thì anh bảo đừng có mang cái thói quen sai nhân viên về nhà.
Mới hôm qua, khi tôi vừa đi trên đường từ nhà đến cơ quan, vừa phải giải quyết công việc qua điện thoại trong cái đám đông hỗn độn xe máy, ô tô thì anh điện thoại cho tôi chỉ để kiểm tra xem tôi đã phản ánh với cô giáo của con về chuyện cháu bị bạn nào đó cùng lớp lấy mất bút hay chưa. Tôi gắt lên với anh rằng tôi đang đi trên đường, có mỗi cái bút mà làm gì cứ ầm lên thế. Lập tức anh tắt điện thoại. Tôi cũng nghĩ chuyện chỉ đơn giản có thế và không để tâm vì tôi còn cả núi công việc trước mắt.
Chiều muộn khi về nhà, tôi tạt qua chợ mua đồ ăn để về cơm nước như mọi ngày. Nghĩ đến anh cứ hay ao ước được ăn đồ biển, tôi mua thêm ít ghẹ tươi để cải thiện cho mấy bố con. Từ lúc về tới nhà đến lúc dọn cơm, anh tuyệt nhiên không nói với tôi lời nào mà tôi thì không sao hiểu nổi anh giận tôi vì cớ gì. Ngồi vào mâm, anh chỉ ăn cơm với mấy con tôm rang.
Tôi nhẹ nhàng hỏi sao anh không ăn ghẹ, anh bảo vì tiền của anh chỉ đủ ăn tôm thôi, không dám ăn ghẹ tôi mua. Tôi cảm thấy buồn và rơi nước mắt, anh trông thấy lại nói thêm “Cô đừng nhỏ nước mắt cá sấu với tôi nữa”. Con gái lớn của tôi đang ăn cơm thấy bố mắng mẹ, vì muốn bênh mẹ nên cháu nói “Bố là đồ hèn”. Thế là như chạm đúng cái nọc, anh gầm lên mắng con bằng những lời lẽ mà một người cha không được phép nói với con. Chỉ thương con gái tôi ngơ ngác không hiểu sao bố lại như vậy, vì cháu mới 8 tuổi, chỉ nói những câu mà bạn bè ở lớp hay nói với nhau chứ chưa hiểu ý nghĩa của từ “hèn” trong hoàn cảnh này.
Tôi nói với anh rằng anh đừng cố tạo ra “khoảng cách” như vậy, con nó không hiểu thì sẽ giải thích để con không nói như thế nữa. Anh gào lên với tôi rằng cái “khoảng cách” ấy sẽ còn xa thêm nữa và tôi phải có trách nhiệm dạy bảo con không được nói như vậy với bố nó. Rất nhiều lần những lời nói vô tâm của con trẻ đã bị anh cho rằng là do tôi xui con nói. Tôi không nói thêm với anh câu nào nhưng lòng tôi buồn vô hạn. Có lẽ cái sĩ diện của anh đã khiến anh không còn nhìn thấy tình yêu tôi dành cho anh và niềm vui từ con cái nữa.
Quả thật công việc ở cơ quan khiến tôi căng thẳng 1 thì lâu nay về đến nhà tôi còn căng thẳng gấp 3 vì lúc nào cũng phải giữ ý sợ lỡ lời với chồng. Lời nào của tôi cũng khiến anh cho rằng tôi cậy tiền, quen sai khiến người khác. Tôi cảm thấy mệt mỏi quá rồi. Có đôi khi tôi chỉ mong anh đi ngoại tình để tôi bắt gặp mà có cớ bỏ anh thôi.
Chẳng lẽ thành đạt hơn chồng cũng là một cái tội của phụ nữ sao?
Theo Afamily
Phải làm ngơ khi chồng mình "ngủ" với osin?
Bỏ về nhà mẹ ở tạm để đỡ đau lòng thì nàng lo sợ không quản được chồng. Còn ở chung nhà mà mắt lấp tai ngơ trong khi chồng mình ngang nhiên ngủ với người con gái khác, lòng cô như bão tố cuồng phong. Bây giờ Lam chỉ biết hằng ngày đọc kinh cầu nguyện và chờ đợi...
Người ta hay nói "mắt không thấy, tai không nghe thì tim không đau" nhưng với Lam, sự việc chồng cô ngủ với người phụ nữ khác diễn ra ngay trước mắt thì làm sao để không thấy, không nghe. Nhưng cô cứ phải giả đui, giả điếc mà không thể làm gì được.
Lam lấy chồng từ thuở vừa mười tám tuổi đến nay đã suýt soát ba mươi, ngần ấy năm cô gánh vác giang sơn nhà chồng như con ong chăm chỉ cần mẫn mà không hề kêu ca. Chính vì vậy, cô được thất thảy mọi người trong nhà yêu quý. Với chồng, cô là người vợ tuyệt vời, Hưng yêu thương cô nhất mực và lúc nào cũng tương kính như tân.
Ảnh minh họa
Chưa bao giờ anh to tiếng nặng lời với vợ. Nhưng ông trời vốn dĩ không cho ai cái gì nhiều quá, có điều cái được và mất mà ông dành cho Lam thật không cân xứng chút nào. Đó là tiếng khóc trẻ thơ. Một đứa trẻ ra đời, đầu tiên chỉ là sự chờ đợi nhưng theo thời gian nó trở thành nỗi khát khao, ao ước và rồi khi đã chạy chữa khắp nơi, tốn không biết bao nhiêu tiền bạc mà vẫn không có kết quả thì nó trở thành niềm tuyệt vọng.
Gia đình Hưng vốn là một gia đình Bắc cổ, Hưng lại là con trai độc nhất nên chuyện có con để nối dõi tông đường lại càng đặt lên đôi vai của Lam một gánh nặng mà đôi lúc cô tưởng chừng không mang nổi. Nhiều khi cô mệt mỏi muốn buông xuôi tất cả, muốn nghiêng đôi vai mình trút bỏ mọi thứ ràng buộc phi lý đè nặng lên số phận, muốn mình phút chốc nhẹ tênh bềnh bồng trôi theo mây khói. Những lúc ấy Hưng luôn là người động viên, an ủi, chia sẻ với Lam. Hưng bảo anh không quan trọng chuyện có con hay không có con miễn sao hai vợ chồng cảm thấy hạnh phúc là được. Chuyện con cái là duyên phận chứ không phải muốn có là có.
Nghe chồng nói vậy Lam rất cảm động, cô gục đầu vào ngực chồng nức nở khóc, tiếng khóc của người phụ nữ mang tiếng "cây độc không trái, gái độc không con" không gì đau đớn và chua xót hơn. Hưng vỗ về vợ nhưng thật ra trong lòng anh cũng gợn lên một nỗi buồn khôn tả. Nỗi buồn ấy váng vất trong ánh mắt, nụ cười, trong tiếng thở dài cố nén mỗi đêm. Lam không khó nhận ra điều ấy nhưng mỗi lần cô hỏi thì Hưng luôn chối biến, anh đổ do Lam nhạy cảm quá. Giống như người có tật giật mình, hễ ai đụng đến chuyện con cái là Lam có cảm giác như họ đang soi mói cô.
Mẹ chồng Lam từ chỗ yêu thương cô như con gái, nay đâm ra bóng gió xa xôi chì chiết đủ kiểu. Cuối cùng không thể quanh co mãi, bà cũng nói thẳng với Lam về việc cưới vợ bé cho Hưng. Hưng là người phản đối trước tiên và quyết liệt nhất. Điều này khiến Lam thấy mình được an ủi phần nào. Trái tim băng giá được chồng góp lửa, cô thấy mình có thêm nghị lực để sống. Nhưng như vậy cũng đâu có ích gì khi cô vẫn không thể nào mang đến cho gia đình anh một đứa trẻ. Lam chủ động đề nghị ly hôn nhưng Hưng không đồng ý. Cô bỏ về nhà mẹ đẻ, Hưng sáng chiều sang khóc lóc thở than. Thế là Lam lại quay về.
Cô quay về mới hay thời gian cô bỏ đi, không ai làm việc nhà nên mẹ chồng Lam phải tìm osin về giúp việc. Đó là một cô gái trẻ, trông sạch sẽ gọn gàng, tính tình siêng năng chăm chỉ lại biết vâng lời nên rất được lòng mọi người. Tuy còn trẻ nhưng do hoàn cảnh gia đình ngoài quê nghèo quá, nên khi được người bà con của mẹ chồng Lam giới thiệu vào làm osin trong Sài Gòn, cô bé liền theo ngay. Mỗi ngày khi xong việc nhà, con bé lẽo đẽo theo theo mẹ chồng Lam, bóp tay bóp chân, tâm sự kể chuyện ngoài quê cho bà nghe. Càng ngày bà càng tỏ ra quấn quýt con bé.
Kể từ Lam trở về, bà thương con trai không nhắc gì đến chuyện đẻ đái của con dâu nữa nhưng thật sự trong lòng bà chưa bao giờ nguôi thôi thúc ý định phải tìm cho được một thằng cháu nối dõi. Một hôm, nhìn thấy con bé ô sin đang lau dọn nhà cửa, nó cứ xoay đi xoay lại cái mông tròn lẳng và cặp vú nhấp nhô đằng sau làn áo mỏng, bà nghĩ "ngữ này mắn đẻ và dễ nuôi con lắm đây".
Nghĩ là làm, bà cùng con bé về quê một chuyến, dễ đến hơn một tuần mới quay vào. Tối hôm đó bà gọi vợ chồng Hưng vào tuyên bố thẳng bà đã gặp ba mẹ osin và đã thỏa thuận đâu vào đấy, cũng đã đặt cọc một số tiền. Bà sẽ nhờ osin đẻ mướn đứa cháu nội cho bà. Lam như từ trên trời rơi xuống, đầu óc cô quay cuồng, lòng cô trống trải, nước mắt xối xả như mưa. Lần này thì chồng cô hình như đã nhụt chí, anh chống chọi yếu ớt.
Anh dỗ dành, hứa sẽ không làm tổn thương Lam, hứa chỉ xem như "ăn bánh trả tiền", anh nói, chỉ có cách đó mới tránh được cho hai vợ chồng mối đe dọa ly hôn. Bình tâm lại, Lam thấy chính mình là người có lỗi, thấy mình không làm tròn bổn phận. Nhưng cái chính là cô rất yêu Hưng. Dẫu sao thì đứa con của hai người sau này cũng là máu mủ của nhà chồng, của chồng mình. Lam hy vọng, rồi mọi thứ sẽ nhanh chóng qua đi. Nàng cắn răng chấp nhận.
Nhưng mọi thứ không dễ dàng như Lam nghĩ. Bỏ về nhà mẹ ở tạm để đỡ đau lòng thì nàng lo sợ không quản được chồng. Còn ở chung nhà mà mắt lấp tai ngơ trong khi chồng mình ngang nhiên ngủ với người con gái khác, lòng cô như bão tố cuồng phong. Bây giờ Lam chỉ biết hằng ngày đọc kinh cầu nguyện và chờ đợi...
Theo VNE
Mẹ bạn trai vay nhà tôi tiền tỷ rồi... bỏ trốn Tôi thật sự rất yêu anh và ngay cả sau khi chia tay được 1 năm rồi thì tình yêu của tôi dành cho anh cũng không hề thay đổi. Thế nhưng, chính mẹ anh đã khiến chuyện tình yêu "như trong mơ" của chúng tôi tan thành mây khói. Chúng tôi quen nhau khi tôi vừa bước chân vào trường cấp 3....