Tôi tham lam và đã đi sai con đường
Tôi có một sự việc rất muốn chia sẻ cùng mọi người và xin nhận được sự góp ý, giúp tôi có được hướng đi đúng đắn vì tôi đã đi xa quá, đã sai lầm nhiều quá nhưng không có đủ ý chí để vượt qua.
Tôi là một viên chức Nhà nước, đã có vợ và một con gái, cuộc sống của chúng tôi cũng bình thường nhưng tẻ nhạt vì cuối tuần vợ chồng tôi mới có điều kiện nói chuyện với nhau. Cà hai đều đi làm cả ngày và giờ giấc thì khác nhau nên gần như là không gặp mặt nhau từ thứ hai đến thứ bảy.
Trong quá trình làm việc tôi đã gặp cô ấy, về hình thức thì cô ấy không có gì nổi trội hơn vợ tôi, được cái cô ấy rất tháo vát và nhanh chóng nắm bắt được những việc đang làm.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Chúng tôi dùng cơm trưa chung và thi thoảng đi uống cà phê. Tôi biết cô ấy chưa có chồng nhưng không biết những mối quan hệ xung quanh của cô ấy. Chúng tôi đã nảy sinh tình cảm dù biết tôi đã có gia đình nhưng cô ấy vẫn chấp nhận. Sau đó tôi biết được cô ấy có mối quan hệ với một anh người nước ngoài hơn cô ấy 9 tuổi. Chúng tôi tạm chấp nhận nhau dù trước đó đã thẳng thắn nói chuyện và có ý định chấm dứt mối quan hệ này, nhưng không hiểu sao lại không làm được.
Sau vài lần gần gũi nhau, cô ấy mới thú nhận là vì muốn có con nên trước khi quen tôi (chúng tôi quen nhau được 2 tháng) đã có gần gũi anh ấy. Tôi ngỡ ngàng hơn khi biết cô ấy đã có thai. Bây giờ thì tôi và cô ấy vẫn gặp nhau thường và chỉ có lời nói là yêu thương chứ không có gì hơn. Cô ấy nói yêu tôi nhưng sẽ không bỏ đứa con trong bụng và cô ấy sẽ chia tay với anh bạn người nước ngoài trong khoảng thời gian gần nhất (không biết sẽ là bao lâu) và quyết tâm sẽ làm “vợ lẽ” của tôi.
Thật sự tôi có tình yêu với cô ấy, nhưng với vợ con thì tôi không thể bỏ được và tôi cũng yêu họ. Tôi phải làm sao đây? Tôi tham lam và đã đi sai con đường. Xin mọi người giúp tôi có được sự sáng suốt và quyết định đúng đắn nhất để không làm đau lòng những người tôi thật sự yêu thương. Tôi đang rối trí lắm.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy giúp tôi thoát khỏi sai lầm trong cuộc sống!
Em năm nay 27 tuổi đã có gia đình và một đứa con, cuộc sống thì không gọi là hạnh phúc vì chồng em lúc nào cũng vùi đầu vào công việc,chẳng bao giờ biết chia sẽ và quan tâm đến vợ,cuộc sống của vợ chồng em hiếm khi mà gây gỗ nhau lớn tiếng, ,một năm hầu như một vài lần gì đó.
Vì chồng em vốn là người nóng tính,em thì biết nhịn nên em cứ để trong lòng mà không nói ra đôi khi bị ức chế.
Rồi em mơ ước mình có người bạn để cùng chia sẽ khi buồn hoặc vui. Và em đã đăng ký học lớp tại chức cho cuộc sống đỡ nhàm chán và buồn, em là người trầm tư vô lớp chẳng thèm nói chuyện với ai chỉ biết ngồi học để quên mọi thứ trong công việc và gia đình.
Ảnh minh họa
Thời gian sau mặc dù không tiếp xúc với ai nhưng em cũng có rất nhiều người yêu mến vì em là người dễ nhìn lại hay cười nữa nên cũng có rất nhiều bạn bè.
Học được một thời gian thì có một anh cùng lớp lúc nào cũng nhìn em cười không biết tại sao? Dần dần tụi em kết thân rồi trở thành bạn tốt của nhau, cùng giúp đỡ nhau trong học tập,cùng chia sẽ những khó khăn trong công việc cũng như trong cuộc sống,chuyện buồn vui gì cũng kể nhau nghe. Vì anh cũng là người có gia đình nên cũng rất am hiểu,mặc dù đã có vợ con nên anh cũng được rất nhiều cô gái trong lớp thíc vì vẻ bề ngoại đẹp trai,cao to,có công việc ổn định.
Đến một ngày anh ấy bệnh em là người đã giúp đỡ anh rất nhiều, rồi khi anh bình phục tụi em lại gặp nhau thường xuyên hơn, vì em mến anh ấy như anh trai của mình mà không suy nghĩ hay ngại ngùng gì hết và anh cũng vậy,chơi một thời gian thì thấy anh than khác, rồi một hôm em đang buồn anh dẫn em đến một nơi chỉ có hai người và em cũng vô tư đi vì nghĩ anh là anh trai của em,rồi vào đó do có hai người rồi chuyện gì đến cũng đến... sau đó em rất ngại và cứ muốn tránh mặt anh nhưng không biết sao càng tránh mặt nhau thì lại càng nhớ nhau.
Rồi từ đó em yêu anh ấy lúc nào không hay,em cứ nghĩ nêu xa anh em sẽ không sống nỗi,em và anh cũng hay giận dỗi nhau vì tính hay ghen của hai đứa,em yêu anh được hai năm nhưng do thấy anh ấy có sự thay đổi không còn như lúc đầu nữa,anh cũng ít chia sẽ với em hơn,rồi em nghĩ chắc anh chỉ đùa giỡn với em,anh thường nói anh và vợ không hợp nhau cuộc sống anh không hạnh phúc.
Khi em nói lời chia tay thì vợ anh nhắn tin qua lại với người đàn ông khác nên em tạm gác lại chuyện này để anh đỡ buồn,anh nói anh li hôn nên do thương anh em mới khuyên anh nên suy nghĩ kỷ hoặc nếu ly hôn anh hãy chọn kỹ hơn để không bị đỗ vỡ lần thứ hai "nghe em nói vậy anh nói, bộ em sợ anh ly hơn rồi chạy theo hay sao mà nói vậy, nếu có ly hôn anh cũng không theo em cũng không lấy em làm vợ vì sợ gia đình và bạn bè dị nghị" lúc đó em thật sự nghe xong em rất buồn,không phải em có ý như vậy, chính vì quá yêu anh em mới mong anh được hạnh phúc em không muốn mình ích kỹ như vậy không muốn mình phải dành anh ấy cho riêng mình vì em cũng đang sống với chồng em mà,tại sau anh không biết nghĩ cho em chứ "nhưng khi anh giải quyết xong vì nghe theo lời khuyên của em mà cuộc sống anh dần ổn lại, sau thời gian đó em gặp chuyện buồn điện anh hoài để mong được chia sẽ và lời khuyên của anh,vậy mà anh nói bận rồi tắt máy,tại sao khi anh buồn thì anh được em cùng chia sẽ còn khi đến em thì anh không hề quan tâm đến .
Sau khi gia đình anh đã ổn định thì em quyết định cắt đứt mọi liên lạc mặc dù em rất đau khổ,nhưng do những anh anh nói ra em mới biết là từ trước giờ mình bị lợi dụng nên khi ra đi e không nói một lời nào mặc dù anh vẫn liên lạc.
Xa anh ấy em rất nhớ và đau khổ nhưng em không biết mình phải làm thế nào vì đây mới là một lựa chọn tốt nhất, em mong mọi người và mục tâm sự hãy cho em một lời khuyên tốt nhất để em bớt đau và rời bỏ anh ấy để về chu toàn chăm sóc gia đình em thật tốt,em xin chân thành cảm ơn tất cả các anh chị.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi phụ nữ trả thù bằng chính thói hư của chồng Mỗi tối, Quang bất lực nhìn vợ đi chơi, rồi hối hận: "Giá như ngày xưa tôi không ham chơi" hoặc "Ước gì, vợ tôi rộng lượng hơn". Nhiều lần, Quang tìm cách góp ý nhưng Linh - vợ anh tuyên bố: "Ngày trước anh đi chơi, tôi đâu có cấm. Giờ, người đi chơi phải là tôi". Cho rằng vợ chỉ đùa...