Tôi tàn nhẫn chê bạn gái mất trinh, cô ấy đã lên chùa đi tu
Tôi không thể ngờ hành vi tồi tệ của tôi đã khiến cho cuộc đời của người bạn gái thay đổi, chỉ vì chê cô ấy mất trinh mà cô ấy đã rời xa gia đình lên chùa xuống tóc.
Tôi gặp cô ấy trong một buổi chiều đi siêu thị. Khi đó tôi đang phân vân lựa chọn món quà tặng cho bạn thì cô ấy cũng đứng xem hàng ngay bên cạnh. Tôi đã nhờ cô tư vấn mua quà cho tôi, sau hôm đó tôi đã làm quen được với cô ấy và được cho số điện thoại. Tất nhiên cô ấy chỉ cho tôi số điện thoại phụ nhưng tôi đã thấy vui lắm rồi.
Những ngày sau, tôi và cô ấy thỉnh thoảng gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp tôi đều thấy rất vui, ở bên cô ấy tôi luôn cảm thấy bình yên và không còn ưu phiền lo lắng vì bạn gái tôi có nụ cười rất đẹp, cô ấy là người ít nói chỉ hay cười và chẳng bao giờ than thở về bản thân cũng như chẳng nghĩ xấu một ai. Vì cô ấy kín tiếng, nên càng yêu tôi càng muốn khám phá về cô ấy nhiều hơn, có lần tôi nhịn không được hỏi cô ấy đã từng yêu ai, cô ấy chỉ nhìn tôi rồi một lúc sau khẽ hỏi: “Anh muốn nghe điều gì?”, nhìn vào đôi mắt cô ấy, tôi có cảm giác như mình đã hỏi một câu thật có lỗi nên tôi đã gạt bỏ đi, không nói tiếp nữa.
Cô ấy càng gây cho tôi hứng thú bao nhiêu thì tôi càng tò mò bấy nhiêu. Khi cả hai chúng tôi yêu nhau được hai tháng thì chuyện đó đã xảy ra. Nhưng đó là vì tôi ép cô ấy trong lần cô ấy đến phòng tôi chơi chứ không tự nguyện. Nhưng thật bất ngờ là cô ấy đã mất trinh, điều đó khiến tôi suy nghĩ bởi nhìn biểu hiện bên ngoài cô ấy khá đứng đắn và giữ quan hệ với những người khác giới rất có chừng mực.
Tôi rất sốc khi thấy điều đó, cô ấy nhìn thấy tôi như vậy nhưng cũng không hỏi câu gì mà chỉ tỏ ánh mắt rất buồn bã. Dù thật sự không vui, nhưng tôi vẫn tỏ vẻ cao thượng tỏ ra không có gì. Tôi đưa cô ấy về và cả đêm không nhắn tin gọi điện cho cô ấy lần nào nữa.
Nhiều lần sau tôi vẫn có quan hệ với cô ấy, hầu hết là do tôi ép, nhưng cô ấy vẫn chiều theo tôi mà không kêu ca câu nào. Nhưng tôi vẫn có cảm giác bị ám ảnh khi nghĩ cô ấy đã lên giường với một người đàn ông khác. Nhưng tệ hơn là cô ấy không hề nói lời xin lỗi tôi câu nào khiến tôi càng khó chịu bực tức. Giá như cô ấy cứ thoải mái kể lể cho tôi nghe để rồi tôi trút giận cho cô ấy thì tôi còn thấy đỡ tồi tệ hơn là việc cô ấy cứ im lặng.
Chê mất trinh, bạn gái tôi đã lên chùa đi tu (ảnh minh họa)
Cuối cùng cô ấy nói với tôi là đã có thai. Nhưng tôi chỉ lạnh lùng nói: “Em đi phá đi, anh sẽ đưa tiền cho em đi”. Cô ấy nhìn tôi như người hành tinh khác đến, mãi sau hỏi lại tôi: “Anh chắc chắn chứ”. Đương nhiên, vì tôi đâu muốn có con lúc này, và tôi đâu muốn cưới cô ấy. Phải hơn một tuần sau tôi và cô ấy không gặp nhau, khi tôi gọi điện cô ấy chỉ kêu mệt. Tôi tưởng rằng cô ấy đi phá thai nên về đau đớn nên cũng không gặp nữa để cho cô ấy nghỉ ngơi. Nhưng sau đó khi gặp nhau tôi mới biết cô ấy chưa hề đi phá thai, cô ấy muốn giữ đứa con lại.
Lúc đó thì tôi thực sự tức giận, cô ấy đã làm trái lời tôi. Từ lúc đó trở đi, tôi dùng đủ mọi cách để hành hạ cô ấy. Lúc đó tôi không hiểu sao thú tính trong người lại nổi lên như vậy, mặc cô ấy khóc, tôi vẫn chửi bới không tiếc lời. Đến khi cái thai được 4 tháng, tôi nói với cô ấy: “Em không phá, chúng ta sẽ chia tay nhau từ đây, tôi đã có quan điểm rõ ràng nhưng nếu em làm thế, tôi cũng không níu kéo em được nữa”. Sau đó tôi bắt cô ấy lên xe và tôi chở thẳng ra phòng khám sản phụ ép cô ấy phải phá. Sau khi phá xong, chính cô ấy đã chủ động cắt hoàn toàn liên lạc với tôi. Cho dù có chút hối hận nhưng tôi nghĩ, dù sao tôi cũng không thể cưới một người vợ mất trinh như vậy nên chia tay cũng hợp lý.
Hơn một năm sau, khi tôi chuẩn bị kết hôn với người khác thì bỗng nhiên chị gái cô ấy tìm đến tôi với khuôn mặt hốc hác. Tôi được biết sau khi tôi bắt cô ấy đi phá thai về, cô ấy đã bị ra rất nhiều máu, khi khám lại bác sĩ bảo cô ấy bị ảnh hưởng tử cung nên khó có con trở lại. Từ lúc đó cô ấy rơi vào trầm cảm và hai lần tự tử nhưng đều được phát hiện và cứu sống. Và giờ cô ấy đã…lên chùa đi tu vì không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh phá bỏ đứa con và cảm giác đau khổ lúc nào cũng ám ảnh cô ấy.
Mặc cho gia đình khuyên giải, cô ấy vẫn nhất quyết khăn gói lên chùa, bây giờ trông cô ấy tiều tụy và gầy hốc hác, không muốn nói chuyện với bất cứ ai trong nhà. Gia đình cô nói, nếu tôi không giải quyết việc này đến nơi đến chốn cho cô trở lại bình thường thì họ sẽ phá nát đám cưới của tôi vì những gì tôi đã gây ra.
Tôi là một kẻ tồi tệ nhất thế gian này, tôi đã giết chết tâm hồn một người con gái. Nếu tôi có liêm sỉ một chút, chắc bạn gái cũ của tôi đã không quyết định như thế. Tôi là một kẻ vô trách nhiệm, kẻ táng tận lương tâm…Tôi đau đớn và ân hận vô cùng. Những ai đọc câu chuyện này có thể mắng chửi tôi, tôi đáng bị như vậy nhưng mong các bạn hãy cho tôi biết tôi phải làm gì để lòng mình được thanh thản?
Theo Phunukieuviet