Tôi sống ở tận cùng những buồn đau
Tôi biết nói những điều chán nản về mẹ tôi, sẽ có nhiều người phản đối. Tôi cũng là người đã có con, tôi hiểu tình yêu của bố mẹ dành cho con cái nó lớn lao và vĩ đại nhường nào, làm cha mẹ, có thể cắt da, cắt thịt để cho con vui sướng, hạnh phúc.
Tôi hiểu, mẹ tôi cũng vì yêu tôi, vì lo cho cuộc sống của tôi mà thôi, nhưng sự lo lắng ấy lại đi kèm với cái vỏ bọc là sự hãnh diện giả tạo nên làm tôi khổ.
Tôi giống như bao người đàn ông khác, lớn lên lấy vợ và có con. Tôi lấy vợ không phải do cha mẹ ép đặt mà lấy vì tình yêu. Tôi yêu vợ tôi từ hồi tôi còn là sinh viên năm cuối, chúng tôi học chung trường, ra trường ổn định việc làm thì cưới nhau. Vợ tôi cũng sớm sinh cho tôi một cậu con trai xinh xắn, cậu bé là niềm vui lớn lao của cả gia đình chúng tôi.
Với một hình ảnh như thế, cuộc đời tôi coi như quá êm đềm và ngọt ngào, nhiều người còn ghen tị với tôi vì tôi có cuộc sống thoải mái, con trai “hoành tráng”, cả tôi và vợ tôi công việc đều thuận buồm xuôi gió mát lành…
Ảnh minh họa
Thế nhưng, cuộc đời đâu có được êm đềm như mọi người mong muốn, chính tôi cũng luôn ao ước làm sao cuộc sống của tôi, tình cảm của tôi dành cho vợ tôi cứ như thời ban đầu. Tôi đã cố gắng vô cùng nhưng không thể, tôi gắng gượng để yêu vợ, để thương vợ nhưng tình cảm nó cứ đi đâu mất, trả lại cho tôi một khối băng lạnh giá trong trái tim.
Mọi việc đều có căn nguyên của nó, không phải tự dưng mà mất êm đềm như vậy. Vợ tôi bình thường là một phụ nữ khá đảm đang, tính tình mạnh mẽ. Nhưng có lẽ cũng vì tính tình mạnh mẽ như vậy nên cô không muốn sống yên ổn ở cơ quan nhà nước, nhận những đồng lương bèo bọt không đủ cho cô mua cái túi, cái váy để mặc. Niềm đam mê kiếm tiền được nung bỏng trong tinh thần vợ tôi từ khi cô ấy chơi với một nhóm bạn chuyên buôn bán đất đai, chơi chứng khoán.
Cô về nhà lúc nào cũng sôi sùng sục giục tôi đi kiếm tiền, giục tôi vay nợ để “tham chiến” với nhóm bạn. Tôi lắc đầu khuyên cô nên sống bình yên, tôi nghĩ vợ chồng tôi kiếm mỗi tháng ngót hai chục triệu đồng, tiền ấy đủ để sống thoải mái, nhà cửa thì đã có bố mẹ tôi lo sẵn, đâu cần gì hơn? Tôi chỉ muốn sống đơn giản để dành thời gian chăm sóc, nuôi nấng cậu con trai nhỏ đáng yêu. Nhưng vợ tôi thì không, một hai đều đòi đi buôn.
Cô bảo, nhóm các bạn cô mỗi lần tụ tập là cô thấy quê vì các bạn cô ai cũng đi xe hơi đẹp, mặc quần áo đồ hiệu long la long lanh, còn cô thì mấy thứ hàng hiệu thứ cấp cô đang xài nhìn chán chẳng buồn nhìn. Cô xuýt xoa, mỗi lần tụ tập, các bạn cô lại có váy áo mới, dây chuyền, nhẫn mới, sao mà nhiều đến thế. Rồi cô mơ màng đến cái nhẫn kim cương đeo ở ngón giữa nhìn long lanh, sang trọng, cô ước cô đi lại bằng xe hơi, một chiếc xe hơi màu đỏ, xách cái túi gần chục ngàn đô và mặc những bộ đầm đẹp đẽ…
Video đang HOT
Thời kỳ đầu, tôi thường nói đùa: “Vậy thì anh làm lái xe cho em mới hợp chứ không thể đóng vai chồng em được, em như bà hoàng còn anh như thằng đầy tớ ấy…”. Cô năn nỉ tôi vay tiền để làm ăn, để biến tôi thành ông hoàng và cô thành bà hoàng. Tôi không chịu vì tôi không biết đào đâu ra những chỗ vay cả tỉ bạc như thế.
Không vay được nhiều tiền buôn lớn cùng bạn bè, vợ tôi âm thầm dứt bỏ công việc với cơ quan nhà nước và vét tất tiền tiết kiệm của chúng tôi mà tôi không hay biết đứng ra thành lập một Cty chuyên về in ấn, quảng cáo. Cô thành lập Cty đến gần nửa năm tôi mới biết qua một người bạn.
Hôm đó, đi nhậu, anh bỗng hỏi: “Thế Cty nhà mày làm ăn có được không?”, tôi cứ đớ người ra không hiểu gì, rồi từ đó tôi cứ mơ mơ tỉnh tỉnh với những gì mà anh nói về vợ tôi, rằng cô ấy đã bỏ Cty nhà nước, rằng cô ấy đã lập Cty… Họ bảo vợ chồng tôi kỳ lạ, những chuyện lớn đến như thế mà không hề nói cho nhau biết. Tôi choáng váng, lập tức hỏi vợ tôi, vợ tôi chỉ nói một câu gọn lỏn:”Anh là thằng đàn ông hèn, bảo gì cũng không dám làm, nói với anh thì không bao giờ làm được việc gì nên hồn, thà không nói còn hơn”.
Hình như, trái tim tôi bắt đầu cảm thấy xa vợ tôi từ đó. Khi tôi chưa biết về Cty thì cô còn giữ ý, cố gắng làm rất nhiều việc linh tinh trong nhà như đón con đi học về, nấu cơm chiều như hồi còn đi làm nhà nước, khi chuyện Cty đã vỡ ra, cô cũng thay đổi hẳn, thường xuyên bắt tôi đi đón con và lo cho con mọi việc, còn cô về muộn như cơm bữa với một lý do duy nhất: em phải kiếm tiền. Chữ tiền lúc nào cũng dính ở miệng vợ tôi như một miếng da có sẵn mà từ khi sinh ra phải như thế. Động đến cái gì cũng tiền, tôi can ngăn cái này cái kia thì cô nói: “Anh không làm ra tiền cho vợ con sung sướng nên tôi mới phải lao đi kiếm tiền thế này”.
Thằng đàn ông, thằng chồng trong tôi thấy buồn, hàng ngày tôi nhìn vợ tôi chải tóc, mặc quần áo đẹp, xịt nước hoa thơm phức đi ra ngoài mà tôi không thấy cô ấy đẹp hơn, tôi nhìn trên mặt cô những toan tính, những khinh thường tôi. Có lần tôi đã nói cô rằng đồng tiền không quan trọng đến mức đấy, rằng cuộc sống bình dị như xưa là đủ, cô cười nhếch mép, mỉa mai: “Nếu bây giờ anh bệnh nặng, cái tiền của anh đấy có đủ để đi bệnh viện tốt mà chữa hay không?!”.
Rồi cô ví dụ đến cô bạn cô, bị u xơ tử cung, ở Việt Nam không phát hiện ra, sang Singapore người ta bảo nếu u này để muộn hơn một chút nữa thì 6 tháng sau sẽ thành ung thư. Cả nhà cô bạn ấy hú hồn vì may mà sang Sing kịp thời. Kể xong cô lại hỏi tôi: “Cái tiền lương của anh liệu có đủ sang Sing chữa bệnh nếu em bị bệnh nặng hay không?”. Tôi thở dài, thấy cuộc sống của mình như đi vào một cái đường hầm tăm tối, không thấy đâu là ánh sáng. Từ ngày có mùi tiền, vợ tôi dường như biến đổi. Cô thích đi ăn những nhà hàng sang trọng, thấy việc nấu ăn ở nhà nhiều dầu mỡ, mệt mỏi, những bữa cơm trong gia đình tôi cũng thưa dần vì cô hay bận đi ăn uống với khách khứa.
Càng ngày tôi càng nhìn vợ tôi với một con mắt rất lạ, nhìn cô như người ở đâu chứ không phải người má ấp, gối kề với tôi 6-7 năm nay. Cũng vì như thế mà chuyện vợ chồng tôi cũng đâm ra thờ ơ, mà không thờ ơ không được vì bản thân cô cũng hay kêu mệt vì công việc nhiều, không có sức lực. Trái tim tôi băng lạnh dần dần, cô càng mặc đẹp thì tôi càng tuềnh toàng như một sự chống đối, cô mua đồ đẹp cho tôi bắt tôi mặc để đi chơi với đám bạn giàu có của cô, tôi không mặc, cũng không đi chơi.
Giữa vợ chồng tôi có hố sâu ngăn cách lớn, nó nứt vỡ nhanh chóng và toang hoác như tôi vẫn thấy những vết rạn sâu hoắm và mỗi ngày một to như trong các phim thảm họa của Mỹ. Giữa tôi và vợ tôi, những sở thích chung nhau từ ngày xưa cũng không còn, đôi khi tôi muốn đi xem phim thì đi một mình, đi trà đá cũng đi một mình, thi thoảng muốn dạo phố tôi và con trai cũng đèo nhau trên xe máy và đi với nhau. Vợ tôi dần dần không hiện diện trong những sở thích của tôi nữa.
Trong lúc ấy tôi gặp một cô gái, giản dị và ít nhất là đến thời điểm này cô không mê tiền hơn gia đình như vợ tôi. Tôi luôn sợ sự thay đổi kinh hoàng của phụ nữ, như vợ tôi, chỉ có mấy năm mà quan điểm sống, cách sống của cô khác hẳn. Tôi “say nắng” cô gái mới như một sự khỏa lấp cái tinh thần đang bị tổn thương của tôi. Tôi lại càng chán vợ hơn.
Gia đình tôi bùng nổ những mâu thuẫn là trong đám giỗ bà ngoại tôi, mẹ tôi gọi vợ tôi sang làm cơm từ 5h sáng. Vợ tôi ngáp ngắn ngáp dài đi sang làm cơm, nhà ít người, cô lại là dâu cả nên buộc phải làm, vợ tôi làu bàu từ lúc sang làm cơm đến lúc cơm canh chín. Mẹ tôi bực mình quá mới nói: “Này Mai, đây là đám giỗ bà ngoại, làm cơm là trách nhiệm, tại sao con lại khó chịu thế nhỉ?”, vợ tôi nói đổng: “Chả hiểu cái nhà này làm sao, toàn thân lừa ưa nặng, mấy công việc thế này thuê người ta mấy đồng là xong, không phải đụng tay đụng chân phát ốm”, mẹ tôi giận mắng: “Cô là con dâu, đây là việc cô phải làm”. Vợ tôi cũng sưng sỉa lên: “Cả cái giống nhà này là như thế này, ngu không phải lối…”.
Giờ thì tôi không bất ngờ trước vợ tôi nữa, mẹ tôi thì khóc còn vợ tôi thì bỏ về nhà. Đám giỗ hôm ấy còn buồn hơn đưa đám. Sau lần ấy, vợ tôi cũng đòi “tuyệt tình” với gia đình tôi vì thấy gia đình tôi toàn người… ngu. Mẹ tôi thì suy sụp nặng, bà luôn nghĩ rằng, gia đình tôi gia giáo, nề nếp, mọi người ăn ở có đức, cả xóm giềng đều ngưỡng mộ, chuyện như vừa qua là chuyện không thể xảy ra. Trong cơn ác mộng bà cũng không thể nghĩ được một chuyện như thế.
Nhân cơ hội mẹ tôi chán, tôi bày tỏ ý định muốn ly hôn. Mẹ tôi đang bệnh, mệt mỏi vì con dâu, thấy tôi nói như thế giãy nảy lên: “Không được, tuyệt đối không được”. Rồi mẹ tôi lý giải cho tôi những đau khổ mà con trai tôi phải gánh vác, những thua thiệt về tinh thần mà con trai tôi phải chịu nếu ly hôn. Ngay ngày hôm sau, tôi thấy mẹ tôi xuất hiện ở nhà tôi, mẹ tôi và con dâu nói chuyện có phần vui vẻ với nhau. Hóa ra, mẹ sang xin lỗi vợ tôi vì mẹ nóng tính nên mới xảy ra chuyện như vừa qua. Tôi chết điếng vì mẹ làm cái điều không hình dung được, vợ tôi mới là người có lỗi, có lỗi nặng với cả gia đình tôi.
Vợ tôi được thể đắc thắng, nhìn vẻ mặt tự đắc của vợ, tôi thực tình chỉ muốn “cho một nhát”. Sau lần đó, vợ tôi càng được thể làm già, coi thường mọi người và không tham gia bất kể kỳ cuộc nào của gia đình tôi. Thực lòng, tôi sống với cô trong một ngôi nhà mà thấy như cực hình, đã yêu thì yêu cả đường đi lối về mà giờ khó chịu thì khó chịu đến từng tiểu tiết. Tôi chỉ mong giải thoát khỏi vợ để được đến với người con gái còn rất trong sáng kia. Tôi năn nỉ mẹ tôi nhiều lần cho tôi ly dị, mẹ tôi nhất định không.
Có lần trong cuộc nói chuyện, mẹ tôi bất chợt nói: “Mày li dị là có tội với tổ tông, làm bố mẹ mày xấu hổ với họ hàng, làng xóm. Từ xưa đến giờ, gia đình này chưa bao giờ có người li dị, nhà ai cũng yên ấm cả, giờ chúng mày li dị, tao còn mặt mũi nào nhìn hàng xóm nữa…”. Tôi chảy nước mắt khi nghe mẹ nói thế, hóa ra mẹ không cho tôi li dị không phải vì thằng cháu bà mà vì sự sĩ diện với mọi người.
Tôi biết từ xưa bà vẫn “giữ” như thế, không bao giờ thể hiện ra bên ngoài rằng gia đình tôi có vấn đề. Ngày xưa, khi bố tôi có người khác, bà khóc thầm từng đêm nhưng rồi tha thứ cho bố tôi để giữ một gia đình hoàn hảo. Nội, ngoại không có gia đình nào đổ vỡ thì gia đình của mẹ hay gia đình tôi cũng không có quyền đổ vỡ.
Hai năm kể từ ngày tôi xin mẹ cho li dị, tôi sống như cực hình với vợ tôi, vợ chồng tôi gần như li thân, mỗi người mỗi giường, mỗi người mỗi việc, con cái đều là tôi và mẹ tôi chăm cả. Mẹ tôi cũng đã cố gắng hàn gắn tình cảm cho vợ chồng tôi, nhưng trái tim tôi đã đóng băng với cô ấy rồi, hâm nóng để tan băng là điều khó khăn. Nhất là khi cô ấy chìm đắm vào giấc mộng giàu sang, với phương châm: “Cuộc đời này có tiền là có tất cả”. Tôi khẩn khoản xin mẹ cho tôi thoát khỏi hôn nhân, mẹ lại khóc ròng, đổ bệnh là tôi lại thôi.
Tôi bế tắc trong chính cuộc sống của mình, sống ở tận cùng những buồn đau vì những giọt nước mắt của mẹ. Tôi là con trai duy nhất trong nhà, xưa nay bao tình yêu mẹ đều dành cho tôi, giờ tôi làm trái lời mẹ thì tôi thương mẹ. Mới hơn ba chục tuổi đầu mà tóc tôi bạc đi nhiều vì những chuyện rối răm, tơ vò này. Để sống cho vừa lòng người khác thật khó khăn biết bao.
Giờ đây tôi cần được giải thoát và muốn được giải thoát, nhưng chưa biết làm thế nào để giải thoát mà mẹ hiểu và không buồn vì tôi. Xin cho tôi lời khuyên nào đó để tôi bước qua những khó khăn của đời mình!?
Theo Game Thủ
Sự hối hận muộn màng
Có lẽ khi xa anh em mới biết tình yêu em dành cho anh lớn lao tới nhường nào...
Khi quyết định chia tay anh em nghĩ là mình sẽ chịu đựng được đau khổ đó, nhưng giờ đây khi không còn có anh ở bên, không được nhận tin nhắn của anh mỗi khi trời vừa sáng, và mỗi khi đi ngủ thì em lại thấy nhớ anh biết nhường nào. Em đã bỏ qua sự quan tâm của anh, yêu thương của anh để lựa chọn 1 lối đi khác cho cuộc đời em.
Tình yêu giữa anh và em không phải xuất phát từ cái nhìn ấn tượng đầu tiên mà là một tình yêu theo kiểu mưa dầm thấm lâu, khi cả 2 có tình cảm mà vẫn chưa nhận ra là mình đã thích nhau, anh là 1 con người kín đáo và ít thổ lộ tình cảm cho mọi người biết, còn em dù là thích anh nhưng cũng vì cái tự trọng của mình cao quá nên cũng không nói ra đành âm thầm yêu anh. Và rồi em thầm cảm ơn cái ngày 8/3/2009 đó em đã biết được tình cảm của anh dành cho em, cái buổi tối ngày hôm đó khi anh, em và cả xóm đang đi chơi về thì anh đột nhiên anh cầm tay em kéo ra chỗ vắng để tặng quà cho em, lúc đó em cảm thấy mình thật hạnh phúc biết bao, cái sân trường Công Nghiệp lúc này như đang chỉ dành riêng cho em vậy, em vỡ òa và ôm chặt lấy anh rồi nước mắt cứ tuôn ra, anh buồn cười và nói em ngốc quá.
Thời gian trôi qua nhanh chóng trong những ngày hạnh phúc có, giận hờn có và đáng nhớ có của tình yêu sinh viên trong sáng và ngốc ngếch, và khi nhìn lại thì cũng tới ngày em và anh hân hoan cầm tấm bằng ĐH cùng nhau ra trường. Em quyết định về VP còn anh thì về Hà Nội làm.
Tuy rằng xa nhau nhưng tình yêu của 2 đứa vẫn chẳng phai nhạt ít nào, em hồi hộp chờ đợi những ngày cuối tuần được anh về chơi và 2 đứa lại vi vu đi chơi trên con đường hoa sữa ở Khu Công nghiệp mà không muốn về. Rồi anh quyết định chuyển về VP làm để được gần em và cũng muốn chính thức 2 đứa ra mắt bố mẹ em, lúc anh quyết định như vậy em vui mừng khôn xiết lòng tự nhủ từ giờ 2 đứa sẽ chẳng phải xa nhau nữa.
Nhưng thật chớ trêu khi anh và em không cùng quê anh ở HD còn em thì ở VP và đó là lý do mà bố mẹ em phản đối, anh rất buồn nhưng vẫn an ủi em là anh sẽ ở lại, cố làm mọi điều để được bố mẹ em chấp nhận, em ôm anh mà trong lòng cũng muốn quyết tâm cùng anh vượt qua khó khăn này.
Có lẽ khi xa anh em mới biết tình yêu em dành cho anh lớn lao tới nhường nào... (Ảnh minh họa)
Và rồi cũng nửa năm trôi qua em và anh vẫn vậy, nhưng em không hiểu tại sao anh lại âm thầm xin chuyển việc lên BG để tới ngày anh đi mới thông báo cho em, anh nói là anh phải đi để có tương lai tốt hơn cho 2 đứa, hãy đợi anh nhé. Lúc đó em như bị choáng váng khi không nghĩ rằng em lại phải xa anh lần nữa, em khóc lóc và không cho anh đi, nhưng rồi anh vẫn quyết tâm đi, ngày anh đi em đã không tới chào anh vì em rất giận anh và cũng không muốn đứng đằng sau nhìn bóng anh dần rời xa em.
Nhưng sự đời đâu đoán trước được đâu, em một nơi, anh một nơi, mà xung quanh em thì cũng có biết bao người muốn làm bạn và anh thì cũng vậy để rồi thời gian trôi đi khi 2 đứa bận rộn vào công việc và thời gian dành cho nhau là rất ít, những dòng tin nhắn cũng ít đi, đôi khi anh lại hỏi đùa em: Em có người khác rồi à? Em trả lời là không có đâu và anh đã rất hạnh phúc, rồi 2 đứa lại lao vào công việc của cả 2, em cũng đã thích nghi được với cuộc sống không có anh ở bên và anh cũng vậy thì cũng là lúc 2 đứa hay xảy ra bất đồng, mỗi lần giận nhau em hầu như là mất ngủ cả đêm nằm mà nước mắt cứ trào ra, và anh thi cũng chẳng vui vẻ gì, anh lại tự dày vò bản thân và những lần như thế em lại không cầm lòng được. Em cũng không đếm được thời gian ngắn ngủi như vậy mà em và anh đã có bao lần nói lời chia tay rồi lại nối lại, nhưng anh ơi tuy rằng em rất yêu anh và anh cũng vậy thế nhưng đâu phải có tình yêu là đủ, cái tương lai của 2 đứa mình còn quá mơ hồ anh à. Và em đã quyết tâm chia tay anh rồi chấp nhận lời yêu của 1 người con trai khác một cách nhanh chóng vì chỉ như vậy anh sẽ quên em nhanh hơn mà không thấy có lỗi với em hay tự dày vò bản thân nữa, nhưng em đâu nghĩ rằng khi anh chấp nhận lời chia tay này thì em lại càng nhớ anh hơn. Ở bên người kia mà em cũng chẳng thấy hạnh phúc, vui vẻ gì, mọi thứ xung quanh em đều có hình bóng anh, em vẫn còn rất yêu anh anh à. Nhưng em đã quyết định con đường này thì em phải chịu, giờ đây trái tim em đau nhói, nước mắt em vẫn rơi mà không biết lúc nào em có thể quên được anh. Sự hối hận của em đã quá muộn màng phải không anh?
Những lúc rảnh rỗi nhớ anh em lại 1 mình dạo qua con đường ngày xưa có dấu chân 2 đứa mình, con đường vẫn vậy, từng dòng người vẫn tấp nập ra vào khu Công Nghiệp và hoa sữa đã nở mùi thơm nồng nặc sực vào mũi người đi đường mà thấy lòng mình nhói đau!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi người yêu thích... 'làm mẹ' Các cặp đôi yêu nhau luôn có niềm mong mỏi lớn lao là được bên cạnh nhau suốt cả ngày. Được quan tâm, chăm sóc cho nhau là một niềm hạnh phúc. Tuy nhiên, cái gì cũng có giới hạn bởi khi sự quan tâm trở nên thái quá sẽ biến thành nỗi chịu đựng khốn khổ với người kia. Nam diễn viên...