Tôi sợ sẽ có ngày mình mất con trai vào tay chị gái ruột
Tôi cảm thấy rất may mắn vì chị mình cùng nhóm máu với con. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy phân vân trong lòng.
Trở về khoảng thời gian 4 năm trước, lúc đó tôi mới lập gia đình và có một công việc ở gần nhà. Buổi sáng hôm ấy, khi tôi mở cửa để đến phòng tập thể dục thì thấy một đứa trẻ đang quấn tã nằm trong một chiếc thùng carton. Nhìn thấy đứa trẻ vẫn còn sống, tôi vội vàng bế con vào nhà rồi cùng bố mẹ đưa đến bệnh viện.
Tôi không biết ai đã để đứa trẻ ấy trước cổng nhà tôi. Chỉ đọc được một bức thư kèm theo đứa trẻ nhờ gia đình tôi nuôi nấng. Lúc đó không ai đứng ra nhận đứa bé nên rất tội nghiệp. Tôi lại nghĩ có lẽ mình có duyên với con nên đã thuyết phục chồng đứng ra nhận làm con nuôi.
Tôi rất thương con, dù con không phải đứa con mà tôi dứt ruột đẻ ra. Chồng tôi cũng vậy, mỗi lần về nhà là anh lại gác hết mọi công việc để chơi và chăm con. Tôi đã cảm thấy hạnh phúc vì ông trời ban cho mình một món quà vô giá. Cũng không biết từ khi nào, vợ chồng tôi đã quên rằng đó chỉ là con nuôi mà thôi.
Tôi đã cảm thấy hạnh phúc vì ông trời ban cho mình một món quà vô giá. (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng đã dồn hết tâm huyết cho con, vì con. Vậy nhưng cuộc đời lại muốn trêu đùa với chúng tôi. Tôi có một người chị gái, lớn tuổi hơn tôi nhưng hiện tại chị ấy vẫn đang độc thân. Chị tôi đi làm ở nơi khác nên rất ít khi lui tới nhà tôi. Cả năm có lẽ chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào dịp lễ Tết.
Tôi đã không tinh ý để nhận ra sự thật. Từ khi vợ chồng tôi nhận con nuôi, chị gái tôi rất hay đến nhà chúng tôi chơi. Mỗi lần đến chơi, chị lại mua nào bánh kẹo, quần áo, thậm chí còn cho tôi tiền để mua sữa cho con. Tính tôi vô tư nên chỉ nghĩ đơn thuần là chị ấy cũng thương xót vì con bị bỏ rơi. Nào ngờ đứa con mà vợ chồng tôi nuôi nấng bấy lâu lại là con của chị.
Cách đây 1 tuần, con trai tôi chơi đùa bị xe tông trúng ngay trước cổng nhà. Vợ chồng tôi vội vã đưa con đi bệnh viện. Đúng lúc đó thì chị gái tôi cũng đến chơi nên lên xe cùng. Lúc ngồi trên xe cấp cứu, chị tôi cứ thế nắm tay con tôi và khóc rấm rứt. Tôi thấy lạ nên đã hỏi chị thì chị nói chỉ vì thương cháu nên mới khóc.
Video đang HOT
Khi đến bệnh viện, bác sĩ nói con bị thiếu máu và cần truyền máu gấp. Thế nhưng con tôi lại mang nhóm máu hiếm mà kho máu dự trữ trong bệnh viện đều đang hết, vợ chồng tôi thì không cùng nhóm máu với con. Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, chị tôi đề nghị cho chị được truyền máu vì chị có nhóm máu ấy.
Tôi cảm thấy rất may mắn vì chị mình cùng nhóm máu với con. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy phân vân trong lòng. Vì những hành động khác lạ của chị tôi, vì cả sự trùng hợp trong nhóm máu với con. Tôi quyết định hỏi chị, liệu chị có biết về xuất thân của con không?
4 năm qua con ở bên chúng tôi, được sống một cuộc sống yên bình. (Ảnh minh họa)
Lúc đầu chị tôi còn chối. Sau đó, tôi động viên chị nói ra sự thật thì chị bắt đầu òa khóc và thú nhận đó là con ruột của chị. Tôi chết điếng khi nghe 2 từ “con ruột” được nói ra từ miệng chị. Tôi chưa từng biết chuyện chị có thai, tại sao bây giờ chị lại tự nhận đó là con mình chứ?
Nhưng oái oăm thay, đó lại là sự thật. Chị tôi kể năm ấy chị lỡ có thai với cấp trên của mình. Thương con nên chị không dám bỏ, nhưng chị cũng không đủ can đảm để làm mẹ đơn thân. Vì thế sinh con xong, chị đã đi xe đến chỗ ở của tôi và đặt con trước cửa nhà. Khi tôi biết rõ sự tình, chị ngỏ ý muốn được nhận lại con vì chị đã day dứt và thương con rất nhiều.
Đúng là chị gái tôi nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó. Đối với vợ chồng tôi, đứa con này chẳng khác gì con ruột của chúng tôi. 4 năm qua con ở bên chúng tôi, được sống một cuộc sống yên bình. Bây giờ chị tôi lại muốn đòi con như thế, làm sao tôi có thể đồng ý được đây? Tôi chưa dám nói chuyện này với chồng. Nhưng tôi chắc chắn nếu chồng tôi biết thì anh cũng sẽ không bao giờ để con cho chị tôi nuôi. Khi tôi nói không chấp nhận để chị nhận lại con, chị tôi còn quỳ xuống và xin tôi suy nghĩ lại. Tôi thương con lắm, càng không muốn con xa tôi. Liệu như thế có phải tôi đã quá ích kỷ rồi không?
Theo Afamily
Choáng váng với câu nói của con rể khi mẹ vợ mượn 1 triệu đóng tiền điện
Bọn em ở nhà bố mẹ, ăn cơm của bố mẹ, từ ngày sinh con bố mẹ em còn cho thêm tiền tiêu vặt... thế mà cho mẹ vay có 1 triệu đồng, chồng bắt em đi đòi. Giờ đây em hoang mang vô cùng.
Ảnh minh họa
Chị Thanh Tâm thân mến!
Em năm nay 26, chồng em 31. Sau khi vợ chồng em cưới, bố mẹ ruột của em có đề nghị em và anh ấy về sống cùng. Nhà bố mẹ em tương đối rộng rãi, ông bà lại chỉ sinh có một mình em. Trong khi đó bố mẹ chồng em thì ở quê, các anh chị đông, chính ông bà động viên vợ chồng em "cứ về ngoại mà sống". Lúc đó chồng em cũng vui vẻ đồng ý.
Vợ chồng em dọn về đây được nửa năm thì chồng em bắt đầu tỏ thái độ. Mỗi lần đi uống rượu về, anh thường hay lè nhè những câu khó chịu, ví mình là "chó chui gầm chạn", "ăn bám nhà vợ"... Ngoài ra, anh ấy còn thường xuyên kiếm cớ gây sự với khách khứa và những người trong gia đình em. Em rất khó xử và có hỏi anh ấy "muốn như thế nào?".
Chồng em bảo là: "Từ giờ trở đi tiền lương của em bỏ ra chi tiêu, còn tiền lương của anh để anh cất đi sau này chúng mình mua nhà mới dùng đến! Khi nào có nhà thì anh mới tự tin được". Em cũng đồng ý và bọn em lại sống hòa bình thêm được nửa năm.
Sau đó em sinh con. Trong thời gian em nghỉ sinh, tiền lương không có. Chồng em cũng không chủ động đưa cho em thêm. Một hôm em đi mua bỉm cho con thì trong túi thiếu 100 nghìn. Lúc ấy, thấy ví của chồng để trên mặt bàn nên em lấy tạm.
Em đã định là lúc về sẽ nói với anh ấy nhưng sau đó lại quên. Buổi tối, khi phát hiện trong ví thiếu tiền, mặt chồng em sa sầm xuống. Anh hỏi em: "Hiền có lấy 100 nghìn trong ví tớ không?". Em bảo luôn: "Có, lúc chiều em lấy đi mua bỉm cho Mít". Tưởng thế là xong, ai ngờ chồng em ném toẹt cái ví của anh ấy xuống mặt bàn và nói: "Hiền có biết như thế là ăn cắp không Hiền?".
Một lần khác, cả gia đình em đang ăn cơm thì có người đến thu tiền điện. Vì mẹ em để ví trên phòng ngủ nên có vay chồng em 1 triệu để thanh toán. Bẵng đi mấy hôm, tối nay anh ấy bảo em "Hiền lên đòi tiền mẹ cho tớ đi Hiền". Em còn tưởng chồng nói đùa. Bọn em ở nhà bố mẹ, ăn cơm của bố mẹ, từ ngày sinh con bố mẹ em còn cho thêm tiền tiêu vặt... thế mà cho mẹ vay có 1 triệu, chồng bắt em đi đòi.
Giờ đây em hoang mang vô cùng. Một phần em cảm thấy bế tắc trong mối quan hệ với người chồng ích kỷ, keo kiệt này. Nhưng một phần khác, khi nghĩ đến phương án li hôn, em lại thấy thương con và sợ hãi tương lai nhiều điều tiếng phía trước. Xin chị giúp em với, cho em xin lời khuyên.
Trần Thu Hiền (Hà Nội)
Hiền thân mến!
Con cái, cháu chắt sống cùng ông bà, bố mẹ là nếp sống, phong tục tốt đẹp của người Á Đông. Và mục đích của việc sống chung chính là để gắn kết tình cảm gia đình, để con cháu có điều kiện phụng dưỡng, chăm sóc cho ông bà, bố mẹ, chứ hoàn toàn không phải là để cho chúng ta dựa dẫm, ỷ lại, sống phụ thuộc vào người già. Chính em cũng phải ý thức điều này để từ đó có những hành động, cư xử phù hợp.
Nếu như vợ chồng em vẫn muốn tiếp tục sống cùng với bố mẹ thì hãy chấm dứt ngay việc ở chùa, ăn chùa và vô tư nhận tiền tiêu vặt từ ông bà. Các em nên chứng tỏ sự độc lập của mình bằng cách chủ động cuộc sống và đóng góp hợp lý về tài chính. Ngay từ chính bản thân em cũng phải có thái độ nghiêm túc, tôn trọng riêng tư của bố mẹ mình.
Chỉ có như thế thì chồng em mới hiểu được trách nhiệm của anh ấy và tuân thủ những nguyên tắc của gia đình nhà vợ. Mặt khác, việc đóng góp rõ ràng cũng có ích, sẽ giúp cho chồng em thoát khỏi mặc cảm "ăn bám nhà vợ" và cảm thấy tự tin hơn.
Nếu em đưa ra đề nghị nhưng chồng không nhất trí với phương án này, em hoàn toàn có thể đề nghị anh ấy cùng mình dọn ra ngoài sống. Chưa mua được nhà thì thuê trọ, tự có trách nhiệm với cuộc sống của mình. Điều quan trọng là đừng ngại va vấp, khó khăn. Chúng ta thường sẽ rất khó chuyển mình trong những phương án an toàn. Cho nên nếu muốn thay đổi mình, thay đổi chồng, thay đổi cuộc sống hiện tại, em hãy cứ mạnh dạn lên.
Chị chúc em sớm cân bằng được cuộc sống!
Theo Danviet
Nước mắt người đàn bà gửi con cho ngoại để theo chồng Trong khoảnh khắc ấy tôi mới nhận ra đôi mắt của con bé rất giống tôi. Tình mẫu tử bấy lâu nay bị che khuất bởi sự thù hận mới được vỡ oà. Nhưng quá trớ trêu khi đó lại là giây phút hai mẹ con tôi sắp mỗi người mỗi ngả. 20 tuổi tôi có bầu rồi làm mẹ trong ánh mắt...