Tôi sợ osin cướp mất chồng mình
Tôi tự nhận thấy mình có một gia đình hạnh phúc khiến nhiều người phụ nữ ghen tị. Chồng làm doanh nghiệp, vợ công chức nhà nước, con trai một tuổi kháu khỉnh. Vợ chồng tôi chẳng thiếu thốn gì, từ lúc lấy nhau đến nay đã ba năm nhưng tình cảm vẫn luôn thắm thiết. Thế nhưng hiện tại tôi đang có một chuyện khiến bản thân cảm thấy vô cùng ức chế và khó xử.
Tôi sợ mình phải chứng kiến chuyện chẳng lành trong một ngày nào đấy (Ảnh minh họa)
Cách đây nửa năm, do bố mẹ hai bên đều tuổi cao, lại sống ở quê trong khi chúng tôi ở thành phố, tôi và chồng quyết định thuê giúp việc, chủ yếu làm việc nhà để tôi rảnh rang trông con. Tôi đọc nhiều mục tâm sự của chị em trên mạng nên rất cảnh giác với những em gái non trẻ, hoặc những bà cô sồn sồn đang tuổi hồi xuân. Qua lời giới thiệu của mẹ chồng, tôi thuê bác Minh, một người phụ nữ trung niên đứng tuổi, cũng là người quen dưới quê lên giúp đỡ.
Quả thật, bác này rất được việc. Tôi không phải lo lắng điều gì, sáng đi làm thảnh thơi, tối về có cơm canh nóng hổi. Bác Minh sạch sẽ, cầu toàn, lại đáng tin cậy. Nhiều lần tôi cố tình làm rơi tiền hoặc để trang sức vung vãi nhưng bác vẫn gom lại trả đầy đủ. Tuy chi phí hơi đắt so với mặt bằng chung nhưng tôi khá hài lòng.
Mọi chuyện chỉ không ổn chỉ bắt đầu khi chồng bác ở dưới quê bị ngã gãy chân, buộc bác phải về chăm sóc. Vừa áy náy khi nghỉ đột xuất, cũng là do tiếc nuối công việc tốt, bác Minh nhờ tôi cho phép Thu, con gái bác lên thay bác vài tháng, đến khi sức khỏe bác trai tốt lên sẽ tiếp tục lên làm. Cô gái mới 18 tuổi, vừa học xong cấp III thì nghỉ học nên tôi hơi ngại ngần. Nhưng nể mẹ chồng nên tôi cũng nhận.
Thu có ngoại hình bình thường, nhưng giống mẹ, khá được việc. Thời gian đầu, tôi sợ chuyện không hay nên thường để ý, soi xét, sau vài tháng không thấy biểu hiện bất thường, tôi lơ là hơn. Nhưng hình như đấy chính là sai lầm. Tôi không thể ngờ rằng cô gái này đã bắt đầu để ý chồng mình. Bởi công việc bộn bề nên tôi giao hết việc chuẩn bị đồ ăn, dọn dẹp nhà cửa cho Thu. Cô ta tỏ ra để ý sở thích chồng tôi, ngoài việc nấu cơm mỗi sáng và tối, Thu còn cố tình chuẩn bị cơm trưa mang đến tận cơ quan cho anh dù chồng tôi ít khi mang cơm đi làm. Cô ta tỏ ra thân mật, có những cử chỉ khiến người xung quanh hơi ngạc nhiên. Chồng tôi vốn là người vô tư, nghĩ do vợ mình dặn dò nên không mảy may quan tâm. Chỉ khi người trong công ty anh kể lại, tôi mới biết.
Video đang HOT
Tôi ngầm để ý thì thấy cô ta hay có những cử chỉ thân mật với chồng mình, những cái đụng chạm làm như vô tình, hay cúi mặt xuống sát chồng tôi để hở bầu ngực tròn thiếu nữ. Tôi còn phát hiện ra trước mặt tôi thì vâng dạ ngoan ngoãn nhưng sau lưng lại lén dùng nước hoa, mặc thử quần áo của tôi khi tôi vắng nhà. Tôi kể lại chuyện này với mẹ chồng thì bà gạt đi, nói tôi nhạy cảm. Cô ta rất được việc, tìm được người như vậy không dễ. Hơn nữa đây lại là chỗ quen biết nên không thể có chuyện không hay.
Quả thật, với linh cảm của người phụ nữ, tôi sốt ruột lắm. Nhưng không có lí do chính đáng, tôi không thể đuổi việc Thu. Tôi không nhận được sự ủng hộ của mẹ chồng, cũng không biết phải làm sao để giải quyết việc này nữa. Hay quả thật, tôi đã quá nhạy cảm rồi? Chẳng lẽ phải đợi đến khi chứng kiến điều không mong muốn, tôi mới có thể chứng minh được là mình không sai?
Theo VNE
Xấu thì chấp nhận mất chồng
Vì quá yêu anh nên tôi mềm lòng, tha thứ cho anh và chấp nhận coi như chuyện gái gú chỉ là một thú vui nhỏ của anh.
ảnh minh họa
Mỗi ngày, tôi phải đối diện với những suy nghĩ giằng xé trong lòng một cách mệt mỏi. Tôi cứ tự nhủ &'L à, mày xấu thì mày chấp nhận đi, chấp nhận mất chồng đi. Chồng mày đã chán mày rồi, anh ấy không yêu mày, mày còn cố nhớ thương một người không thuộc về mày làm gì. Mày phải sống cho mình đi'.
Thế nhưng, dù lòng nghĩ vậy, trái tim vẫn mách bảo rằng, tôi phải yêu anh, yêu đến hết đời này. Có người phụ nữ nào bất hạnh như tôi không? Cả đời hiến dâng cho chồng, dành trọn tình cảm cho chồng, hi sinh vì chồng, cái gì cũng chồng, chồng... Vậy mà cuối cùng, anh phản bội một cách trắng trợn...
Tôi, vốn là một cô gái chẳng may mắn chút nào, cả về nhan sắc và công việc. Tôi sinh ra trong một gia đình khá bình thường, bố mẹ chỉ làm công nhận. Thế nhưng, ngày ấy, thật may mắn là tôi gặp được anh. Có lẽ, đó là điều tôi cho rằng, cả đời này tôi may mắn nhất. Gặp nhau mọt thời gian, anh chủ động tán tỉnh tôi. Nói không tin chứ thật tình, tôi không dám nghĩ, anh sẽ chấp nhận lấy tôi làm vợ. Tôi luôn hoài nghi tình cảm của anh, nghĩ rằng, anh vì thấy tôi hiền lành nên muốn chơi bời tôi.
Nghĩ được vậy nhưng làm không nổi, tôi vẫn yêu anh và chấp nhận tất cả. Khi được anh tỏ tình, tôi như vỡ lồng ngực. Cảm giác sung sướng tột độ. Tại sao anh lại nói yêu tôi, tôi không thể tưởng tượng được có ngày mình lại được tay trong tay với người đàn ông mình yêu, đúng như ý nguyện. Vì so với những cô gái vây quanh anh, tôi chẳng là gì, một chút cũng không là gì. Tôi vừa xấu, vừa già, vừa không có tiền bạc, công việc cũng chỉ ba cọc ba đồng. Nhưng anh chọn tôi.
Đến khi cưới nhau tôi mới dám tin đó là sự thật, tin rằng tôi đã có anh trong cuộc đời này. Tôi hứa sẽ trở thành người vợ tốt, hết lòng yêu thương chồng. Tôi tin, anh sẽ không phụ tôi vì nếu anh không yêu tôi, anh đã chẳng dại gì mà kết hôn.
Vậy mà, ngày vui chưa tày gang. Tôi vừa mới lấy anh được hai tháng, anh đã có người mới. Tôi đau khổ hỏi anh tại sao, anh chỉ nói &'đàn ông ai chẳng chơi bời, em chấp nhận đi'. Tôi không thể nghĩ được lời nói đó lại phát ra từ chính miệng người chồng mình yêu thương vừa mới cưới cách đây vài tháng. Tôi lại nghĩ, có phải anh chơi bời tí xíu rồi anh sẽ quay về bên vợ con không?
Vì quá yêu anh nên tôi mềm lòng, tha thứ cho anh và chấp nhận coi như chuyện gái gú chỉ là một thú vui nhỏ của anh. Vì sau đó, anh lại quay về nói lời ngọt ngào với tôi. Tôi bị tình yêu làm cho mụ mị. Nên những điều anh nói, tôi tin hết hoặc cố tình tin để quên đi nỗi đau đó.
Tôi băn khoăn không hiểu anh có yêu tôi không, nếu không yêu anh cưới tôi làm gì. Và vì vậy tôi lại tin, tin là anh có yêu mình, có tình cảm với mình. Chỉ cần anh nịn vài câu, tôi lại ra sức nghe lời anh và phục vụ anh.
Lâu dần, anh gái gú triền miên, tới mức gia đình anh còn phát hiện và mắng chửi anh. Nhưng mặt anh trơ trơ, anh bảo &'có vợ thì sao, có vợ thì không chơi bời à, vợ là vợ, bồ là bồ. Có vợ vẫn chơi được, không bỏ vợ là được chứ gì?'. Anh cãi lời bố mẹ anh như vậy. Nhìn người chồng tôi thương yêu nói những lời đó, tôi đau khổ, gạt đi nước mắt mà không dám nói thêm câu nào.
Chúng tôi không có con, đó là ý của anh. Anh bảo, chưa muốn có con, thư thư vài năm nữa. Tôi cũng nghe theo anh. Thật ra không muốn nghe cũng không được. Anh không muốn thì tôi làm cách nào. Tôi đành chấp nhận sống với anh, nhìn anh đi với gái, không có con, và tôi cô quạnh một mình.
Lần ấy, anh công khai nói chuyện ngọt ngào với bồ trước mặt tôi. Tôi tức quá, nhảy bổ vào giật điện thoại đập mạnh cho vỡ tan tành. Anh trừng mắt nhìn tôi, tôi nhìn lại, chẳng sợ gì. Không hiểu sao tôi lại có dũng khí như thế. Tôi yêu anh quá nên căm hận khi bị anh trắng trợn phản bội.
Anh lao vào tát tôi một cái như trời giáng và chỉ vào mặt tôi, quát: "Cô là cái thá gì mà dám đập vỡ điện thoại của tôi. Cô nhìn lại cái mặt của cô đi, xấu, đen, không có nét gì. Ngoài kia bao nhiêu con gái xinh, cô tưởng tôi yêu cô à? Tôi lấy cô chẳng qua cũng chỉ vì thương hại cô mà thôi. Muốn làm vợ tôi thì biết thân biết phận mà im mồm đi'.
À thì ra anh lấy tôi là vì thương hại, là vì có một người vợ làm lá chắn cho việc anh ngoại tình chứ thương yêu gì tôi. Hóa ra là vậy, thế mà tôi tưởng bở.
Sau hôm đó, tôi như người mất hồn, không suy nghĩ được gì thêm. Không hiểu tại sao tôi có thể yêu người đàn ông ấy, thậm chí khi anh buông tất cả những lời lẽ xúc phạm tôi, tôi vẫn cảm thấy đau nhói tim vì yêu anh. Tôi cứ dằn vặt mình &'người xấu như tôi, ai thèm yêu, may mà có anh cưu mang'. Và tôi lại nghĩ, &'hay là cứ để anh ngoại tình, mặc kệ anh, còn mình cứ an phận làm vợ anh cũng được. Dù sao, anh cũng có ơn với mình. Và dù sao, lấy được người mình yêu xem như đã là hạnh phúc lắm rồi'.
Tôi cứ sống với tư tưởng như vậy nhưng rồi lại sực tỉnh, chỉ muốn bỏ chồng. Số phận tôi thật cay đắng, phải làm sao để giải thoát ải khổ này đây?
Theo Eva
Về nhà ngay, mất chồng thì đừng trách ai! "Em về nhà ngay, chưa xong việc cũng về. Mà nếu em không về, có ngày mất chồng thì cũng đừng có trách nhá. Chồng con mình không biết đường về mà giữ, gửi gắm cho ai". ảnh minh họa Hôm nay đi làm về anh sà ngay vào bếp như mọi khi, vợ đang nấu ăn cho cả nhà. -Vợ ơi, anh...