Tôi sợ mình phải lớn lên
Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao những buổi chiều cuối thu không còn thấy chuồn chuồn ngủ trên hàng rào nữa..
Ảnh minh họa
Chúng tôi cùng nhau lớn lên ở vùng quê nghèo khó, tuổi thơ là những quả bóng nhựa xanh đỏ, hò hét buổi chiều ngoài ruộng mạ, là những con chuồn, con cá giữa trưa hè trốn ngủ, là những củ khoai cây mía ăn trộm buổi chăn trâu, là những chảo châu chấu rang mỡ thơm giòn, là tiếng công nông, tiếng hò hét gọi nhau mỗi khi thấy máy bay cất cánh, cả những khoe khoang ganh tị nhau bộ quần áo Tết.
Video đang HOT
Chúng tôi sống nơi đây, một vùng quê nhỏ bé, nhà kia tối qua cãi nhau là sáng mai cả xóm đã tường, phiên chợ quê có chuyện để họp, hàng xóm có cái để ngồi với nhau, chuyện nhà mình cũng là chuyện nhà hàng xóm, chỉ cần lỡ ho một tiếng đầu làng, cuối làng đã đến hỏi thăm. Nhưng đó lại là cuộc sống và tuổi thơ của chúng tôi, sáng sớm rủ nhau đi chạy bộ, trêu chó nhà hàng xóm, đi bẻ trộm mía làng bên, trưa về trốn ngủ chạy ra ao câu cá, đánh bài, chọi cù, bắn bi…, tối về ăn no rồi rủ nhau đi xem tivi nhờ nhà hàng xóm. Nhà nào có tivi trắng đen là oai lắm, cả xóm tụ họp đến ngồi chầu hẫu chờ xem mấy phim tình cảm của Hàn Quốc, xem rồi thi nhau thuyết minh, chửi mấy cô nhân vật phản diện, khóc lóc thương cảm cho mấy cô nhân vật chính, hết phim là đoán già đoán non, về ôm giấc mộng Hàn Quốc.
Tết về chỉ đợi mẹ đi mua cho vài ba bộ quần áo xanh đỏ tím vàng, sắm mấy gói mứt, mấy gói kẹo bi rẻ tiền… Giờ đây những điều đó còn là ký ức, tuổi thơ đầy những hoài bão, ước mơ về tương lai dài rộng. Nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao những buổi chiều cuối thu không còn thấy chuồn chuồn ngủ trên hàng rào nữa, phải chăng người ta phá hết chè mạn, bờ tường xi măng không phải nơi chúng đậu. Phải chăng những đứa trẻ của ngày xưa không còn đợi tới giấc ngủ của chúng mỗi chiều. Vậy ra, tất cả cũng chỉ bởi vì lòng người đổi thay.
Theo VNE
Chết đứng nghe được câu nói của mẹ chồng với bố chồng khi đưa đi khám thai
Em cứ nghĩ từ ngày có bầu, bố mẹ chồng đối xử tốt là thật lòng nhưng ai ngờ...
Ảnh minh họa
Em trót dại dột, yêu từ năm 18 tuổi rồi bị bỏ. Lúc đó bố mẹ em mắng em ghê lắm, họ nói em làm mất mặt họ. Thế rồi, làm mai cho em một người làm ăn cùng với bố. Anh ta hơn em 8 tuổi. Em nhìn cũng hiền lành nên dù không yêu lại áp lực từ chuyện cũ rồi gia đình nên cũng ậm ừ lấy cho xong chuyện.
Lấy chồng được 2 tháng thì em có bầu. Bố mẹ chồng và chồng vui lắm. Cung phụng và không bắt em phải làm bất cứ việc gì. Em cũng chẳng có công ăn việc làm nên chỉ ở nhà quanh quẩn nội trợ phụ mẹ chồng rồi chờ chồng về.
Em cảm thấy cuộc sống hiện tại đã quá ưu ái cho mình sau những vụn vặt em phải gánh chịu trước đó. Nhiều khi nghĩ thôi cũng là an ủi. Thế nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Hôm đó, con em được hơn 3 tháng, bố mẹ chồng sốt sắng đưa em đi viện siêu âm. Trong lúc đi vệ sinh ra chờ kết quả, em vô tình nghe lén được câu nói của mẹ chồng nói với bố chồng "nếu là cháu trai thì tôi còn chăm sóc tử tế chứ là cháu gái thì thôi trả nó về nơi sản xuất. Con bé này trước kia thấy bảo yêu đương thằng nào rồi bị bỏ. Nói chung là tôi chỉ quan tâm đến cháu tôi thôi". Nghe đến đó mà tim em thắt lại, em lập bập ra phía cầu thang thế nào trượt chân ngã nên bị sảy thai.
Từ ngày đó, bố mẹ chồng, cả chồng thay đổi hẳn thái độ. Họ đối xử với em chẳng khác gì người ở. Suốt ngày mắng nhiếc, đay nghiến em. Thậm chí còn gọi điện cho bố mẹ em nói bố mẹ em không ra thể thống gì. Nỗi đau mất con lại thêm cơ thể mệt mỏi, em thực sự không còn đủ sức để thanh minh hay đôi co.
Nhưng ông bà lại không cho em về nhà đẻ, nói em phải bù lại những tháng ngày bà chăm sóc, cung phụng em trước đó. Lão chồng em thì đi biền biệt chẳng một câu bênh hay an ủi nào.
Em thực sự thấy cuộc đời mình bế tắc tột độ. Em không biết phải làm sao như thế nào nữa. Em sắp không chịu nổi nữa rồi, xin cho em lời khuyên với.
Theo Phunutoday
Tâm sự người đàn bà trước ngưỡng cửa ngoại tình Tôi là một phụ nữ bình thường, với một người chồng chỉn chu và hai cô con gái nhỏ. Chồng tôi là mẫu đàn ông của gia đình. Anh có công việc ổn định, thương vợ, biết chăm con, biết vào bếp, không ăn chơi, không tật xấu. Đó là mẫu người mà bất cứ một phụ nữ nào cũng mơ ước được...