Tôi sợ mình là bản nháp trong tim anh
Thời gian gặp tôi điện thoại anh luôn trong tình trạng hết pin, linh cảm của một đứa con gái làm tôi cảm thấy anh giấu điều gì đó.
ảnh minh họa
Từng nghe rất nhiều điều về sự khô khan, vô tâm của con trai, vậy mà khi yêu người ấy tôi chẳng bận tâm đến những điều đó. Hai đứa vô tình biết nhau qua phụ huynh, vài ấn tượng ban đầu có vẻ như mọi thứ đều ổn. Thời gian đầu anh rất hay chủ động bắt chuyện với tôi, cảm giác hồ nghi xung quanh những lời mọi người nói được tôi gạt đi. Dần dần chúng tôi yêu nhau, tôi cũng chẳng hiểu lý do yêu anh là gì. Khác với thời gian đầu yêu tôi, vài tháng trước đây vì lý do làm đồ án tốt nghiệp anh luôn bận rộn cả tuần trời, một cuộc gọi cũng không có, có chăng vài ba tin nhắn. Cuộc gọi thưa dần, tôi luôn nghĩ rằng anh quá áp lực và bận rộn nên không dám giận hay nói điều gì quá đáng, chỉ gắng khuyên anh giữ gìn sức khỏe cho tốt.
Video đang HOT
Cứ thế tôi vẫn yêu anh trong ngờ nghệch. Chúng tôi dần lạnh nhạt với nhau, cuối tuần anh chẳng mấy khi qua dẫn tôi đi đâu đó uống nước hay đi chơi. Những cuộc gọi không còn, thậm chí tôi gọi anh tắt máy hoặc không có lời giải thích thỏa đáng, mỗi lần như thế tôi lại tự làm mình thêm thương tổn. Thời gian anh bảo vệ đồ án cũng xong, anh đi làm, rất ít khi anh nói chuyện về công việc, về những người xung quanh cho tôi nghe. Sau vài lần chuyển việc, giờ anh làm cho một công ty nhỏ gần nhà tôi. Là một kiến trúc sư luôn tính toán tỉ mỉ để xây những ngôi nhà cho người ta được hạnh phúc, nhưng hình như vun đắp hạnh phúc cho chính mình là điều anh chưa thực sự muốn. Anh vẫn luôn vậy, thật vô tâm dù giờ không còn ngập trong đồ án. Lẽ đương nhiên là giờ anh có công việc, nhưng nhiều người bận hơn anh họ vẫn quan tâm tới người yêu được, còn anh thì không.
Chúng tôi không xa về khoảng cách, thậm chí chỉ cách nhau vài bước chân. Tôi là cô sinh viên, nghĩ sẽ yêu và cưới anh làm chồng sau khi có công việc ổn định, thế mà mọi thứ hình như không như tôi nghĩ. Anh không lãng mạn, chưa từng tặng tôi hoa dù biết tôi thích. chưa từng công khai chuyện tình cảm. Yêu nhau gần hai năm, nhà tôi và nhà anh cách nhau chỉ vỏn vẹn vài cây số. Anh chưa từng đưa tôi về nhà chơi, dù không ít người trong gia đình đoán già đoán non biết chúng tôi yêu nhau. Để biết thái độ của anh khi công khai tình cảm, có lần tôi đã đăng ảnh hai đứa chụp chung trên trang cá nhân của mình và tag tên anh, nhưng anh lại không hề cho những hình ảnh đó xuất hiện trên trang cá nhân của anh.
Tôi luôn sống trong sự ngờ vực, thời gian gặp tôi điện thoại anh luôn trong tình trạng hết pin, linh cảm của một đứa con gái lại làm tôi cảm thấy anh giấu điều gì đó. Anh còn những ai khác ngoài tôi hay những mối tình anh chưa thể dứt? Có phải tôi đang mù quáng tin vào điều gì đó không thuộc về mình? Anh luôn khó hiểu. Tôi như bị lạc dòng, yêu anh, đã nghĩ mình có thể bỏ qua tất cả nhưng anh vẫn luôn sống trong thờ ơ như thế. Chúng tôi yêu nhau mà cảm giác xa nửa vòng trái đất, anh đến bao giờ mới muốn xây hạnh phúc cùng tôi? Có phải tôi mãi là lựa chọn là bản thiết kế nháp trong trái tim anh?
Theo VNE
Tôi sợ mình sẽ thành con dâu hư
Tôi có nên nói với bố mẹ chồng về việc cho nhà chị dâu ăn riêng không? Tôi sợ ông bà sẽ nhìn mình với ánh mắt khác, tình cảm không được như cũ.
Ảnh minh họa
Tôi 23 tuổi, chồng 29 tuổi. Chúng tôi sống chung với bố mẹ chồng. Nhà chồng tôi có chị gái cả, bỏ chồng về sống cùng. Chị có hai con một đứa hoc lớp 4, một đứa lớp 3. Bố mẹ tôi đã xây nhà cho chị ở riêng ngay sát nhà chúng tôi. Mọi chuyện bắt đầu từ đây. Lúc yêu tôi chỉ thấy đó là một gia đình đông vui nhưng thật sự bây giờ mới hiểu cái giá của nó. Bố mẹ chồng và chồng đều rất hiền lành, họ cũng rất yêu thương tôi, nhưng chị chồng ngày càng quá đáng. Tôi đã cố nín nhịn hơn một năm nay rồi, sắp không thể chịu đựng được nữa. Chị có nhà riêng, đầy đủ tiện nghi nhưng cả nhà chị vẫn sinh hoạt chung với gia đình tôi, ăn uống, tắm giặt..., mọi thứ đều chung đụng.
Chị làm công nhân, chỉ biết việc của mình, về sẵn cơm ăn, con cái cũng phó mặc cho tôi. Hai đứa quá hư, không ai nói nổi (nói bậy không thể chấp nhận được, ăn trộm tiền, đi chơi suốt ngày, không làm bất cứ việc gì). Tôi biết bản thân ích kỷ, chấp nhặt với cả trẻ con thì không nên nên mới đầu cũng rất đồng cảm, thương chị và hai đứa nhưng chính sự chung đụng nảy sinh mâu thuẫn làm tình cảm rạn nứt. Tôi thương chồng ở giữa, không muốn làm anh khó xử nhưng sức chịu đựng của bản thân có giới hạn.
Rồi tôi thẳng thắn nói với chồng những suy nghĩ, quan điểm của mình. Anh làm tôi sốc với câu trả lời "Chị ý đẻ ra rồi, không nuôi thì vứt đi à". Trời ơi, tại sao tôi phải nuôi, phải chịu trách nhiệm với con chị ấy? Tôi lo cho con tôi còn không xong. Tôi nói với anh rằng mình về làm dâu bố mẹ anh, làm vợ anh, có nghĩa vụ chăm sóc cho anh, cho bố mẹ, cho con tôi. Tại sao tôi phải hầu hạ cả mẹ con chị? Tại sao tôi phải chịu trách nhiệm cho sự ngoan hay hư của chúng nó, tại sao tôi phải có nghĩa vụ dạy chúng nó học, lo ăn uống, tắm rửa cho chúng? Trong khi chị là mẹ chúng lại chỉ biết bản thân mình, đi làm về sẵn ăn. Có ngày nghỉ thì chị đi chơi tít mít không biết lối về, có khi còn qua đêm.
Tôi vừa lo con nhỏ, vừa dạy thêm tại nhà, vừa lo việc nhà cửa, quả thực kiệt sức rồi. Tôi có nên nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ chồng về vấn đề cho nhà chị dâu ăn riêng không? Tôi sợ ông bà sẽ nhìn mình với ánh mắt khác, tình cảm không được như cũ nữa vì tôi biết ông bà rất thương con. Ông bà khổ vì hai đứa con gái, ai cũng bảo kéo lại được vợ chồng tôi. Nếu bây giờ tôi lại làm ông bà khó xử như vậy chắc ông bà sẽ khổ tâm lắm. Tôi biết phải làm sao đây?
Theo VNE
2 năm vợ chồng, mỗi lần ái ân anh vẫn gọi tên người cũ Lạ một điều, mỗi lần như thế, anh thường không nhớ gì cả. Tôi cũng không muốn nói, bởi tôi sợ mình tổn thương, cũng sợ phải đối mặt.. ảnh minh họa Tôi và anh đến nhau sau những đổ vỡ của mối tình đầu. Thời gian đó, hai kẻ thất tình là tôi và anh thường xuyên tìm đến nhau, mới đầu...