Tôi sinh ra để hứng lấy những mặt trái của số phận
Khi tôi sinh ra là bánh xe vận mệnh đen tối cuộc đời tôi đã bắt đầu vận chuyển.
Tôi thương bạn cũng như tôi thương tôi và tất cả những người phụ nữ đã và đang đau khổ vì tình yêu.
Tôi cũng là một người phụ nữ mang trong mình thật nhiều đau khổ nhưng tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ chia sẻ nó. Nhưng hôm nay tôi muốn viết những dòng tâm sự này để chia sẻ với bạn, mong bạn hãy cố gắng vượt qua khó khăn này. Mỗi con người chỉ được sống 1 lần và hạnh phúc không phải cứ cố gắng là có được nhưng đôi khi sự can đảm cũng là yếu tố cần thiết để bạn có được hạnh phúc bạn à.
Ranh giới giữa thiên đường và địa ngục luôn mong manh, cho nên tôi chỉ mong bạn có thể sáng suốt để đưa ra quyết định cho cuộc đời mình, cố lên bạn nhé. Cũng như tôi là một người mà tôi cho rằng thượng đế đã luôn bỏ rơi tôi để tôi luôn phải chìm đắm trong những đau khổ dường như số phận của tôi sinh ra là để hứng lấy những mặt trái của số phận vậy.
Khi tôi sinh ra là bánh xe vận mệnh đen tối cuộc đời tôi đã bắt đầu vận chuyển. Mẹ tôi là con 1 trong 1 gia đình giàu có, bà đã yêu ba tôi- chàng sinh viên nghèo. Không được ông bà ngoại chấp nhận nên ba tôi đã bỏ rơi mẹ và tôi khi tôi mới chỉ là 1 giọt máu chưa kịp hình hài. Và có lẽ ông cũng không bao giờ biết đến sự tồn tại của tôi trên cõi đời này.
Mẹ sinh tôi xong vì u uất và thương nhớ ba tôi nên từ ngày đó mẹ tôi đã hóa điên, bao nhiêu tiền bạc và thuốc men để chữa trị cho mẹ nhưng vẫn vô vọng. Tôi lớn lên trong sự yêu thương, chiều chuộng của ông bà ngoại nhưng tôi vẫn luôn ao ước được 1 lần ở trong vòng tay ba, được nghe những lời yêu thương dỗ dành từ mẹ – những thứ tưởng chừng như rất đơn giản nhưng tôi lại không bao giờ có được.
Những năm tháng học cấp 1 và cấp 2 của tôi là những năm tháng tẻ nhạt, bị bạn bè trêu chọc, xa lánh bởi tôi đã mồ côi cha mà lại còn có người mẹ điên. Cũng từ lúc tôi biết nhận thức của 1 con người là lúc tôi không biết đến nụ cười là gì, tôi lầm lì và luôn thu mình vào trong thế giới của riêng tôi.
Bước vào cấp 3 tôi gặp anh, anh học cùng lớp với tôi. Với tôi, ai thì cũng như nhau và chẳng có gì là quan trọng đến thế giới của tôi nếu không có 1 lần anh giúp tôi bị bạn bè chơi xấu thì chúng tôi có lẽ đã không nhận ra nhau, những tâm hồn cô đơn và đồng điệu. Anh cũng giống như tôi bị mọi người ghét bỏ vì anh là 1 công tử nhà giàu, chỉ biết ăn chơi, đánh nhau, học hành thì ngu dốt.
Cũng nhờ có anh mà những năm tháng cấp 3 của tôi trở nên tươi đẹp hơn, tôi đã biết đến thế nào là quan tâm, thế nào là tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim. Và anh cũng đã chăm chỉ học hành không còn lêu lổng như trước nữa. Chúng tôi bên nhau trong mắt mọi người như 1 cặp đôi tồi tệ nhưng với tôi thì cũng chẳng sao vì tôi có anh.
Video đang HOT
Nhưng có 1 sự thật tôi luôn biết rằng, anh và tôi sinh ra không để dành cho nhau, số phận chúng tôi chỉ như bèo gặp nước, bố mẹ anh định cư ở nước ngoài học xong cấp 3 anh sẽ sang bên đó đoàn tụ. Ngày anh đi tôi không khóc nhiều, tôi quyết định trao cho anh thứ quý giá nhất của người con gái. Và anh đã khóc, anh mong tôi đừng chờ đợi anh. Vậy là anh đi, yêu thương chưa bao lâu thì lại phải chia ly. Vĩnh biệt mối tình đầu tôi biết tâm hồn tôi lại thêm 1 vết xước.
Anh đi, tôi buồn nhưng tôi hứa với lòng sẽ sống tốt hơn để không phụ tấm chân tình của anh dành cho tôi, ít ra anh cũng đã cứu vớt 1 tâm hồn cô đơn như tôi. Cuộc sống của tôi ở đại học dễ chịu hơn vì không ai biết hoàn cảnh của tôi, tôi có thể hòa nhập với mọi người 1 cách dễ dàng.
Trong 1 lần tình nguyện tôi đã gặp và yêu anh, anh học trên tôi 2 khóa, là 1 sinh viên ưu tú và xuất sắc. Anh là niềm mơ ước của biết bao cô gái vậy mà anh lại yêu 1 người hết sức bình thường như tôi. Tôi đã nghĩ rằng anh là món quà mà thượng đế đã ban tặng cho tôi. Anh nâng niu chiều chuộng tôi, anh luôn xem tôi như pha lê, anh từng nói anh quý trọng tôi đến mức anh không dám chạm mạnh sợ tôi sẽ tan vỡ.
Tình yêu của chúng tôi đẹp như 1 giai thoại trong trường ngày ấy, ai cũng nói chúng tôi thật xứng đôi. 4 năm yêu nhau, học xong tôi và anh đều xin được việc làm, anh lại là sếp trong 1 công ty nhà nước, chúng tôi đã ổn định nên đi đến hôn nhân. Điều tôi lo sợ cũng xảy đến khi gia đình anh biết về hoàn cảnh của tôi. Họ tìm mọi cách ngăn cản nhưng sau 1 năm anh quyết liệt với gia đình thì chúng tôi đã đến được với nhau.
Không thể nói hết được tôi sung sướng và hạnh phúc đến thế nào trong ngày cưới của mình và tôi càng yêu anh hơn. Nhưng hạnh phúc chẳng được bao lâu khi đêm tân hôn anh biết tôi không còn trinh. Bấy lâu nay anh tôn thờ tôi vì anh nghĩ tôi chưa yêu ai bao giờ. Những ngày tháng sau đó là những ngày tháng còn đau khổ hơn địa ngục đối với tôi. Anh hay đánh đập, đòi hỏi tôi phải phục vụ anh như những cô gái làm nghề bán hoa.
Anh ngang nhiên cho tôi biết anh cặp bồ, nhưng tôi nghĩ dù sao cũng là lỗi của tôi đã không thành thật với anh trước nên tôi chấp nhận mọi cay đắng chỉ mong đến 1 lúc nào đó anh hiểu được tôi yêu anh nhiều như thế nào. Giày vò tôi được 1 năm thì tôi có thai, trong lúc tôi hân hoan thì anh lại như người điên, lao vào đánh đập, lôi tôi đi phá thai. Dù tôi có nói thế nào anh cũng không tin đó là con anh. Tôi đau đớn nhưng tôi cũng quyết không từ bỏ anh mặc cho anh hành hạ tôi đến thế nào.
Chỉ đến khi mẹ anh đến đập vào mặt tôi tờ giấy đăng kí kết hôn của anh và cô gái khác thì tôi mới chết lặng. Bởi lúc trước chúng tôi định làm đám cưới xong mới đi đăng kí kết hôn, nhưng sau đêm tân hôn anh không có ý định sẽ đi làm giấy đăng kí với tôi nữa. Mẹ anh đã nói với tôi rằng tôi không có con nên anh phải lấy vợ khác, đến nước này tôi không còn có thể đau hơn nữa. Tôi đã nói với bà rằng không phải tôi không có con mà chính anh- chồng tôi đã giết chết con tôi rồi.
Tôi lao ra đường như 1 người điên, tôi mong rằng sẽ có chiếc xe nào đó cán chết tôi để kết thúc chuỗi ngày đau khổ này. Nhưng khi tôi tỉnh dậy chỉ thấy giọt nước mắt đau khổ trên gương mặt nhăn nheo già nua của ông bà ngoại. Vậy là tôi đã quyết tâm sống lại, sống vì những người còn yêu thương tôi.
Và bạn ạ ngày hôm nay tôi đã có 1 bé trai xinh xắn bên chồng tôi. Khi tôi quyết tâm làm lại cuộc đời, tôi đã gặp chồng tôi bây giờ, anh cũng chính là mối tình đầu của tôi, anh trở về bên tôi sau bao nhiêu năm xa cách.
Tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện chọn cách xa lánh anh vì tôi biết tôi không còn xứng đáng với tình cảm anh dành cho tôi nữa. Tôi nói cho anh biết hết những năm tháng anh và tôi xa nhau cuộc sống của tôi đã có lúc tồi tệ đến thế nào, nhưng anh không tránh ghét bỏ tôi mà anh chỉ ôm tôi và nói với tôi rằng anh yêu tôi vì chính con người tôi, đoạn quá khứ kia xin hãy để anh được bù đắp.
Trời không bao giờ phụ lòng mình nếu mình sống có tâm và sống chân thành bạn ạ. Cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra, chỉ là bạn có đủ can đảm để mở và có mở đúng cách không thôi. Chúc bạn hạnh phúc nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mặt trái của tình yêu
Tan vỡ! Bao giờ cũng thế. Thường là bắt nguồn từ một phía. Em không yêu anh nhiều như những gì anh đáng được nhận...
Em bỏ lại một khoảng trống trong lòng anh, có lẽ anh sẽ cần nhiều thời gian để lấp đầy cái khoảng trống vô hình và lạnh lẽo ấy.
Em xa anh mà không mang theo tình yêu của anh. Anh căm ghét tình yêu đó vì nó vẫn tồn tại. Nó vẫn chiếm một chỗ quá lớn trong trái tim anh, trong trí óc của anh. Nó lớn dần mỗi khi anh nhìn thấy mọi người hạnh phúc bên nhau. Lúc đó, nỗi nhớ lại xâm chiếm anh, nuốt chửng lấy anh.
Em bỏ quên tình yêu này!
Anh gọi em!
Em không nói gì
Lạnh lùng và dứt khoát.
Khoảnh khắc ấy anh hiểu rằng mình sẽ phải sống một mình với tình yêu đó và ngày ngày thử bóp chết nó bằng mọi cách. Thật tàn nhẫn và độc ác. Nhưng liệu có làm được?
Mặt trời vẫn chiếu sáng, một ngày đẹp đẽ. Hôm nay là thế nhưng biết đâu ngày mai lại mưa giông sấm chớp. Hôm nay anh buồn lắm... Ngày mai hy vọng sẽ khác.
Bầu trời cũ, mặt trời cũ nhưng những đám mây sẽ khác. Cơn gió cũng lạ và lòng sẽ chẳng đớn đau.
Giờ đây khi anh viết những dòng tâm sự này thì anh đã thật sự mất em mãi mãi. Có phải chăng giờ em đang hạnh phúc bên mối tình năm xưa mà em đã hẹn từ trước. Có phải chăng lúc em cho anh đọc những lá thư năm xưa của em là muốn nhắn nhủ anh một điều là chuyện tình của anh và em chỉ ngắn ngủi bấy nhiêu thôi. Anh đã suy nghĩ thật nhiều, không hiểu sao em lại nói lời chia tay và vứt bỏ anh một cách vô tình như vậy. Chẳng lẽ những tháng ngày mình trò chuyện vui đùa bên nhau không để lại trong em một cảm giác về anh hay là thời gian làm bạn với anh để em trút sự trống vắng mà người kia để lại trong em? Bây giờ ngày hẹn ước năm xưa của em đã đến em lạnh nhạt vứt bỏ không một chút xót xa. Giờ đây chỉ còn lại mình anh với những kỷ niệm, những gì mà hai chúng ta từng có khi bên nhau. Em lạnh lùng quay đi và vứt lại sau lưng biết bao kỷ niệm, bao lời hẹn ước em nói cùng anh.
Ngày mới biết em anh đã cảm nhận được một điều em là người con gái mà anh không thể thiếu trong cuộc đời. Anh cố làm tất cả để giữ tình yêu của chúng ta kể cả thay đổi tính tình hay bất cứ một cái gì để mình có thể cảm thấy vui vẻ và tin tưởng nhau hơn. Em biết không những lúc chúng ta dành thời gian ở bên nhau tâm sự cùng nhau và trao cho nhau từng nụ hôn ngọt ngào của tình yêu là lúc tim anh như vỡ òa trong hạnh phúc. Anh ước gì điều đó có thể quay lại với anh, nhưng không, đó là điều không thể và đã không còn cơ hội nữa rồi.
Em giờ đang vui với hạnh phúc mới, bỏ lại mình anh ngồi đếm thời gian với những kỷ niệm... (Ảnh minh họa)
Còn một điều mà anh suy nghĩ bấy lâu nay, trong ngày em nói lời chia tay với anh em đã hỏi anh một câu "anh có thấy hối hận không", anh trả lời một cách vô tư "anh không hối hận vì anh yêu em". Lúc về anh suy nghĩ anh thật ngốc khi trả lời em bằng câu nói đó, câu nói đó đã vô tình chạm vào lòng tự ái trái tim em nhưng nếu được chọn nói lại lần nữa thì anh vẫn tiếp tục chọn câu nói của anh, anh hy vọng em hiểu cho tình yêu anh dành cho em. Nhưng nào ngờ có phải chính những lời nói thật làm anh mất em, chính những lời nói của anh thành con dao để nó làm cái cớ em chia tay anh em ra đi. Đúng như người xưa nói trong tình yêu phải luôn giữ lại cho mình những bí mật mà không bao giờ nói với người mình yêu. Nhưng anh yêu em anh không muốn giấu em dù chuyện lớn hay nhỏ, dù bất cứ những gì về anh anh đều muốn chia sẻ cùng anh. Anh cứ nghĩ em đã hiểu anh, đã yêu anh rất rất nhiều, nhưng cuối cùng thì em có hiểu tí nào về anh đâu và có yêu anh như lời em nói đâu. Em lạnh lùng như người xa lạ mà không cho anh một lời giải thích, em vứt mọi kỷ niệm như nó chưa hề có.
Em từng biết trong chuyện tình cảm anh luôn dứt khoát và quyết đoán nhưng với em thì anh quá yêu, yêu từ những lời nói đầu tiên em nói cùng anh, những gì mà em đã làm cho anh. Anh không nghĩ là sẽ mất em nên anh chưa bao giờ đề phòng em.
Thời gian vẫn cứ trôi, em giờ đang vui với hạnh phúc mới, bỏ lại mình anh ngồi đếm thời gian với những kỷ niệm, nỗi đau mất em. Anh nén nỗi đau nói với em là anh sẽ quên em sẽ quen người khác, em có biết đâu khi anh nói những lời đó với em thì tim anh như có hàng ngàn mũi kim đâm vào rỉ máu. Nhưng em thì lại tin vào nó...
Giá như ngày ấy ta lướt qua nhau như hai người xa lạ, thì ngày nay anh đâu phải mất em. Ừ nhỉ, có lẽ câu nói ấy đúng, và có lẽ anh sẽ cố quên xem em như chưa từng có trong đời anh mà tìm hạnh phúc mới. Nếu như cho thời gian quay trở lại thì anh vẫn sẽ chọn được gặp và yêu em nhưng anh sẽ không để em ra đi nữa, không bao giờ để mất em nữa. Mơ ước vẫn là mơ ước vì em đã rời xa anh rồi, dù rằng chưa bao giờ anh giận hay trách những chuyện em làm nhưng anh vẫn biết em sẽ không bao giờ quay lại bên anh.
Nhưng anh vẫn cứ hy vọng, và nếu như có ngày em quay lại anh nhất định sẽ yêu em và một lần nữa anh chấp nhận vì em mà bỏ tất cả công danh, sự nghiệp, anh chấp nhận đánh đổi mọi thứ để có em mà không bao giờ ân hận hay hối tiếc.
Một cánh cửa đóng lại, tất cả những gì trong đó sẽ phải là dĩ vãng. Một cánh cửa khác sẽ mở ra và anh chất vào đó những yêu thương. Liệu anh có phải đóng nó thêm một lần nữa?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thôi đành... - Ra tòa, chị chỉ khóc. Những giọt nước mắt tủi thân, tức tưởi, xen lẫn oán giận. Không hẳn chị hận người đàn ông mình sắp ly hôn, vì thâm tâm chị cũng hiểu, anh đâu thể lựa chọn nơi mình sinh ra... Anh ngồi đó, lúng túng cố tránh nhìn vào mắt chị. Họ không ồn ào trách móc nhau, càng...