Tôi sinh con trong mệt mỏi vì chồng không chịu đỡ đần
Đây là câu cuyện nhỏ của tôi mong sẽ được đăng lên để các anh chồng có dịp soi lại “tấm gương mình”, mong các anh hãy “tỉnh sớm” mà phụ vợ một tay trong vai trò người “chia sẻ”
Ảnh minh họa
Tôi thì không có nhiều chuyện để kêu ca ngoài vấn đề sinh đẻ vô cùng khổ sở.
Sinh 2 đứa con thì đều là mổ, đứa đầu tiên tôi đẻ ở Phụ sản HẢI PHÒNG, được một phen khiếp vía vì cách cư xử và đối đãi với bệnh nhân “thôi rồi”. Nào là vào đẻ cũng tiền, tắm cho con cũng tiền, mẹ rửa vệ sinh cũng tiền, muốn giường đẹp cũng tiền, rồi đến khi ra viện cũng phải “cảm ơn khoa” bằng tiền.
Tiền chi là như thế nhưng vẫn được các chị ý mắng sa sả, không được kêu đau, không được co rúm người lại mỗi lần họ rửa ráy vết mổ. Không được rơi nước mắt khi con ốm phải đưa sang bên phòng sơ sinh, và bạn mất sữa hả, mà nguyên tắc vào khoa sơ sinh phải là cho con bú-đúng-nghĩa-bằng-vú-mẹ, thì bạn phải “xì” ra 100k, thì mới mong cầm chai sữa vào mà bế ẵm đứa trẻ đỏ hon hỏn ấy.
Sau 1 tuần ra viện, tôi thương mẹ suốt ngày đi làm tất bật lại phải lo cơm nước mang sang nên đánh liều tự giặt quần áo, vì tôi không chịu nổi cái cảnh khi nghĩ đến mẹ vò võ ngồi đó giặt từng cái áo cho cả gia đình con gái, cả cái quần lót của con rể thân yêu.
Video đang HOT
Và cái cảnh sa sả nước ấy đãn làm tôi ốm hậu sản suốt mấy tháng liền sau đó và phải quay lại bệnh viện nạo dịch trong đau đớn và tủi thân. Không-một-ai ở cạnh ngoài mẹ. Chồng tôi còn phải về đi ngủ cho sớm theo lệnh của mẹ anh ấy. Còn chưa kể gái đẻ mà mẹ chồng toàn cho tôi ăn canh rau đay với cua luộc tù mấy ngày đầu, vì cháu bà đâu có bú mẹ. . . nên như thế cũng không sao.
Đấy là đứa thứ nhất, sang đến anh bé thứ 2 này, do “bài học xương máu” lần đầu nên tôi đã chạy thẳng lên Hà Nội đẻ ở Việt Pháp, cung cách chăm sóc tận tình, không một đồng tiền “ngoài lệ”, không một sự khó chịu hay xin xỏ thô thiển của bất kì ai từ y tá đến bác sĩ, họ làm tôi chợt chạnh lòng cho những người có hoàn cảnh khó khăn, không có điều kiện để đi đến những bệnh viện uy tín như vậy, và hưởng sự chăm sóc tuyệt vời như thế.
Sau 4 ngày tôi được ra viện, và để ngoài tai sự “dặn dò” kĩ lưỡng của tôi, chồng tôi vẫn cố tình lười như thế, quần áo anh vẫn thay cho đều đều, và gánh nặng hai đứa nhỏ là tôi, việc nhà và blah blah là tôi hết. Rồi hậu sản tập 2, đến lúc này thì mẹ chồng mới chịu “gọi người giúp việc” để phụ tôi, vậy là không biết tôi ốm đau như vậy là may hay rủi nữa.
Đây là câu cuyện nhỏ của tôi mong sẽ được đăng lên để các anh chồng có dịp soi lại “tấm gương mình”, mong các anh hãy “tỉnh sớm” mà phụ vợ một tay trong vai trò người “chia sẻ”. Hãy nghĩ đến việc đứa con xinh xẻo kia của mình ai đã nặng nhọc mang vác nó để nó ra đời với mình, các anh nhé.
Theo Afamily
Bi kịch của sự phản bội chồng
Anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ngủ trên chiếc giường của tôi, thậm chí còn bắt tôi phải nhìn cảnh họ ân ái để trả thù tôi.
Tôi đang sống trong những ngày vô cùng cực khổ do người chồng hành hạ. Tôi cảm thấy mình tuyệt vọng mà không có cách nào thoát ra khỏi. Nếu rời bỏ anh ta, tôi sẽ trắng tay hơn nữa tất cả những gì mà tôi phải trải qua ngày hôm nay là do sai lầm của tôi.
Tôi đã đọc một số tâm sự... và giá nếu thời gian có quay trở lại thì tôi sẽ không bao giờ phạm sai lầm như họ, tôi sẽ khuyên họ đừng bao giờ vì tài giỏi mà khinh chồng đần. Tôi cũng mắc phải cái sai lầm mà rất nhiều người đàn bà thành đạt đã từng phạm phải. Cậy mình có chút nhan sắc, lại đi làm nhiều tiền nên sau khi cưới, tôi luôn lớn giọng với chồng. Tôi khinh chồng mình làm ra ít tiền, không có tiếng nói trong gia đình. Sự coi thường chồng của tôi càng lúc càng lên đến đỉnh điểm khi tôi ngoại tình với sếp của mình vì khâm phục anh ta... và vì chán chồng đần.
Chồng tôi thấy sự kênh kiệu và phách lối của tôi nhưng vẫn im lặng, chấp nhận tất cả. Thời điểm đó tôi thấy chồng mình quá nhu nhược. Tôi cứ tin rằng anh ta không dám rời tôi lấy nửa bước nên mặc sức chồng ở bên, tôi vẫn ngoại tình. Tôi vắng nhà triền miên, thậm chí có khi còn đi du lịch với người tình cả tuần mà không hề bị chồng tra hỏi. Tôi đắc thắng tin rằng, mình là người đàn bà tài giỏi khi có thể vừa có chồng, vừa có nhân tình bên cạnh.
Tôi đâu có ngờ chồng tôi cố gắng nhẫn nhục là chờ cơ hội vạch mặt tôi. Anh ta thuê người theo dõi tôi, chụp ảnh tất cả những lần tôi và người tình đi chơi, vụng trộm với nhau. Tất cả những điều đó anh ta giữ làm bằng chứng để tôi không thể chối cãi, để tôi phải xấu hổ với mọi người.
Khi có được bằng chứng, chồng tôi gửi đến nhà bố mẹ đẻ của tôi loạt ảnh và băng ghi hình cảnh giường chiếu của tôi với người tình. Bố mẹ tôi cay đắng vô cùng, cầu xin anh ta đừng làm lớn mọi chuyện và bỏ qua cho tôi. Tôi chửi bới anh ta không xấu hổ hay sao mà chìa cảnh vợ mình cắm sừng ra cho người khác biết thì anh ta lớn giọng bảo: "Người đáng xấu hổ phải là cô".
Đâu có ngờ chồng tôi cố gắng nhẫn nhục là chờ cơ hội vạch mặt tôi (Ảnh minh họa)
Vậy là cuối cùng, tôi nhận được sự ơn huệ tha thứ của anh ta sau khi bố mẹ tôi phải xuống nước năn nỉ, mong giữ cho tôi một mái ấm. Lúc đó tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng chồng tôi nói nếu tôi làm thế thì anh ta còn gửi cả đống "tư liệu" đó tới chỗ làm của tôi, tất cả những người bạn bè, họ hàng của tôi biết chuyện để tôi không còn ngẩng mặt lên nhìn ai được nữa. Cực chẳng đã, tôi phải làm theo lời anh ta, chấp nhận quay về sống bên chồng.
Vài tháng sau đó thì tôi mang bầu và sinh đôi. Ngôi nhà và tất cả tài sản, anh ta nằng nặc bắt tôi phải sang tên cho anh ta nếu không, anh ta lại mang "cái thứ bẩn thỉu" của tôi ra để đe dọa.
Tôi thấy mình đã sai khi khinh chồng, khi phản bội chồng, hơn nữa anh ta đã tha thứ cho tôi nên tôi cũng chấp thuận việc sang tên tài sản cho chồng. Lúc đó, trong đầu tôi cũng chỉ nghĩ rằng, anh ta làm thế vì muốn giữ chân tôi, chứ anh ta là người đần cũng không tính toán được nhiều. Nhưng tôi đã sai lầm... vì quả đúng là "đàn ông nông nổi giếng khơi/Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu".
Kể từ khi sang tên tài sản cho chồng, anh ta coi tôi như người hầu hạ trong nhà. Tôi đi làm tối ngày nhưng về đến nhà anh ta không đỡ đần việc gì mà còn phách lối với tôi. Thậm chí anh ta còn ngang nhiên đi ngoại tình. Tôi không dám hé răng nửa lời vì tôi cũng đã từng có thời như thế, làm sao tôi có đủ tư cách để trách mắng anh ta? Giờ tôi sống vì hai con chứ không phải vì mình. Nhưng giờ đây, tôi có muốn yên lặng cũng không thể được với anh ta nữa...
Đêm nào bên vợ, anh ta cũng hành hạ tôi, cũng tra tấn tôi bởi "chuyện ấy". Hai vợ chồng vừa gần gũi, anh ta vừa chửi bới, đánh đập tôi cho hả cơn giận vì sai lầm mà tôi đã gây ra. Không chịu nổi, tôi nói rằng: "Nếu anh không thể tha thứ cho tôi thì cứ ly hôn và giải thoát cho tôi, chứ xin đừng đối xử với tôi như vậy" nhưng anh ta không chịu.
Anh ta nói sẽ làm cho tôi hiểu thế nào là nỗi đau của kẻ bị cắm sừng. Nhiều hôm, anh ta còn ngang nhiên dẫn bồ về nhà, ngủ trên chiếc giường của vợ chồng tôi, thậm chí còn bắt tôi phải chứng kiến cảnh họ ân ái để trả thù tôi.
Tôi muốn thoát ra khỏi cái nơi địa ngục ấy nhưng vì thương con, tôi không làm được. Tôi cũng sợ anh ta tung ra những gì mà anh ta đã thu thập được trong thời gian tôi ngoại tình... Nếu anh ta làm vậy, tôi không biết liệu mình có sống nổi hay không?
Giờ tôi phải làm sao để chống lại được với sự tra tấn tinh thần của chồng?
Theo VNE
Sững sờ khi chồng có 3 con riêng Tôi đã thực sự sốc khi biết chồng mình có tới 3 đứa con riêng với 3 người phụ nữ. Tôi và anh đã cưới nhau được 9 năm nay và có hai bé gái. Anh hơn tôi 20 tuổi, đã có một đứa con riêng anh chính thức nhận nuôi và hai đứa con riêng của hai người phụ nữ anh từng...