Tôi sinh con đầu lòng nhưng mẹ chồng cũng chẳng vào viện nhìn mặt cháu
Bố mẹ chồng tôi ở quê làm nghề gia truyền, cũng khá bận rộn, nhưng tôi không nghĩ bận đến mức con dâu sinh cháu nội, lại còn là đứa cháu đầu tiên của ông bà, thế nhưng bố mẹ chồng cũng chẳng vào viện hay lên thành phố thăm cháu.
Tôi lấy chồng khá gần nhà, nhà chồng chỉ cách nhà tôi có 1km, bố mẹ 2 bên cũng là bạn bè lâu năm, nên tôi cảm thấy khá thoải mái khi về làm dâu. Thế nhưng từ khi sinh con, tôi dần mất thiện cảm với mẹ chồng. Bố mẹ tôi làm nghề gia truyền, có buôn bán ở quê, dịp cuối năm nhiều đám xá, cỗ bàn nên ông bà cũng bận. Thế nhưng tôi không nghĩ ngày tôi sinh con mẹ chồng cũng báo bận không lên. Sau khi tôi sinh xong, bà có gọi điện lên cho vợ chồng tôi hỏi thăm, rồi bẵng đi mấy ngày sau mới lại gọi điện tiếp.
Tôi tủi thân khi sinh con mà mẹ chồng không vào viện thăm cháu (Ảnh minh họa, nguồn: KT)
Sát Tết ông bà lại càng bận, con tôi đã được hơn 1 tháng, nhưng vẫn chưa biết mặt ông bà nội, vì vợ chồng tôi ở Hà Nội làm ăn. Nghĩ đến việc ông bà mê việc hơn cả con cháu tôi lại thấy chạnh lòng. Suốt hơn 1 tháng qua, chỉ có mẹ đẻ và chồng luôn bên cạnh chăm sóc tôi và con nhỏ.
Video đang HOT
Năm nay được nghỉ Tết khá sớm, hôm trước mẹ chồng tôi còn gọi điện bảo chồng tôi được nghỉ thì đưa 2 mẹ con về sớm, nhưng không phải vì ông bà muốn gặp cháu mà vì bà muốn chồng tôi về để phụ việc ở nhà.
Tôi thực sự cảm thấy thất vọng về bố mẹ chồng.
Bao năm chưa từng nhìn qua tủ đồ của vợ, ngày con sinh lần đầu tiên giặt đồ cho cô ấy, tôi đỏ mắt thấy một thứ bất ngờ
Tôi và vợ đã lấy nhau 7 năm, có hai con trai. Vì tôi bận rộn thường xuyên đi công tác xa nhà, vợ chồng phải thường xuyên sống xa nhau.
Tôi và vợ đã lấy nhau 7 năm, có hai con trai. Vì tôi bận rộn thường xuyên đi công tác xa nhà, vợ chồng phải thường xuyên sống xa nhau.
Tôi thường xuyên đi làm xa nên một mình vợ tôi vừa nuôi con vừa chăm sóc mẹ chồng. Nhiều khi thấy vợ vất vả quá, tôi nói để thuê người giúp việc nhưng cô ấy nhất quyết không chịu. Sau đó tôi nghe bạn bè nói cứ để vợ ở nhà một mình thì có ngày bị cắm sừng lúc nào không hay. Tôi nhìn vợ vẫn còn trẻ mà trong lòng không yên.
Vì sợ vợ có tiền ra ngoài tìm đàn ông, mỗi tháng tôi chỉ gửi cho cô ấy 8 triệu chi tiêu. Nếu vợ cần thêm thì phải nói tôi biết dùng tiền để làm gì, nếu hợp lý thì tôi sẽ gửi thêm cho cô ấy. Nắm chi tiêu như thế, tôi sẽ biết chắc vợ làm gì, cô ấy không thể lừa dối tôi được.
Ảnh minh họa: Internet
Không chỉ vậy, tôi còn nói dối rằng công việc gặp khó khăn, nên chỉ có thể gửi cho cô ấy nhiêu đó tiền. Vợ tôi tin ngay, lúc nào cũng động viên tôi cố gắng, cô ấy sẽ lo cho mẹ và con tôi ở nhà.
Suốt 5 năm sau đó, tôi yên tâm đi làm xa nhà, thỉnh thoảng về nhà nhưng vẫn không sợ mất vợ. Sau đó tôi quyết định chuyển đi công tác về gần nhà, tiện dành thời gian cho gia đình.
Đến một ngày, mẹ và vợ tôi đi chùa, hai con thì gửi sang nhà ngoại, tôi chẳng có việc gì làm nên đi dọn dẹp nhà cửa. Đúng lúc đó cúp điện, đồ thì chưa giặt, tôi đành phải giặt tay. Trong lúc lấy quần áo ra giặt, tôi ngẩn người nhìn thấy bộ quần áo lót của vợ, chúng cũ rách tới mức chẳng còn nhìn ra màu sắc ban đầu. Tôi thấy sao đồ đã cũ như thế mà vợ vẫn chưa chịu thay? Sau đó tôi phát hiện tất cả quần áo của vợ đều như thế. Tôi lặng người hồi lâu rồi thấy mình thật xấu xa.
Vợ tôi sống thiếu thốn, tằn tiện bao năm qua chẳng phải là vì tôi đa nghi, không tin tưởng cô ấy hay sao? Tôi là người chồng vô tâm, chỉ biết nghi ngờ và đề phòng vợ, chỉ biết ích kỷ nghĩ cho bản thân hình. Với nhiêu đó tiền tôi gửi về nhà, chỉ đủ lo cho mẹ tôi và hai con thì vợ tôi lấy đâu ra tiền để mua gì cho mình?
Tôi thấy có lỗi và xấu hổ lắm. Tôi sẽ đền bù cho cô ấy bằng mọi cách, tôi sẽ trở thành người chồng tốt hơn để xứng đáng với người vợ tốt đẹp của mình!
Thấy vợ tắm lâu chưa chịu ra, tôi sốt ruột ngó qua khe cửa thì kinh ngạc khi thấy vợ đang chăm chú nhìn vào 'chỗ lạ' Vợ tôi lại trông kém sắc hơn lần trước tôi về. Tôi gặng hỏi thế nào vợ tôi cũng nói không sao, nhưng tôi có linh cảm vợ có chuyện gì đó chưa thể nói với tôi. Tôi còn nhớ lúc mới cưới, vợ tôi nói nhiều lắm, than thở với tôi cũng nhiều. Nhưng vì tôi cứ đi sớm về khuya, dần...