Tôi sẽ ‘thủ tiết’ vì anh
Đã 10 năm qua, ai cũng hỏi tôi tại sao không lấy chồng, khi mà giờ đây, tôi đã 35 tuổi rồi.
Cái ngày tôi và anh hứa hẹn đủ điều, hứa yêu thương nhau trọn đời và sẽ lấy nhau, tôi vẫn nhớ như in. Nhưng khi chưa kịp làm đám cưới, anh đã ra đi. Tôi không biết, anh còn trên cõi đời này nữa không.
Vì ngày đó, khi chúng tôi chuẩn bị tính chuyện cưới xin thì anh đi làm. Công việc của anh là lênh đênh trên biển, anh làm công việc trên tàu. Thế nên, ngày đó gặp cơn bão lớn, anh đã mất tích và bây giờ, sau 10 năm vẫn chưa ai tìm được tung tích của anh, chưa ai biết tin tức của anh. Ngay cả bản thân tôi cũng không tin là anh đã mất, nhưng mà, sự thật là như vậy. Nếu không 10 năm qua, anh vẫn sẽ quay về tìm tôi.
Có người còn nói, có thể anh trôi dạt nơi nào và cũng có thể là anh mất trí nhớ, sống ở nơi nào đó. Chứ người ta cũng không tìm thấy xác anh, nếu như anh mất mạng. Tôi cũng không biết nên tin vào điều gì. Có lẽ, anh đã ra đi nhưng tôi không dám tin vào điều đó. Tôi vẫn hi vọng rằng anh còn sống, để tiếp thêm động lực sống cho tôi.
Ngày đó, anh là mối tình đầu của tôi. Vì quá yêu anh nên tôi không còn nghĩ chuyện sẽ yêu thương người đàn ông nào khác nữa. Có nỗi đau nào hơn chuyện mất đi người mình yêu thương, người chồng sắp cưới của mình.
Video đang HOT
Người ta bảo tôi sống quá ảo tưởng vì vẫn tin rằng, một ngày nào đó anh quay về. Và liệu, nếu anh quay về, anh còn nhớ tới tôi không hay là anh sẽ quên sạch quá khứ, quên sạch người con gái đã chờ đợi anh bao năm qua.
10 năm, thời gian đó có lẽ cũng đủ để người ta quên đi một mối tình câm lặng, quên đi người đàn ông đã khuất. Nhưng tôi thật lòng không muốn quên. Tôi muốn lưu giữ hình ảnh của anh, muốn sống vẹn toàn như vậy mãi mãi là người yêu của anh, không mở lòng với bất cứ ai hết.
Bố mẹ tôi đau khổ khi nhìn thấy con gái như vậy. Họ thương tôi và khóc vì tôi rất nhiều. Tôi biết, mình làm vậy là không phải với bố mẹ, nhưng tôi không thể làm khác được.
10 năm, thời gian đó có lẽ cũng đủ để người ta quên đi một mối tình câm lặng, quên đi người đàn ông đã khuất. (ảnh minh họa)
Gần đây, bố mẹ đã già yếu, bố mẹ giục tôi lấy chồng và sống vui vẻ hơn. Vì thương bố mẹ, vì lo bố mẹ không có cháu bế, tôi đã đi xin con của người khác và làm mẹ đơn thân, còn tôi quyết định không lấy chồng.
Giờ, tôi đang mang bầu, con tôi sau này cũng không biết cha cháu là ai. Tôi không thanh thản khi làm việc này nhưng dù sao, đó cũng là việc cuối cùng tôi có thể làm cho ba mẹ, không biến tôi thành một đứa con bất hiếu. Tôi không còn cách nào khác, chỉ hi vọng anh sẽ hiểu, sẽ yêu thương tôi.
Tôi thật sự nhớ anh, nhớ những ngày chúng tôi yêu thương nhau, hạnh phúc bên nhau. Tôi muốn mãi ở vậy như thế này nhưng lại sợ tuổi già, hạnh phúc sẽ không mỉm cười, rồi tôi sẽ cô độc. Liệu có phải là tôi đã phụ lòng anh?
Theo VNE
Em đã chờ anh suốt 10 năm
Ngày ấy anh nổi tiếng thông minh nhất lớp, học giỏi nhất lớp, lại đàn giỏi hát hay. Các cô gái vây quanh cố ý làm một điều gì đó để anh chú ý; các chàng trai thì vẻ ganh tị không giấu được lộ rõ trên nét mặt.
Nhưng anh không quan tâm điều đó. Anh sống thật với con người mình. Anh nói rằng anh xấu trai, đen đúa nên cố gắng học tốt, hoạt động tích cực để bù lại những khiếm khuyết của bản thân.
Anh nói rằng cha mẹ anh nghèo, anh sinh ra ở một vùng quê khô cằn sỏi đá nên phải cố gắng học tốt để sau này có thể đỡ đần mẹ cha, có thể làm được một điều gì đó cho quê nhà. Có lẽ chính vì vậy mà anh vẫn đi về một mình. Và chiếc xe đạp không có yên là cách để anh không phải "đèo" thêm một gánh nặng nào trên đôi vai vốn đã mang nhiều gánh nặng của mình.
Anh nói rằng cha mẹ anh nghèo, anh sinh ra ở một vùng quê khô cằn sỏi đá nên phải cố gắng học tốt để sau này có thể đỡ đần mẹ cha, có thể làm được một điều gì đó cho quê nhà. (ảnh minh họa)
Suốt những tháng năm đại học, anh cứ để người ta đứng xa xa mà nhìn. Trong số đó có em. Không biết bao nhiêu lần em đã đứng bên cửa sổ phòng mình ở ký túc xá nhìn anh đi về. Em đã làm không biết bao nhiêu bài thơ, viết không biết bao nhiêu bức thư tình để rồi sau đó chỉ mình đọc mình nghe... Em cứ tự an ủi như thế cho đến ngày chúng mình chia tay. Em nhớ ngày ấy, em đã không dám nhìn vào mắt anh. Vì em sợ mình sẽ khóc..."Hồi đó anh cũng yêu em nhưng cứ nghĩ tới thân phận thấp kém của mình, anh lại không dám mở lời...".
Gặp nhau sau 10 năm xa cách, anh đã nói với em như thế. Lần này thì em khóc thật. 10 năm qua, em đã cố quên... Thế nhưng em không thể làm được điều đó. Mỗi khi nghe ai đó nói về anh, em lại thấy trái tim bồi hồi. "Anh đúng là một gã khờ phải không em? Giá cứ yêu nhau thì chúng ta đâu mất 10 năm chờ đợi, kiếm tìm?". Anh xiết chặt tay em khi nói những điều này.Giờ thì em tin có số kiếp. Một số kiếp mà em đã phải tìm kiếm suốt 10 năm...
Theo VNE
Cô giáo hơn 40 năm 'thủ tiết' chờ người yêu vì một lời thề Đúng ngày anh cắt phép về để hai người chuẩn bị cho lễ cưới thì giặc Mỹ ném bom trúng đơn vị. Nghe tin anh hy sinh, cô ngất đi... Hơn 40 năm qua, cô Hoàng Thị Trinh vẫn một mình "chăn đơn gối chiếc" thờ phụng, lo hương khói cho người" chồng" chưa một lần cưới xin. Và hơn 40 năm sau...