Tôi sẽ đoàn tụ với bạn trai kém 12 tuổi vào đầu năm sau
Sau hai tháng đặt chân đến đất khách, tôi phát hiện mình mang giọt máu của anh trong người. Tôi vỡ òa trong hạnh phúc, anh khóc khi nghe tôi báo tin vui.
Ảnh minh họa
Trong tình yêu con người ta luôn cháy hết mình, tin vào tình yêu mình đã lựa chọn. Trong cuộc sống cũng thế, đôi khi bạn lại gặp những điều không mong muốn nhưng bạn biết cố gắng và sống hết mình với những gì đang có thì chắc có lẽ cuộc sống hẳn không quay lưng lại với bạn.
Tôi là người phụ nữ trong bài viết “Mối tình ngang trái với người chị hơn tôi 12 tuổi”. Khi các bạn gần xa đọc những dòng chữ này tôi đã không còn sinh sống ở Việt Nam nữa, đang gồng mình với thiên nhiên và cuộc sống khắc nghiệt trên đất Mỹ. Tôi sống được đến hôm nay, trải qua từng ngày trên mảnh đất xa lạ này là vì một động lực và niềm tin trong lòng không bao giờ nguội tắt.
Hơn một tháng trước, nhờ người bạn sinh sống ở Sài Gòn gửi cho link bài viết của anh trên mục Tâm sự, lúc đầu tôi không nghĩ là anh, vì một người sống khá khô cứng không thể viết những lời lẽ như thế, nhưng đọc sâu vào câu chuyện tôi nhận ra. Tôi rất xúc động và đã khóc rất nhiều qua những lời lẽ trải lòng của anh trên báo. Tôi đọc tất cả các chia sẻ của độc giả dành cho anh. Tôi biết anh đã rất đau khổ với những lựa chọn và quyết tâm của tôi khi rời xa anh nhưng có lẽ cuộc đời là thế, con người ta đến với nhau được là một cái duyên, còn chung sống với nhau được hay không phải có nợ.
Ngày tôi và con gái rời xa mảnh đất thương yêu đã gắn bó, rời xa anh – người mang lại cho tôi biết được cảm giác yêu thương và hạnh phúc thật sự lòng tôi như dao cắt. Tôi ra đi để giải thoát cho anh, cho gia đình anh được êm ấm. Cuộc đời tôi là do anh cứu sống, những ngày đen tối nhờ có anh nên tôi có được niềm tin trong cuộc đời. Anh đã yêu thương mẹ con tôi mà không cần so đo hay tính toán. Đến tận giờ tôi vẫn thấy sự lựa chọn của mình là đúng đắn.
Cũng có người cho rằng tôi ích kỷ nhưng nếu các bạn ở vào vị trí của tôi sẽ hiểu và cảm thông. Tôi gần như ngã gục và tuyệt vọng khi người thân của anh tìm đến nói chuyện những lời lẽ rất ôn hòa và nhỏ nhẹ nhưng sâu sắc, ai nghe cũng phải biết mình cần phải làm gì. Tôi yêu anh và anh cũng thế, một mối tình chúng tôi đã giấu riêng chỉ hai người biết. Nhiều lần anh không chịu được cảm giác như kẻ có tội với gia đình mình và như vậy sẽ rất thiệt thòi cho tôi. Anh muốn công khai cho mọi người biết, cho những ai đang tò mò về chúng tôi biết, nhưng có lẽ tôi không dám đối diện.
Cúng tôi thường xuyên ra ngoài gặp gỡ bạn bè tôi, bạn bè anh, giống như một gia đình nhỏ. Những lúc như thế tôi hạnh phúc lắm, không thể diễn tả bằng lời được. Đến đêm về tôi lại nghĩ cho anh, nghĩ về những gì anh đã hy sinh cho mẹ con tôi, nước mắt tuôn rơi. Tôi ôm con gái vào lòng, cố gắng chìm sâu vào giấc ngủ để cho tâm hồn được bình yên.
Video đang HOT
Những ngày tôi sắp rời xa Việt Nam anh gần như suy sụp và ngăn cản tôi rất nhiều. Công việc anh sa sút, nhìn anh không còn sức sống làm tim tôi như quặn thắt, tôi vẫn nuốt nước mắt vào trong vờ như mình không còn yêu anh nữa. Cuối cùng tình yêu trong chúng tôi vẫn chiến thắng được lí trí. Trước khi rời xa chúng tôi đã nhất quyết lưu lại một ký ức, đồng thời để tạo niềm tin trong anh và cả tôi để phấn đấu cho những ngày về sau. Sau hai tháng đặt chân đến đất khách, tôi phát hiện mình đã mang giọt máu của anh trong người. Tôi vỡ òa trong hạnh phúc, anh đã khóc khi nghe tôi báo tin vui.
Tôi từng nghĩ nếu không đến được với nhau, tôi sẵn sàng chấp nhận nuôi lớn thiên thần bé nhỏ của anh và tôi, rồi sẽ ở vậy đến cuối đời. Các bạn biết không, cuộc đời không bỏ mặc và đưa con người đến đường cùng, khi tôi rời xa anh, bỏ lại biết bao chông gai anh phải đối mặt với gia đình mình, sau nhiều tháng trôi qua gia đình anh nhận ra rằng không ở bên tôi anh như người mất hồn và tuyệt vọng. Chính chị gái của anh, người có tiếng nói có thể tác động đến ba mẹ anh đã được anh thuyết phục và đồng ý giúp, trước đó chị là người phản đối quyết liệt nhất mối quan hệ giữa hai chúng tôi.
Chị thường điện thoại hỏi thăm sức khỏe mẹ con tôi, khuyên tôi nên cố gắng và mạnh mẽ để vượt qua khoảng thời gian không có em trai chị bên cạnh, còn chuyện ba mẹ anh ở Việt Nam chị bảo có vẻ như mọi người đang nhìn thấy anh héo úa qua từng ngày. Từ một chàng trai khỏe mạnh cao 1,8 m nặng 70kg giờ anh đã giảm gần 10 kg sau ngày mẹ con tôi rời xa. Sau đó ba mẹ anh gần như mềm lòng,.
May mắn thay tôi còn có gia đình, anh chị em sống ở các tiểu bang lân cận vẫn luôn cố gắng giúp đỡ tôi nhanh chóng thích nghi với cuộc sống bên này. Về phía gia đình tôi, hầu hết mọi người đã biết mối quan hệ của chúng tôi hai năm trước trong một lần anh được gửi sang công ty mẹ bên Texas để học (anh làm chuyên bên lĩnh vực khai thác dầu khí), anh có ghé thăm cha mẹ tôi và xin phép được qua lại và chăm sóc cho tôi. Ba mẹ tôi đã già, hầu hết mọi việc cá nhân của con cái ông bà đều không có ý nhúng tay vào nhưng thấy anh còn quá nhỏ tuổi so với tôi nên sợ anh lại mang thêm cho tôi sự đau khổ, đến tận bây giờ họ rất an tâm và mong muốn có được người con rể như anh.
Tôi giờ rất hạnh phúc với những gì mình đang có và còn gì hạnh phúc hơn khi chiều nay anh đã báo với tôi rằng sau khi nộp hồ sơ chuyển công tác và xin vào công ty mẹ bên Texas, giờ công ty đã chấp thuận, anh sẽ làm việc tại đây vào năm sau. Anh bảo sau khi chúng tôi đoàn tụ sẽ có bài viết cảm ơn mọi người đã chia sẻ động viên trênBáo, nhưng hôm nay tôi không thể chờ đợi thêm nữa, sau giờ làm vội vã viết đôi dòng gửi đến mọi người để chia sẻ niềm vui.
Hiện tại tôi đang góp vốn với một người chị sinh sống bên này gần 20 năm để mở một siêu thị chuyên cung cấp các mặt hàng thức ăn, vật dụng của người Việt, con gái tôi dần thích nghi với môi trường học tập bên này. Chiều nay nghe tin anh sang sống với mẹ con tôi, nó vui mừng ra mặt, từ lâu nó đã không gọi anh bằng chú mà chuyển sang gọi bằng ba. Từ ngày chúng tôi qua đây không ngày nào anh không điện thoại nói chuyện với tôi và con bé. Ngày chúng tôi lên máy bay anh đã ôm con bé chặt cứng và rất quyến luyến nhưng giờ cả ba chúng tôi, à mà không, bốn chúng tôi sẽ cùng nhau đếm ngược từng ngày để chờ lúc đoàn viên.
Hôm nay tôi viết tâm sự của mình lên đây không mong muốn gì nhiều, xin gửi lời cảm ơn chân thành đến mọi người đã góp ý cho chúng tôi. Tuy cũng có người bảo rằng sau này tôi sẽ già trước anh và cuộc sống vợ chồng không được mặn nồng, nhưng anh và tôi đều không quan trọng vấn đề đó gần 10 năm bên cạnh nhau. Quan trọng nhất là tình yêu chúng tôi dành cho nhau, được ở cạnh nhau, được nhìn thấy nhau vào mỗi buổi sáng thức dậy đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất vào lúc này; còn về sau hãy để thời gian trả lời. Tôi nghĩ khi yêu mà quá so đo hay suy xét về mọi việc thì đó là lý trí mách bảo mà thôi, hãy làm theo những gì con tim mình thổn thức.
Chúc mọi người có thật nhiều niềm vui và gặp vạn sự lành trong cuộc sống. Những cặp đôi đang yêu và đã được ở cạnh nhau hãy cố gắng giữ lấy và vun đắp để tình yêu được bền vững.
Theo VNE
Bi kịch khi nhà tôi có một em dâu lăng loàn
Chả hiểu đưa đẩy thế nào mà em trai tôi, một thằng đàn ông mới lớn chưa mối tình đầu vắt vai lại "va" ngay vào người đàn bà lọc lõi đã một đời chồng ấy.
Bố mẹ tôi sinh được hai anh em, tôi và em trai hơn kém nhau 3 tuổi. Dù là cuộc sống ở làng thuần nông, nhưng bố mẹ tôi rất cố gắng làm lụng nên hai anh em tôi đều được học hành đàng hoàng.
Học xong lớp 12 thì tôi nhập ngũ, hết nghĩa vụ quân sự, nhân có đợt đi xuất khẩu lao động tại nước ngoài, bố mẹ tôi chạy vạy may mượn của họ hàng chú bác, lo cho tôi đi để mong tôi có tương lai với cuộc sống đỡ chật vật hơn.
Ở nước ngoài được hơn hai năm thì tôi nhận được tin từ nhà báo sang là em trai tôi lấy vợ. Một cô vợ thành phố và hơn nó tới 4 tuổi. Thôi thì "còi to cho vượt", tôi cũng chẳng bận tâm lắm đến chuyện em trai tôi lấy vợ hơn tuổi, nhưng nghĩ đến việc thằng em cũng chỉ học hết lớp 12, ở nhà làm nông cùng bố mẹ, giờ lại lấy vợ thành phố mà vợ cũng chỉ là cô gái làm nghề cắt tóc gội đầu thì không hiểu rồi sẽ sinh sống thế nào với thu nhập bấp bênh ấy.
Bố mẹ tôi buồn lắm trước quyết định của em tôi, các cụ cũng can gián nó nhiều nhưng nó đã nhất quyết nên "giời không chịu đất thì đất đành chịu giời", bố mẹ tôi đành phải tổ chức đám cưới cho chúng nó. Tôi ở quá xa, điều kiện không thể thu xếp về được nên đành gọi điện thoại về chúc mừng hạnh phúc của em và gửi một ít tiền về vừa để bố mẹ lo đám cưới cho em, vừa mừng cưới cho nó.
Cưới được mấy ngày, tôi nhận được mấy tấm ảnh cưới em tôi gửi sang để "biết mặt em dâu". Trong tấm ảnh cưới, em trai tôi lóng ngóng trong bộ đồ vét, mặt mũi vẫn non choẹt. Cô dâu khá xinh, mặt trang điểm kỹ càng, ôm hoa, mặt mũi hớn hở.
Chưa kịp về nhìn mặt em dâu, cũng chưa kịp "nguội" nỗi mong ngóng mình được lên chức bác, tôi đã nhận được điện thoại của mẹ tôi báo sang, nói cô em dâu đã bỏ nhà đi theo một gã làm chủ thầu xây dựng, về làng tôi xây hệ thống thủy lợi cho xã.
Rời khỏi nhà chồng để đi theo nhân tình, cô em dâu còn ẵm toàn bộ số tiền mừng cưới mà bố mẹ tôi cho hai vợ chồng định để dựng căn nhà ở riêng và ít tiền góp nhặt ít ỏi của em tôi khi nó đi làm thêm những ngày nông nhàn.
Gọi điện thoại về nói chuyện với em trai, nó khóc rưng rức trong nỗi ân hận muộn màng. Khi ấy nó mới kể cho tôi nghe về "mối lương duyên" với cô vợ hơn tuổi, mất nết ấy. Hè vừa rồi, khi lên thành phố để làm nghề chở ga thuê cho một ông chú họ trong làng, nó thuê trọ ở ngay gần cửa hàng cô ta làm thợ gội đầu.
Chả hiểu đưa đẩy thế nào mà em trai tôi, một thằng đàn ông mới lớn chưa mối tình đầu vắt vai lại "va" ngay vào người đàn bà lọc lõi đã một đời chồng ấy. Em tôi giấu biệt bố mẹ, họ hàng chuyện cô ta đã từng có một đời chồng, có một đứa con 3 tuổi để ở quê cho bố mẹ nuôi và đưa cô ta về nhà đòi cưới chỉ sau khi "yêu" chưa đầy một tháng.
Ngay cả khi cưới nhau rồi, em tôi vẫn biết vợ nó có những mối quan hệ "ngoài luồng", nhưng phần vì sợ bố mẹ tôi biết sẽ buồn, phần vì bất lực không nói được vợ nên nó đành nhẫn nhịn. Ai ngờ cưới mới được 5 tháng, vợ nó đã bỏ nhà theo nhân tình. Tôi an ủi em và nói trong cái rủi có cái may bởi nếu phải "sống đời" với một cô vợ như thế, cả nhà tôi sẽ còn khốn khổ hơn nhiều.
Hết hạn hợp đồng ở nước ngoài, tôi về nước. Chỉ ở quê với bố mẹ được 1 tháng, tôi vào một thành phố phía nam để hùn vốn mở một công ty may mặc với mấy người bạn cùng nhà máy ở nước bạn.
Bố mẹ tôi cũng nóng ruột, giục giã tôi lập gia đình để ông bà yên tâm và có cháu bế, nhưng tôi cứ nấn ná vì muốn tập trung cho công việc.
Nghĩ đến trách nhiệm với giọt máu của mình trong người Quyên, tôi điện thoại báo cho bố mẹ việc mình sẽ cưới vợ và chuẩn bị dẫn cô dâu mới về ra mắt.
Rồi trong một lần đi sinh nhật một người bạn ở quán karaoke, tôi quen Quyên, cô là bạn của một người bạn trong nhóm. Tối ấy không hiểu sao tôi uống đến say mèm, tỉnh dậy khi đầu óc còn váng vất, lâng lâng, tôi giật nảy mình khi thấy tôi đang nằm cạnh Quyên, cả hai không mảnh vải che thân.
Thấy tôi, Quyên khóc hu hu, Quyên bảo cũng không biết chuyện gì đã xảy ra và không biết tại sao chúng tôi lại ở trong tình cảnh này. Từ hôm đó Quyên bám tôi như sam, gần một tháng sau đêm đó, Quyên báo với tôi cô ấy có thai. Dù không yêu Quyên, nhưng nghĩ đến trách nhiệm với giọt máu của mình trong người Quyên, tôi điện thoại báo cho bố mẹ việc mình sẽ cưới vợ và chuẩn bị dẫn cô dâu mới về ra mắt.
Em trai tôi mừng lắm trước thông tin này của tôi, nó nằng nặc đòi tôi chụp ảnh Quyên gửi ra cho nó xem trước để biết mặt chị dâu. Chiều em, tôi chụp ảnh Quyên và gửi mail ra cho nó. 10 phút sau khi gửi mail đi, tôi nhận điện thoại của em trai, giọng hốt hoảng "anh ơi, đây chính là đứa em đã cưới và mang hết tiền bỏ nhà theo trai đấy. Anh bỏ nó ngay đi anh".
Nghe em trai nói mà tôi sững người như sét đánh ngang tai. Tôi phải làm thế nào bây giờ? Định mệnh nghiệt ngã vậy sao và đứa con Quyên đang mang trong bụng có thật hay không? Có đúng là con tôi hay không và tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo Afamily
"Giọt máu này" không phải của chồng tôi... Trước ngày rời xa anh nơi xứ người, tôi đã không kìm lòng được và trao hết cho anh. Lấy chồng được 1 tuần, tôi có thai và tôi biết đó không phải con của chồng tôi. Tôi quen anh khi còn đang du học bên Trung Quốc. Anh là người bản địa, hơn tôi 4 tuổi và là thầy giáo bộ môn...