Tôi sẽ che giấu sự thật đến bao giờ?
Tôi không dám đôi diên với mẹ, cũng không dám đôi diên với chính mình…
Năm đó tôi 11 tuôi. Có thê tôi còn chưa biêt nhiêu thứ nhưng tôi không bao giờ quên cảnh tượng mẹ tôi leo lên xe cùng môt người đàn ông sau khi nhét vào tay tôi môt nắm tiên: “ Ở với người ta thì phải biêt nghe lời, đừng có cứng đâu như thằng cha mày mà chúng ghét”.
Tôi bâm môi, nhât định không đê rơi môt giọt nước mắt nào trước mặt người mà tôi phải gọi bằng mẹ nhưng trong lòng không hê có môt chút tình yêu. Đúng hơn là tôi ghét mẹ, nhât là kê từ ngày ba tôi treo cô tự vân vì không chịu nôi sự đay nghiên, dằn vặt của mẹ khi không kiêm đủ tiên đê lo cho vợ con môt cuôc sông an nhàn.
Tôi ở với người bác là bà con của mẹ, hằng ngày phải dây từ 4 giờ sáng đê chở rau ra chợ bỏ môi sau đó vê nhà cho heo ăn, dọn dẹp nhà cửa rôi đi học. Trưa vê lại cho heo ăn rôi đi cắt rau vê côt lại, chuân bị cho khuya hôm sau chở ra chợ… Cuôc sông cứ thê trôi đi. Tôi không biêt đó là cực hay sướng vì tôi vân được cho ăn đây đủ, quân áo tươm tât. Thỉnh thoảng có bị rây la nhưng cũng chỉ là chuyên bình thường khi tôi mãi vui không kịp vê cho heo ăn hoặc chưa nâu cơm chiêu.
Năm tôi 16 tuôi, lân đâu tiên tôi bị đòn. Đó là vì có mây đứa bạn gán ghép tôi với môt thằng bạn trong lớp. Chuyên đên tai bác, tôi bị bắt cúi nằm dài trên phản. Bác quât đúng 5 roi rôi bảo: “ Từ nay thì câm tiêt. Tao mà còn nghe đứa nào gán ghép chọc ghẹo thì tao cho cuôn gói theo nó luôn. Đô con gái hư, mới lớn mà bày đặt trai gái”.
Tôi lại bâm môi không khóc. Nhưng từ đó tôi đê ý thằng bạn và thây nó cũng dê thương. Hình như nó cũng thích tôi nhưng lại sợ tôi bị đòn nên không dám hó hé điêu gì. Mãi đên cuôi năm lớp 12, nó mới nói: “ Nêu Kim Anh không chê tui thì chờ tui học xong nghê thợ máy, có nghê nghiêp ôn định rôi tui sẽ cưới Kim Anh”.
Tôi không tưởng tượng ra cảnh sau này mình sẽ trở thành vợ anh thợ máy nhưng tôi thích hắn và tự nhủ sẽ chờ đợi.
Thê nhưng mọi thứ đã bị đảo lôn. Mùa hè năm đó, tôi vừa nhân được giây báo trúng tuyên vào Trường Đại học Khoa học xã hôi và nhân văn TPHCM thì người mẹ mà tôi tưởng đã lãng quên bông quay vê. Mẹ đưa tôi lên Sài Gòn bảo là sẽ lo cho tôi ăn học đên nơi đên chôn. Tôi làm theo dù không biêt những năm qua, mẹ tôi đã làm gì mà có thê nhanh chóng kiêm được nhiêu tiên như vây.
Đó là năm 2009.
Chúng tôi sông trong môt căn nhà khang trang ở quân 11- TPHCM. Tôi lâm lũi học, lâm lũi đi vê. Hai mẹ con rât ít khi chuyên trò bởi tôi vân chưa quen với cảm giác có mẹ. Còn mẹ tôi vì công viêc làm ăn nên cũng có ít thời gian dành cho con gái.
Video đang HOT
Tôi không dám đôi diên với mẹ, cũng không dám đôi diên với chính mình (Ảnh minh họa)
Thoạt đâu thì chỉ có hai mẹ con nhưng mây tháng sau thì có môt người đàn ông lui tới. Mẹ giới thiêu là bạn làm ăn. Tôi gọi ông ta bằng chú. Thời gian đâu, ông ta chỉ đên chơi rôi vê nhưng sau đó thì ở lại đêm. Tôi khó chịu thì mẹ thú thât: “Vợ chú ây mât đã lâu rôi, chú muôn chắp nôi với mẹ nhưng mây đứa con không bằng lòng”. Tôi bông thây mủi lòng dù tôi chưa bao giờ quên hình ảnh ba tôi treo lơ lửng dưới gôc xoài vì những lời đay nghiên của mẹ. Tôi nói mà không nhìn mặt mẹ: “ Thôi, mẹ muôn làm sao đó thì làm”.
Vây là từ đó, ông ta ở hẳn trong nhà với mẹ con tôi. Có lẽ biêt tôi khó chịu nên ông ta ra sức lây lòng. Đi đâu vê, ông ta cũng mua quà cho tôi thây tôi húng hắng ho, ông ta đã vôi vàng lây thuôc tôi có viêc đi đâu vê khuya, thê nào ông ta cũng chờ cửa lên bàn ăn, miêng ngon nhât ông ta gắp bỏ vào chén cho tôi. Thỉnh thoảng tôi thây ánh mắt ông ta nhìn tôi thât lạ.
Thoạt đâu thì tôi khó chịu quay đi nhưng không biêt từ bao giờ, tôi đã đáp lại ánh nhìn đó…
Rôi chuyên gì phải đên đã đên. Hôm đó mẹ tôi đi chùa với mây người bạn ở Bình Dương. Tôi đang ngôi xem tivi ở phòng khách thì ông ta vê tới. Tôi định bỏ vê phòng nhưng đã bị ông ta kéo lại: “Nghe chú nói đã…”. Tôi nghe toàn thân lạnh buôt, chân tay rời rã. Tôi cô gỡ nhưng bàn tay ông ta càng xiêt chặt: “ Chú xin lôi… nhưng hãy nghe chú nói… Chú không thê sông thiêu con…”.
Cuôi cùng thì tôi đã không cưỡng lại được những nụ hôn như thiêu đôt trên má, trên môi mình. Lúc đó, tôi hoàn toàn không nghĩ gì đên mẹ, hoàn toàn không nhớ đên lời hẹn ước với người bạn học ở quê năm nào…
Nhưng tât cả chỉ dừng lại ở đó vì ông ta đôt ngôt buông tôi ra và ôm mặt khóc. Tôi cũng khóc khi nghĩ đên chuyên ngang trái này.
Tôi không dám đôi diên với mẹ nên ngay trong ngày hôm đó, tôi đã dọn ra ngoài ở và gọi điên nói dôi là phải đi thực tâp trong thời gian 3 tháng ở Tây Nguyên. Tôi không biêt mẹ tôi có nghi ngờ gì không nhưng không nghe mẹ chất vân gì.
Từ đó đên nay đã hơn 3 tuân. Nhiêu lân tôi đã nghĩ đên chuyên thay đôi sô điên thoại hoặc tắt máy. Nhưng rôi tôi không làm được điêu đó. Tôi không thê dôi lòng mình là tôi nhớ ông ta nôi nhớ chen trong những đớn đau, dằn vặt…
Tôi biêt ông ta cũng nhớ tôi vì hằng ngày tôi vân nhân được những tin nhắn thâm đâm yêu thương. Và có lân tôi đã thây ông ta đên trước công trường hằng tiêng đông hô…
Tôi không biêt mình sẽ che giâu sự thât này đên bao giờ. Tôi không dám đôi diên với mẹ, cũng không dám đôi diên với chính mình…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đến bao giờ mới có thể yêu?
Có bao giờ vũ trụ của ta lại có màu áo người ấy mặc, màu khăn người ấy quàng, mùi nước hoa người ấy dùng, hơi ấm riêng biệt người ấy bao trùm lên ta?
Nếu tình yêu chỉ là một cảm xúc, nó đến với ta, có thể nó sẽ bỏ ta đi hoặc nó ở lại, thì thực sự có điều gì là trọn vẹn vĩnh cửu?
Bạn biết đấy, đã quá lâu rồi bạn quá đỗi yêu một người... Yêu đến mức bạn nghĩ thế giới thực sự hình tròn và những đám mây thì đầy một màu viên mãn. Vũ trụ và hành tinh nhỏ bé, ngày và đêm nối tiếp nhau một cách có lý đến kinh ngạc... Trên phố mọi gương mặt đều thân quen. Bạn sống những ngày yên ổn và bình thản như đi trên cỏ mềm.
Đã lâu quá rồi bạn ngủ trong giấc mơ màu tím phớt, đôi môi có màu tình nhân và vòng tay ấm áp hát thành nhạc cái điệu "tu lu ta la pha pha"... bạn không muốn tỉnh dậy nữa, và đơn giản không muốn tin hay không tin bất cứ điều gì.
Thế nhưng đến một ngày khi bạn thức dậy và nhận ra rằng, không có tình yêu nào là hoàn hảo. Bạn đánh mất cái tình yêu "quá lâu rồi" của bạn... Đánh mất một cách thảng thốt không ngờ... Nhưng trong tình yêu, nào có gì ngờ trước được. Nó là một cảm xúc được nuôi dưỡng nhưng cũng là thứ cảm xúc thật dễ đổi chiều, dễ đánh mất...
Giờ đây, bạn không yêu ai cả. Đơn giản là không yêu ai cả, bạn đi trên mặt đất bằng phẳng, có ổ gà, bã kẹo cao su và lá dập. Vũ trụ của bạn là của bạn, nó không có màu gì sất ngoại trừ đôi khi nó nhuốm màu áo bạn mặc hôm nay... màu khăn bạn chọn, màu son bạn đánh... Đôi khi, có những lúc đứng trong nhà tắm, khi nước chảy qua tóc, chảy xuống mặt, bạn cúi đầu xuống điều chỉnh tiêu cự mắt mình nhìn dòng nước để thấy lúc nó chảy nhanh, lúc chảy tốc độ chậm rãi từng giọt. Khi đó bạn vẫn nghĩ về tình yêu, nhưng nghĩ cả đến sự mất mát... mất mát một cuộc sống bạn đã từng có và sẽ không bao giờ có lại được. Mất mát cái cảm giác yêu thương đã từng ở quanh đây bao trùm lấy bạn thật ấm áp yên bình... và sẽ không bao giờ có lại được.
Sau đó khi bạn tắt vòi sen, bạn ngừng luôn mọi suy nghĩ, mới nảy ra trong đầu... và quay về sống cuộc sống của bạn (mà vốn dĩ không phải là của bạn).
Sẽ có lúc, bạn tự hỏi: Liệu đến bao giờ, trái tim mình có thể lại yêu một ai đó, nhiều như ta đã từng yêu. Liệu có khi nào, ta sẽ lại tin một ai đó, nhiều như ta đã từng tin? Có bao giờ vũ trụ của ta lại có màu áo người ấy mặc, màu khăn người ấy quàng, mùi nước hoa người ấy dùng, hơi ấm riêng biệt người ấy bao trùm lên ta?
Sẽ có lúc bạn hỏi như vậy... và không có câu trả lời nào rơi xuống hết...
Có những phụ nữ, đi qua nhiều năm chỉ để học yêu chính mình... (Ảnh minh họa)
Đơn giản, có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra điều ấy nữa... Yêu một ai đó như ta đã từng yêu! Có thể ta sẽ gặp một ai đó, ta sẽ yêu thêm một lần nữa, nhưng sẽ không bao giờ như trước. Hoặc giả ta có thể giả định mà yêu một người trong tưởng tượng. Góp nhặt một chút từ người này, người kia. Từ một bức ảnh ta nhìn thấy ai đó chụp, từ một bản nhạc ta nhặt được trên mạng mà ai đó thích... từ một góc nhà ai đó ở có cây đàn màu nâu và những cuộn băng màu trắng, từ bàn tay ai đó đang cầm một điếu thuốc cháy dở, từ một cuốn sách ai đó đọc... từ một size quần Jean ai đó mua...
Yêu một ai đó trong tưởng tượng của ta để nhìn thẳng vào người bên cạnh mà thực ra chỉ nhìn thấy một giả định... Ta phải tiếp tục đi bên cạnh giả định đó, để cũng hồi hộp và mơ mộng. Để cũng ấm áp nhớ nhung. Để những hình dung trôi nổi qua một ngày không tẻ nhạt... Và để không bao giờ bị thất vọng hay đau đớn.
Liệu như thế có đồng nghĩa với sự hèn nhát? Hay chỉ đơn giản ta đang cố bảo vệ mình khỏi thế giới rất thực tế này? Thế giới mà để có được tình yêu, ta phải đấu tranh với rất nhiều điều, ví dụ như sự tự trọng, tính cao ngạo, nỗi hèn nhát, và thậm chí không trung thực với bản chất của mình.
Có những phụ nữ, đi qua nhiều năm chỉ để học yêu chính mình... thế nhưng cuối cùng lại ngồi mà yêu một người trong tưởng tượng. Chỉ đơn giản vì, cho dù mạnh mẽ đến bao nhiêu, thực sự thế giới của một người phụ nữ không bao giờ hoàn thiện nếu thiếu một tình yêu trọn vẹn, một người đàn ông trọn vẹn của họ.
Nhưng nếu tình yêu chỉ là một cảm xúc, nó đến với ta, có thể nó sẽ bỏ ta đi hoặc nó ở lại, thì thực sự có điều gì là trọn vẹn vĩnh cửu?
Như thế có phải quá thê thảm không? Đáng nhẽ chính bạn phải thấm nhuần rằng "Tình yêu là một điều hữu hạn tươi đẹp"... cái triết lý do chính bạn viết ra cách đây chẳng bao lâu!!!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy hẹn hò với cô đơn Bạn cảm thấy mình cô đơn, đôi khi? Hãy khám phá niềm vui được hò hẹn với chính mình, và nhận ra cô đơn đôi khi thật ngọt. Tôi cô đơn! Nàng gọi điện hẹn gặp tôi, đứa bạn cũ kỹ từ thời thượng cổ của nàng, chỉ để nói "Tao cần gặp...". Nàng cần gì ở tôi, nàng không nói, hoặc ít...