Tôi say nắng chồng của cô giáo con đến phát điên
Đêm ngủ tôi luôn mơ về anh, chỉ cần nhìn thấy anh là tim tôi vui rộn ràng. Hãy giúp tôi thoát khỏi tình trạng này.
Ảnh minh họa
Tôi 40 tuổi, có 2 con gái, đang cảm thấy rất buồn phiền vì rung động với một người không phải chồng mình. Anh là chồng của cô giáo con tôi. Ban đầu đưa con đi học tôi cũng không để ý gì đến anh, vì từ trước tới giờ tôi không có thói quen để ý bất kỳ ai ngoài chồng. Nhưng có thời gian cô giáo con đi công tác, anh dạy thay nên đã làm tôi để ý hơn. Đầu tiên chỉ là hỏi thăm tình hình con cái học thế nào, nhưng sau đó anh đột nhiên quan tâm tới tôi rất nhiều, nhắn tin và nói nhớ khi tôi không đến. Tôi không trả lời nhưng thấy nhớ anh da diết. Tôi biết như vậy là không được, là sai lầm nhưng không biết làm cách nào để thoát ra.
Đêm ngủ tôi luôn mơ về anh, chỉ cần nhìn thấy anh là tim tôi vui rộn ràng, không gặp được anh tôi thấy rất buồn, cảm giác trống vắng khủng khiếp. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy đau khổ đến vậy.
Các bạn ném đá tôi cũng được nhưng hãy giúp tôi thoát khỏi tình trạng này. Chồng tôi không biết vì anh không quan tâm gì đến vợ. Tôi không đổ lỗi cho chồng nhưng thật sự lần đầu tôi bị say nắng một người đến phát điên như vậy.
Theo Danviet
Làm dâu chốn địa ngục (Phần 17)
Tôi càng không muốn dính dáng gì đến Việt, thì anh ta lại càng bày trò để khiến tôi sống không yên được. Anh đang cố chứng tỏ sự quan tâm của mình hay là gì?
Kể từ ngày hôm ấy, tôi lại càng không dám gặp mặt Thành nữa. Thi thoảng khoảnh khắc ấy lại hiện về khiến tôi như say nắng, nhưng tôi vội vàng xua tan nó đi. Yến thường đi làm từ buổi trưa và về nhà rất muộn vào buổi tối. Đôi khi con bé say ngất ngưởng chẳng biết trời trăng là gì nữa. Tôi giúp nó dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn. Thời gian rảnh tôi lại chơi với Khoai. Chẳng mấy chốc một tuần đã trôi qua, và tôi bắt đầu phải đi làm.
- Đây là cơ hội tốt, nếu mày không chọn đúng chỉ thiệt mày thôi. - Yến cố gắng khuyên nhủ tôi về chỗ của Thành.
Tôi vẫn phân vân không biết có nên làm chỗ Thành hay không. Tôi sợ chuyện đó lại xảy ra một lần nữa, điều ấy sẽ khiến tôi càng thêm ngại anh.
Cuối cùng tôi vẫn quyết định đến cửa hàng ăn nhanh làm. Quản lý ở đó kém tôi một tuổi nhưng không bao giờ xưng chị em mà thường dùng tên. Tôi bỏ qua điều đó, vì chỉ hơn kém nhau một tuổi thôi, bạn bè cũng chẳng vấn đề gì.
Ngay từ đầu cô ta đã tỏ rõ uy quyền với tôi bằng việc sai làm này làm kia. Chưa kể cô chuyên nói bóng gió chuyện tôi hơi cứng tuổi so với nhân viên ở đây, rất dễ xảy ra mâu thuẫn.
Một ngàn lẻ một chuyện trong cuộc sống ập đến, nỗi lo cơm áo gạo tiền khiến tôi kiệt sức nhanh chóng. Chỉ trong vài ngày mà tôi gầy đi, đen đi, khuôn mặt mệt mỏi và tàn tạ đến khó tin.
- Mày xem, mày làm thế này chỉ sướng ông Việt chứ sướng ai. Giờ ông ta đang say sưa với nhân tình, à không, phải là vợ sắp cưới mới đúng. Còn mày thì phải...
- Đừng nói nữa Yến. - Tôi ngắt lời nó - Tao không quan tâm ông ấy thế nào nữa cả.
Thật ra là có, tôi rất đau lòng. Mỗi khi đêm xuống tôi đều nghĩ đến vòng tay của anh, đến hơi ấm của anh. Vợ chồng một đêm tình nghĩa trăm năm, huống hồ tôi và anh đã ở bên nhau năm năm trời.
Video đang HOT
Thật ra là có, tôi rất đau lòng. Mỗi khi đêm xuống tôi đều nghĩ đến vòng tay của anh, đến hơi ấm của anh. (Ảnh minh hoạ)
Bên phía nhà chồng vẫn đang ráo riết lo vụ ly hôn, họ có vẻ ngạc nhiên khi tôi lại có thể lo lắng được luật sư cho vụ này. Đó như là một đòn bất ngờ khiến họ không kịp trở tay. Bố chồng tôi đúng là đã hết thời, lại thêm vụ vừa rồi lùm xùm trên mạng nên không bạn bè nào dám dây vào ông ta nữa.
Thi thoảng Việt lại nhắn cho tôi một tin rất khó hiểu: "Anh nhớ em!" Khi tôi gọi điện lại hỏi thì anh ta bảo nhắn nhầm cho tình nhân. Tôi cười nhạt, đúng là một trò đùa trẻ con.
- Anh sống cũng tốt quá đấy Việt! - Tôi nói thế và cúp máy.
Nỗi tức giận dấy lên trong lòng khiến tôi không thể tập trung vào việc gì được, tôi làm đổ thức ăn của khách, trả nhầm bill. Quản lý lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, chị đi tới chỗ tôi bảo:
- Thanh có thể làm được không? Thử việc như thế này thì làm sao người ta nhận được?
Tôi vội vàng nài nỉ:
- Không, mình làm được, làm được mà.
- Từ sáng đến giờ không có việc nào làm thuận lợi mà. Hiên thấy hay là Thanh nên tìm một công việc khác đi thì hơn.
Tôi cố gắng xin xỏ nhưng quản lý vẫn lắc đầu từ chối. Tôi không tức giận cô ta, chỉ thấy giận chính mình vì để những chuyện không đáng xen vào khiến mình bị phân tâm.
Đúng là nơi này không hợp với tôi. Ngay từ đầu tôi đã nói tôi là một người phụ nữ vụng về, nấu ăn không ngon, chăm con không khéo. Tôi chỉ là hết lòng với mọi người mà thôi.
Tôi càng không muốn dính dáng gì đến Việt, thì anh ta lại càng bày trò để khiến tôi sống không yên được. Anh đang cố chứng tỏ sự quan tâm của mình hay là gì?
Cứ bước lang thang trên con phố, tôi cảm thấy bất lực khôn cùng. Vậy là tôi đã mất việc chỉ trong mấy ngày đầu làm việc, điều đó sẽ có ảnh hưởng đến giành quyền nuôi con của tôi. Tôi chỉ có thể lựa chọn hoặc là đến công ty Thành, hoặc là xin vào làm một nơi khác và đợi họ chấp nhận. Nhưng tôi đã có giấy triệu tập của toà, chỉ còn vài ngày nữa thì không thể nào kịp được.
Trời tối dần, những con người bước ngang qua tôi với một tâm trạng hối hả. Họ có nơi để về, có gia đình ấm cúng của mình để nương vào những ngày mệt mỏi. Còn tôi thì vẫn cứ lạc lõng nơi đây.
Trong khi tôi đang cảm thấy bất lực với tất cả, thì mẹ tôi gọi điện. Bà cứ khóc mãi không nói được gì, bố tôi phải giật lấy máy mà hét lên với bà:
- Sao cứ khóc mãi thế? Ly hôn thôi chứ có phải đi chết đâu.
Tôi đã hiểu được phần nào mục đích của cuộc điện thoại này.
- Bố! - Tôi gọi.
- Thanh, nghe lời bố, con không việc gì phải nhân nhượng cả. Việc này bố ủng hộ con.
Tôi rơi nước mắt, bảo với bố:
- Nếu như con không có Khoai thì sao hả bố?
- Phải có!
Câu nói ấy của bố đã cho tôi một niềm tin mãnh liệt và một sự động viên rất lớn. Bằng mọi giá tôi phải có được Khoai, dù tôi có mất tất cả. Mẹ tôi thì không được như vậy, bà vẫn còn rất đau lòng vì tôi. Bà cứ nghĩ tất cả là tại bà đã không dạy dỗ tôi được đến nơi đến chốn nên giờ hôn nhân mới dang dở như vậy.
- Mẹ - Tôi an ủi - Là họ, chúng ta không có lỗi gì cả. Chúng ta cũng có lòng tự trọng nữa chứ.
- Nhưng người ta sẽ nhìn vào con. Sau này con biết nương tựa vào đâu mà sống? Phụ nữ một đời chồng rồi ai còn ngó ngàng gì nữa.
Tôi bật cười:
- Thời đại nào rồi mà người ta còn nghĩ thế. Với lại, con đâu có ý định sẽ lấy chồng nữa chứ.
- Thôi, mẹ cũng nói hết nước hết cái với mày rồi. Cuộc đời của mày tự mày quyết định. Mẹ thì mẹ buồn rồi, nhưng nghĩ lại thì con cái mình hạnh phúc mới là đúng nhất.
- Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa được không? Con sẽ sống tốt mà. Con sẽ nuôi cả bố mẹ nữa. Từ nay về sau con sẽ không để bố mẹ phải buồn nữa đâu.
Bố mẹ tôi luôn là những người lương thiện, hiền lành. Ông bà quanh năm suốt tháng ở làng quê, cuộc đời chẳng phải bon chen, cũng không phải nghĩ mưu kế hại ai. Tất cả những gì ông bà có là tôi và Khoai, tôi hiểu được điều đó và càng thấy thương bố mẹ hơn.
Đợt tôi yêu Thành ông bà không hề biết tôi là người thứ ba, cứ nghĩ đó là một người con trai tốt. Nếu như biết được, chắc sẽ đánh chết tôi không chừng. Vì việc mà bố mẹ tôi ghét nhất trên đời này chính là vì lợi ích của bản thân mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác.
Họ không phải đấu tranh cho một điều gì cả, nhưng vẫn phải giữ lại một cuộc hôn nhân không màu cho một người sắp chết. Liệu người ấy có thấy hạnh phúc thay họ hay không? (Ảnh minh hoạ)
Tôi quyết định sẽ đi làm ở công ty của Thành, lúc tôi đưa ra quyết định, anh có vẻ vui mừng. Tôi nói anh hãy để tôi làm lao công, quét dọn gì đó. Tôi không cần anh phải đưa tôi vào văn phòng làm vì như thế người ta dễ dàng dèm pha. Đây là lúc nhạy cảm, sẽ khiến nhà chồng truy ngược lại tôi.
- Chỉ là một công ty in ấn nhỏ, em lo gì chứ?
- Xin anh hãy cứ làm như vậy đi. Tôi có thể chịu khổ được mà.
Thành im lặng một lúc lâu, rồi cũng thở dài chấp nhận. Anh như nhớ ra gì đó:
- Có phải Ly nhà anh đến gặp em không?
Tôi còn nhớ hôm ấy. Nhưng tôi chỉ gật đầu rồi định rời đi. Anh giữ tay tôi lại:
- Cô ta đã nói gì? Về chuyện đẻ thuê phải không?
Tôi vẫn chỉ gật đầu.
- Rốt cuộc em có đồng ý hay không?
Tôi lắc đầu. Từ cái lần ở trong xe đó, tôi cảm thấy nói chuyện với anh rất ngại ngùng. Cứ như thể chúng tôi mới quen biết nhau, và tôi chưa từng hẹn hò với anh.
Thành thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh bảo:
- Cô ấy chỉ muốn trêu tức thôi, em đừng để ý.
- Anh và cô ấy...
- Sẽ ly hôn khi mẹ cô ấy mất!
Cuộc sống của họ tôi không quản được, nhưng đúng là cũng ràng buộc không kém gì tôi. Họ không phải đấu tranh cho một điều gì cả, nhưng vẫn phải giữ lại một cuộc hôn nhân không màu cho một người sắp chết. Liệu người ấy có thấy hạnh phúc thay họ hay không?
- Cô ấy nói mẹ cô ấy muốn có một đứa cháu.
- Không kịp đâu! - Thành nói ngắn gọn.
- Sao lại không kịp.
- Bà chỉ còn sống hơn một tháng nữa. Cô ấy đang đổ hết tội lên anh nên mới tìm sang em. Đừng lo, anh sẽ giải quyết vụ này. Xin lỗi vì đã làm phiền em!
Tôi không nói gì nữa, trong lòng cứ thắc mắc mãi chuyện mà Ly nói hôm ấy với tôi. Anh muốn yêu tôi thật hay lúc đó chỉ là muốn để bà mẹ vợ được an lòng có cháu?
Dẹp chuyện đó sang một bên, tôi bắt đầu đi làm việc của mình. Công việc của tôi là quét dọn nhà vệ sinh nữ, một ngày hai lần sáng và chiều. Lúc đẩy cửa vào thì thấy một cô gái trẻ đang đứng cùng một người đàn ông ở trong đó. Tôi nhíu mày, đây là nhà vệ sinh nữ cơ mà?
Anh ta chạy mất khi thấy tôi, còn cô ta thì kiêu kỳ vuốt lại tóc. Cô ấy không tỏ ra ngại ngùng hay xấu hổ gì hết mà đi tới gương dặm lại son. Tôi để ý bụng cô ấy hơi nhô ra, hình như đang mang thai.
Theo Eva
"Say nắng" em vợ vì khát khao "yêu"!? Tôi lấy Yến năm 30 tuổi. Vợ tôi kém tôi năm tuổi. Ngày ấy chúng tôi là một cặp uyên ương khá lý tưởng trong mắt mọi người. Tôi là sinh viên giỏi, sau khi tốt nghiệp được giữ lại giảng dạy. Buổi đầu tiên lên lớp trong đời cũng là khi tôi phát hiện ra trong mấy chục sinh viên ngồi dưới...