Tôi sắp phát điên vì vợ lắm lời
Khoảng gần tháng nay, ngày nào cũng phải 8 -9 giờ tối tôi mới về đến nhà. Không phải vì tôi quá bận mà vì tôi không muốn nhìn mặt người vợ lắm lời của mình.
Chúng tôi xây dựng gia đình với nhau đã được gần chục năm và có hai cô con gái xinh đẹp. Công việc của tôi ổn định. Dù không có quá nhiều tiền nhưng cũng đủ trang trải cho cuộc sống vốn nhiều sóng gió chốn đô thành. Với tôi cuộc sống như vậy là viên mãn.
Ảnh minh hoạ
Vợ tôi vì sinh dày nên người yếu, không đi làm được ở đâu mà phải làm may tại nhà và chăm sóc con cái. Cả ngày cô ấy chỉ quẩn quanh với cái máy khâu và một mớ những công việc nhà bừa bộn. Hai đứa con được mẹ chăm bẵm và dạy bảo chu đáo nên rất ngoan và biết nghe lời.
Nhưng không biết từ bao giờ, vợ tôi mắc căn bệnh nói nhiều. Không trông thấy tôi thì thôi, cứ nhìn thấy là cô ấy bắt đầu kêu ca. Từ những việc nhỏ nhặt như giặt giũ quần áo, quét dọn nhà cửa… cái gì cô ấy cũng có thể nói tôi được. Thậm chí, đi làm về để đôi giầy không ngay ngắn cô ấy cũng lên án tôi là “vô ý thức, tưởng vợ ở nhà nhàn lắm đấy mà cứ bày ra cho người khác dọn”…
Hết phàn nàn về việc để giầy dép, cô ấy lại kêu ca chuyện con cái. Đứa thì bày đồ chơi không biết dọn dẹp, đứa thì tranh giành, đánh nhau chí chóe suốt ngày,… Rồi đến chuyện tiền bạc, chi phí trong nhà tốn kém, chuyện tôi đi làm về muộn v.v và v.v….
Từ lúc tôi về đến khi đi ngủ, cô ấy “độc thoại” toàn những chuyện trên trời dưới biển khiến tôi cảm thấy mệt mỏi thực sự. Tôi chẳng có được một phút thảnh thơi bởi luôn bị nhồi nhét bằng những lời “kể tội, lên án, chỉ trích…”
Lúc đầu, tôi cũng nghĩ vợ tôi ở nhà cả ngày, không có người để nói chuyện, các cháu thì đi học nên buổi tối là “cơ hội” để cô ấy xả hết những điều muốn nói nên cũng cố gắng chịu đựng.
Video đang HOT
Càng thấy tôi không nói gì, vợ tôi càng lấn tới. Cô ấy cho rằng tôi “coi thường”, không thèm bắt nhời với cô ấy. Mà quả thực tôi cũng chả biết “bắt nhời” thế nào nữa.
Đến khi tôi không thể chịu được những lời “kết án” vô lý của cô ấy, phản ứng lại thì lại bị cô ấy kết tội là “khinh thường vợ”. Thấy vợ suốt ngày ở nhà, mặt mũi lem luốc nên muốn ruồng rẫy để đi lấy vợ mới.
Kiều gì thì tôi cũng là người có lỗi. Càng ngày sự chán nản càng làm tôi mệt mỏi. Đôi lúc tôi có cảm giác tội lội là mong muốn người vợ lắm lời của mình biến mất một thời gian để tôi có được dù chỉ một phút thoải mái. Nhưng tôi rất muốn làm thế nào để cô ấy có thể thay đổi….
Có lẽ nếu tình trạng này cứ kéo dài, tôi sẽ phát điên mất. Hãy giúp tôi với…!
Hoàng Dũng
Chào anh! Đọc những dòng tâm sự của anh, tôi hiểu rằng anh đang rất bức xúc vì hằng ngày phải chịu đựng những lời kêu ca than phiền từ vợ, nhưng đằng sau đó tôi lại thấy hình ảnh một người chồng đang lo lắng và rất muốn có cách nào đó để giúp vợ và chính bản thân mình thoát khỏi căng thẳng hằng ngày.
Trong thư anh kể, tôi hình dung ra được cô ấy phải ở nhà với một khối lượng công việc rất lớn, vừa chăm sóc con cái, vừa thu dọn nhà cửa, lo lắng mọi chuyện trong gia đình để anh tập trung cho công việc. Tôi cũng hiểu được những áp lực mà vợ anh đang phải trái qua để lý giải cho cách ứng xử cũng như những phàn nàn, kêu ca của cô ấy. Có thể nói, không chỉ ở Việt Nam mà nhiều quốc gia khác, vai trò của phụ nữ và trẻ em gái đang gắn liền với việc nhà, với việc chăm sóc con cái, chăm sóc các thành viên gia đình, nuôi dưỡng các mối quan hệ… Phụ nữ đang phải làm hầu hết những công việc đó mà không được trả lương, không được xã hội đánh giá cao. Xã hội đang nhìn nhận những công việc đó chỉ là những việc vặt, không đáng để kêu ca, không cần phải chia sẻ.
Trên thực tế, gánh nặng việc nhà đang tạo ra nhiều áp lực cho phụ nữ, đang hạn chế các cơ hội và đóng góp của họ cho gia đình và xã hội. Khi có quá nhiều áp lực và sự ức chế tinh thần thì việc nói nhiều , thường xuyên than vãn, phàn nàn là một trong những cách mà vợ anh sử dụng để giảm áp lực. Tuy vậy, đây là cách không tích cực đang đẩy cả anh và cô ấy vào trạng thái căng thẳng kéo dài và nghiêm trọng hơn.
Trong trường hợp này, nếu thực sự hiểu được những khó khăn của cô ấy, hiểu được tâm lý của người không tham gia hoạt động xã hội, anh sẽ thông cảm hơn và có những cách để giúp cô ấy bớt mệt mỏi như chia sẻ việc nhà, cùng chăm sóc con cái và giúp cô ấy có nhiều thời gian để thư giãn và tự chăm sóc bản thân.
Cách trốn tránh hoặc góp ý với cô ấy trong lúc vợ anh đang căng thẳng sẽ không giải quyết được nguyên nhân cốt lõi của vấn đề. Cô ấy sẽ không cảm thấy thoải mái và không giải tỏa được những bực bội khi toàn bộ quỹ thời gian của cô ấy là những việc “không tên”. Điểm quan trọng khác là cô ấy chưa cảm nhận được sự chia sẻ, trách nhiệm với gia đình từ người bạn đời của mình. Anh chị cũng có thể nghĩ tới giải pháp để giảm thiểu gánh nặng việc nhà cho cả hai vợ chồng như hướng dẫn các con cùng tham gia dọn dẹp với bố mẹ vào dịp cuối tuần hay thời gian rảnh rỗi. Hai vợ chồng anh cần thảo luận với nhau về cách thức để tăng tính chủ động, độc lập của các con trong cuộc sống. Hai cháu của anh chị đã lớn và chúng hoàn toàn có thể tích cực hỗ trợ bố mẹ trong sinh hoạt hằng ngày nếu anh chị có cách giáo dục và rèn luyện tích cực với các con. Nếu làm được những điều đó, tôi tin là vợ anh sẽ tinh thần thoái mái, vui tươi hơn. Cô ấy cũng có thêm thời gian, cảm hứng cho công việc may tại nhà.
Hi vọng rằng anh và vợ sẽ có những sự chia sẻ nhiều hơn nữa để tìm ra cách thức phù hợp cho các vấn đề của gia đình mình. Tình yêu thương, sự thấu cảm và những chia sẻ của anh trong việc chăm sóc con cái, thu dọn công việc gia đình sẽ giúp cô ấy thoát khỏi những áp lực, chăm sóc bản thân, giao lưu với mọi người, thư giãn và tìm hiểu cuộc sống xung quanh. Khi đó, gia đình thực sự trở thành điểm tựa, là nơi bình yên cho cả anh, cô ấy và các con sau những bộn bề, lo toan của cuộc sống. Chúc gia đình anh mau chóng vượt qua sóng gió để cập bến bình yên!
Vũ Ánh Tuyết- CSAGA
Theo VNE
Gái 19 có nên lấy chồng 55?
Anh ấy đã 55 tuổi còn em mới vừa tròn 19, liệu lấy anh ấy, em có hạnh phúc không?
Lúc này đây em thực sự cảm thấy rất băn khoăn và lo sợ. Em không biết mình nên quyết định như thế nào cho đúng với tình yêu của mình. Em còn quá trẻ, em rất yêu anh ấy nhưng lại sợ rằng sự chênh lệch quá lớn về tuổi tác khiến chúng em khó mà hạnh phúc được. Em mới 19 tuổi, liệu em có nên cưới người đàn ông mình yêu khi anh ấy đã 55 tuổi hay không?
Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em quen anh ấy rất tình cờ. Em đi làm thêm bằng việc gia sư. Anh ấy là bác họ của cô bé mà em đang dạy thêm. Nhiều lần tới em gặp anh ấy ở nhà của người đã thuê em kèm cặp cho em bé đó. Mặc dù đã 55 tuổi nhưng nhìn anh ấy trẻ trung và phong độ lắm. Lúc đầu em không hề nghĩ anh lại nhiều tuổi tới như vậy. Một vài lần dạy thêm về muộn, anh ngỏ ý đưa em về để tránh nguy hiểm và em đồng ý. Chúng em quen và thân nhau từ đó.
Quen nhau hơn 3 tháng thì em và anh chính thức yêu nhau. Em cũng không hiểu vì sao mình lại có tình cảm với một người thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả cha mình như vậy. Trước nay em cũng có rất nhiều người theo đuổi vì em cũng là một cô gái khá xinh xắn, ưa nhìn. Nhưng không hiểu vì sao em chẳng thể nào rung động với ai được cho tới khi gặp anh. Sự phong trần, từng trải và rất trân trọng phụ nữ của anh đã chinh phục được em một cách hoàn toàn. Em yêu anh ấy thật lòng mà không tính toán thiệt hơn điều gì.
Mặc dù hơn em hai mấy tuổi nhưng ở bên anh ấy em cảm thấy hạnh phúc vô cùng (Ảnh minh họa)
Anh ấy đã từng có một đời vợ và hai người con. Cả hai người con đều đã có gia đình và ổn định. Giờ anh đang sống một mình vì vợ anh đã mất từ lâu. Sự cô độc của anh càng khiến em yêu thương anh nhiều hơn. Em muốn được ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi điều như một người vợ. Anh ấy là người rất giỏi trong việc kinh doanh. Có lẽ chính điểm này là điều khiến em cảm phục và yêu anh nhiều hơn.
Em biết đây là một mối tình trái với lẽ thường vì em và anh cách nhau nhiều tuổi quá. Nhưng con tim em không thể nào kìm nén nổi khi bên anh. Anh cũng rất yêu thương, chiều chuộng và lo lắng cho em mọi điều. Ở bên anh em cảm thấy an toàn chứ không phải như bên những người bạn bè đồng trang lứa khác. Em thích cảm giác an toàn và sự lãng mạn mà anh dành cho em. Em biết chúng em chênh lệch tuổi tác nhưng tình yêu là sự hòa nhịp của trái tim. Anh tuy có hơn em nhiều tuổi nhưng lại đồng điệu tâm hồn với em.
Chính vì yêu anh mà em đã trao cho anh sự trong trắng của mình. Em cảm thấy hạnh phúc và không hối tiếc gì về điều đó cả. Hiện giờ anh đang thuê cho em một căn hộ rất xinh xắn để em ở đó vì tình cảm của chúng em không tiện công khai nên anh thuê riêng ra như thế cho tiện. Em sống ở đó một mình và thi thoảng anh ghé qua thăm em, chúng em ở bên nhau như vợ chồng.
Em có nên cưới một người đáng tuổi cha mình? (Ảnh minh họa)
Từ ngày yêu nhau tới giờ chúng em chưa từng công khai việc này. Em không dám cho bạn bè, người thân biết vì sợ bố mẹ em sẽ sốc khi biết tin này. Em sợ lắm. Còn anh nói rằng anh không muốn làm khó cho em. Chừng nào em chưa sẵn sàng anh sẽ giấu kín chuyện này. Mỗi khi đi ra đường cùng nhau, nhìn em khoác tay anh tình cảm, người mới quen anh thường hỏi: "Con gái anh đây à, cháu xinh quá!" khiến cả em và anh đều buồn lắm.
Chúng em hòa hợp về mọi thứ. Kể cả chuyện tế nhị chốn phòng the em cũng cảm thấy rất hài lòng. Anh là một người đàn ông thực thụ trong mọi lĩnh vực. Chính anh là người đã dạy cho em mọi điều. Ở bên anh em thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Anh đề nghị cưới nhưng em chưa biết thế nào. Em không dám nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em sợ mọi người không chấp nhận. Liệu em và anh ấy có thể hạnh phúc được hay không? Anh ấy nói rằng nếu em sợ bố mẹ không đồng ý, anh ấy sẽ đưa đi nơi khác sống. Chúng em sẽ tổ chức đám cưới ở đó, trở thành vợ chồng rồi thì dù bố mẹ em có chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Sau này rồi gia đình em cũng phải đồng ý thôi.
Liệu em có nên bỏ nhà để đi theo anh ấy không? Em và anh ấy có thể hạnh phúc không ạ?
Theo VNE
Yêu anh em phải tàn nhẫn tới cùng Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận. Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm...