Tôi sai lầm khi vì tiền khinh chồng
Khinh chồng làm ít tiền hơn mình, tôi đã ly hôn đề rồi giờ đây hối hận một đời.
Vậy là đã gần nửa năm kể từ ngày tôi ly hôn. Tôi vẫn một mình lẻ bóng trong ngôi nhà đắt tiền mà tự tay tôi đã mua được nó. Nhưng quả thực, một người đàn bà ở tuổi 36 như tôi, sự sang trọng, tiện nghi của ngôi nhà không thể nào khỏa lấp đi nỗi cô đơn. Chưa bao giờ tôi thấy mình cần một bờ vai, cần một người đàn ông bên cạnh làm chỗ dựa như lúc này. Và nó làm tôi thấy nhớ anh – người chồng mà tôi đã bỏ.
Nhờ có bạn bè giúp đỡ, tôi có những mối làm ăn lớn, thu nhập dần lớn ngoài sức tưởng tượng của tôi. Kể từ khi có tiền, tôi khinh chồng là kẻ “không làm được gì cho đời”. Tôi không cần tới những đồng tiền mà anh ấy mang về. Và khi lòng bất phục, khi đồng tiền khiến tôi đặt mình ở một vị thế cao hơn người khác tôi không còn chút tôn trọng nào dành cho chồng.Tôi cũng đã từng có một gia đình, một người chồng hiền lành và yêu thương tôi hết mực. Nhưng điều duy nhất khiến tôi bất mãn với anh là anh không thể khiến tôi được hãnh diện, được giàu có và sung sướng bằng những người bạn đồng trang lứa khác. Tôi thèm khát được mua những đồ hàng hiệu, được có những món trang sức đắt tiền…những thứ mà một nhân viên nhà nước quèn như chồng tôi không bao giờ có đủ điều kiện để mang lại cho tôi. Chính vì thế cảm thấy chán ngán và gọi chồng mình là người đàn ông bất tài.
Tôi coi thường chồng là kẻ bất tài vô dụng vì không làm ra nhiều tiền (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Những cuộc “yêu” của vợ chồng tôi diễn ra trong cảnh hãn hữu lắm mới có. Không những vậy trong suốt cuộc ái ân đó, tôi đều thể hiện thái độ của kẻ lắm tiền khinh chồng bất tài vô dụng. Đấy là hôm nào tôi hứng lên muốn “yêu” là như vậy, còn nếu tôi không thích, tôi có thể sẽ nói những lời cay nghiệt như: “Đàn ông lúc nào cũng chỉ quanh quẩn xó nhà như anh không biết quan tâm tới việc gì khác ngoài đòi quan hệ à? Tôi đen đủi đủ đường nên mới lấy phải người chồng lương tháng ba cọc ba đồng chẳng đủ mua mấy cái quần đùi xịn như anh”.
Anh đã cảnh báo tôi về việc nên giữ đạo làm vợ nhưng tôi bỏ qua tất cả. Số tiền lớn hàng tháng tôi kiếm được cho phép tôi cái quyền phán xét người khác, nhất là chồng. Dần dần, anh không còn muốn chạm vào cơ thể tôi mỗi khi đêm xuống nữa. Lúc đầu, tôi vênh vênh tự đắc vì cho rằng anh chỉ giận dỗi rồi sẽ lại nhanh chóng vòi vĩnh tôi khi nhiều ngày không làm “chuyện ấy”. Nhưng tôi đã nhầm. Bản năng của con người cao thật, nhưng khi lòng tự trọng bị tổn thương, bản năng ấy ắt sẽ tự diệt vong. Bên tôi, anh không còn chút cảm hứng yêu đương nào nữa.
Lẽ ra thời điểm đó tôi phải thấy mình sai để xin lỗi chồng nhưng sự tự phụ lại khiến tôi thấy anh là đồ ngốc khi giở thói kiêu căng ra với tôi. Để rồi đỉnh điểm của sự khinh thường đó là anh viết đơn xin ly hôn. Tai tôi ù đi, không tin vào mắt mình khi anh nói ly hôn và đưa tờ đơn đã kí sẵn. Sự tức tối, kiêu hãnh trong tôi khiến tôi cầm bút kí xoẹt vào tờ đơn không chút đắn đo. Vậy là tôi và chồng chính thức rời xa.
Chồng tôi không còn muốn yêu thương tôi vì lòng tự trọng đã bị tổn thương (Ảnh minh họa)
Kể từ đó đến nay tôi và anh vẫn sống một mình. Hơn nửa năm trời kể từ ngày ly hôn, sống trong cảnh giường đơn gối chiếc, tôi mới thấm thía cái gọi là gia đình, hạnh phúc nó thiêng liêng tới thế nào. Qua thăm dò một số người bạn, tôi biết anh vẫn chưa lấy vợ. Thi thoảng có ai đó hỏi về chuyện đi bước nữa, anh chỉ cười chua chát: “Mình bất tài, lương tháng chỉ vài triệu, không dám lấy ai nữa, sợ về không nuôi được người ta, không lo được cho họ ăn sung mặc sướng rồi có ngày họ lại oán mình. Thôi đành ở vậy hoặc đợi khi nào trúng số độc đắc mới dám lấy vợ”.
Nhìn cảnh những đôi vợ chồng quấn quít tay trong tay vào một quán ăn bình thường tôi lại thấy chạnh lòng ghê gớm. Nhiều đêm, nằm một mình trong căn nhà rộng lớn, tôi thấy nhớ chồng quay quắt. Tôi bỗng thèm làm một người đàn bà, có một gia đình, một tổ ấm nho nhỏ và người chồng yêu thương. Nhưng chính tôi đã tự tay mình vất bỏ đi những điều đó.
Tôi tìm gặp chồng cũ để đề nghị xin nối lại tình cảm nhưng anh không đồng ý. Anh nói rằng tôi và anh giờ khác biệt nhau nhiều quá. Tôi là người làm ra tiền, là người giàu có còn anh chỉ là một nhân viên nhà nước đơn thuần. Anh sợ rằng trong sự cô đơn tôi có thể cần anh ấy nhưng một lúc nào đó, trước sự sung sướng của bạn bè, tôi lại thấy bất mãn và không phục. Mà đã quay lại bên nhau sau khi ly hôn, rồi lại không tôn trọng nhau, bỏ nhau lần nữa thì chỉ làm trò đùa cho thiên hạ.
Tôi đã thuyết phục anh rất nhiều nhưng anh nói rằng bản thân anh cũng cảm thấy không tự tin khi ở bên người vợ như tôi. Anh cần thời gian để suy nghĩ. Giờ tôi phải làm thế nào để có thể nối lại tình xưa với người chồng mà tôi yêu thương nhưng vì đồng tiền mà tôi phụ bạc. Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Eva
Đại họa vì mất... nhẫn cưới
Nếu ai bảo mất nhẫn cưới chẳng có gì xui xẻo thì Toàn phản đối ngay. Vợ chồng anh suýt bỏ nhau cũng vì &'cái điềm' này.Rơi nhẫn, rơi luôn sự êm ấm.
Biết mình gây tội to, vừa về đến nhà là Toàn đã vội thú nhận ngay với vợ: "Em ơi, anh làm mất nhẫn cưới rồi".
Thu vợ anh là người rất coi trọng những thứ mang ý nghĩa tinh thần. Từ kỷ niệm ngày hai đứa trao nụ hôn đầu đến những bông hoa, món quà nhỏ anh tặng từ thời sinh viên cô còn giữ, nên cái chuyện mất nhẫn cưới là một thảm họa sánh ngang với động đất, sóng thần. Mà họ cưới nhau mới có 4 năm.
Thu cuống cuồng truy xem Toàn làm mất ở đâu, lúc nào... với hy vọng lần ra manh mối để tìm lại. Nhưng Toàn chỉ nhớ là chiếc nhẫn làm anh ngứa quá nên tháo ra đút vào túi quần, trong ngày có lượn qua vài nơi, đến cuối giờ thì chẳng thấy đâu nữa.
Thu sợ quá, cứ hết mắng lại đến khóc. Cô đã nhiều lần nói với anh rằng mất nhẫn cưới là đen lắm, nó là điềm gở báo hiệu sự đổ vỡ gia đình, vậy mà anh chẳng lo giữ gìn, chứng tỏ anh chẳng coi cuộc hôn nhân này là quan trọng. Cô bảo mới cưới mấy năm mà anh có thiết gì đến vợ, chỉ biết đi làm và đi nhậu, vợ cứ một mình chăm con nhỏ, trước lãng mạn bao nhiêu thì giờ khô cứng nhạt nhẽo bấy nhiêu...
Ngày thường Toàn đã suốt ngày bị vợ cằn nhằn về cái sự vô trách nhiệm, nay nhân vụ mất nhẫn, anh bị tổng sỉ vả ra trò. Thu thì quá lo lắng, bực bội nên đá thúng đụng nia, lôi thôi thế nào làm cái ảnh cưới rơi xuống vỡ nát. "Đấy anh thấy chưa? Điềm báo đấy!". Nghe vợ thét lên mà Toàn cũng thấy run.
Rồi chuyện cũng nguôi đi, nhưng từ đó về sau hễ hai vợ chồng có chuyện gì khúc mắc, Thu lại bảo đấy là dấu hiệu chia ly đã được báo trước bằng chuyện mất nhẫn, mà kẻ gây ra là Toàn. Có lần Toàn điên tiết bảo nếu đằng nào cũng bỏ nhau thì thà bỏ luôn đi cho đỡ đau tim. Thu tự ái ngút trời, bật máy tính gõ đơn ngay. Nếu không có phụ huynh thì có khi đôi trẻ này lôi nhau ra tòa chưa biết chừng.
Gia đình Loan - Cường cũng nổi sóng vì chuyện mất nhẫn cưới, chỉ khác kẻ hậu đậu làm mất là vợ. Một buổi tối, tự nhiên Loan nhận thấy chiếc nhẫn không còn trên ngón tay mình nữa. Cô la hoảng lên với chồng rồi bới tìm khắp nơi nhưng không thấy, cũng chẳng biết mình mất nhẫn khi nào, làm sao mà mất.
Cường giận tím mặt. Anh bảo vợ đừng có đóng kịch, làm gì có loại đàn bà nhẫn rơi lúc nào không biết, hay cô tháo nhẫn ra để giả vờ làm gái chưa chồng, nên mới mất? Còn nếu không phải thế thì việc mất nhẫn vô lý như thế chứng tỏ cô coi thường tình cảm vợ chồng. Nhẫn cưới là vật thiêng liêng, là bảo chứng của tình yêu và nghĩa vợ chồng, cô không giữ được đủ biết bụng dạ cô thế nào.
Tưởng mắng vài bữa là xong, không ngờ vì chuyện đó mà Cường dày vò vợ cả năm trời. Dù Loan chả có hy vọng gì tìm lại nhưng cứ thỉnh thoảng anh lại bắt cô cố nhớ, cố lục tìm lần nữa, rồi lại dằn vặt vợ. Loan stress quá, kêu lên rằng không biết ai đã "bịa" ra cái nhẫn cưới để làm khổ cô thế này.
Bản thân chiếc nhẫn không phải là tình yêu, mà chỉ là "vật đại diện" cho nó. (ảnh minh họa)
Mất thì... mua cái khác
Cái quan điểm mất nhẫn cưới là điềm báo không hay phổ biến đến nỗi trên các diễn đàn online, có rất nhiều người bày tỏ nỗi lo lắng khi lỡ làm mất, hoặc thảo luận về cách trừng phạt bạn đời trót mắc cái lỗi này.
Thế nhưng trên thực tế, rất nhiều người cũng từng làm mất nhẫn cưới và đến nay vẫn sống hạnh phúc. Anh Long, 42 tuổi, kiến trúc sư, là một ví dụ: "Tôi mất nhẫn cưới 2 lần rồi. Lần đầu tôi làm mất sau cưới 2 năm, bị vợ cằn nhằn. Chúng tôi mua cặp nhẫn mới, mấy năm trước vợ tôi lại làm mất, thế là hòa. Giờ hai đứa chả ai đeo nhẫn, định bụng năm sau kỷ niệm 15 năm ngày cưới sẽ mua một cặp mới làm kỷ niệm".
Hoài Trang, 29 tuổi, vui vẻ kể: "Em còn mất nhẫn cưới ngay trong tuần trăng mật cơ. Ngón tay em gầy, cái nhẫn đeo lỏng quá nhưng em không sửa vì nghĩ lấy chồng rồi kiểu gì chả béo lên. Đến lúc tắm biển, sóng thì lớn mà em thì nhảy sóng nhiệt tình quá, cái nhẫn bị tuột ra. Em cảm nhận được ngay lúc nó rời tay em, nhưng hai đứa cố gắng lặn, bới cũng không thể tìm được nữa. Mới đó mà 6 năm rồi".
Trang bảo, chuyện mất nhẫn cưới đen đủi ở chỗ vợ chồng cô phải mất tiền sắm đôi khác, mà giá vàng cứ tăng suốt nên mua lại khá tốn kém. Còn tình cảm của hai người thì vẫn thắm thiết như xưa.
Chị Mai Linh, 38 tuổi, kể: "Mình cũng mới mất nhẫn cưới cách đây mấy tháng. Cũng sợ lắm, lo có điềm gì, lại lo bị chồng mắng nữa. Nhưng anh ấy chỉ tiếc vì là vật kỷ niệm. Đó là chiếc nhẫn rẻ nhất hai đứa có thể kiếm được, mà hồi đó cũng phải vay tiền mới đủ mua. Nhưng mình làm nó tuột ra trong khi rửa rau, rồi lỡ đổ vào bồn cầu mất, nên đành chịu".
Tiếc và buồn quá, chị Linh tâm sự với mẹ chồng để nghe bà cằn nhằn một chút cho đỡ thấy tội lỗi. Không ngờ bà bảo: "Ngày xưa tao với bố mày có nhẫn cưới đâu mà cũng sống với nhau cả đời. Thực ra ông bà cũng cho đôi nhẫn, bảo đó là nhẫn cưới cũng được, nhưng đẻ con ra là phải bán luôn". Rồi bà mách nước: "Mẹ thấy nhiều đôi kỷ niệm 10 năm ngày cưới là đổi nhẫn đấy. Hai đứa tháng sau cũng 10 năm rồi, coi như đúng dịp mua nhẫn mới, thế là biến xui thành hên".
Theo afamily
Hạnh phúc ngủ yên trong sự dịu êm Mình sống như người Mỹ, lúc độc thân thì yêu nhiều, có vợ rồi thì hết bay bướm. Vừa về nhà, tôi đã thấy mặt vợ đang xìu như cái bánh tráng nhúng nước. - Có việc gì vậy em? Vợ tôi im lặng. Rồi cuối cùng cũng mở lời: - Anh có tật xấu hay làm điều gì xấu không, làm ơn...