Tôi “sa lầy” vì một lần vụng trộm
Trong hoàn cảnh quá thuận lợi tôi nếm “của lạ” với cô hàng xóm rồi nghiện luôn. Cô ấy quá xuất sắc trong chuyện ấy và cũng tự nguyện dâng hiến, không đòi hỏi ở tôi bất cứ điều gì, ngược lại còn chăm sóc tôi hết lòng.
Chúng tôi “gần” nhau rất thuận lợi ngay cả khi vợ tôi đang ở nhà- Ảnh minh họa
Đôi khi tôi muốn từ bỏ cuộc tình vụng trộm này chỉ vì nghĩ đến vợ con nhưng mỗi lần muốn dứt đi, cô ấy lại gọi cho tôi với giọng đầy ngọt ngào: “Lên với em lần nữa đi, em đang cô đơn quá”. Hay “Cái bóng đèn ở phòng khách bị cháy. Về nhà tối thui, em sợ lắm, anh lên giúp em với”; Khi thì “Gặp nhau lần cuối đi anh, phải có lần chia tay nhau nữa chứ”…
Điều kiện chúng tôi gặp nhau quá thuận lợi, cô ấy ở tầng trên, góc trong cùng và cùng tòa nhà với tôi. Muốn lên phòng cô ấy, tôi chỉ cần đi vào lối hành lang thoát hiểm, lên trên một tầng. Khi nào thấy hành lang an toàn chỉ cần bước ba bước là đẩy cửa vào phòng. Lúc muốn về chỉ cần nhìn qua camera lắp ở cánh cửa thấy hành lang vắng người là xuống nhà an toàn.
Chỉ cần nghe những câu nói đó thôi là tôi lại muốn bổ nhào lên với cô ấy. Và mỗi lần như vậy tôi ra về đều cảm thấy rất bịn rịn, luyến tiếc. Chẳng hiểu cô ấy cho tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà tôi không thể nào dứt ra được.
Video đang HOT
Tôi lấy vợ được 3 năm thì ngoại tình. Nhiều lúc để ngụy biện cho mình, để có được sự thanh thản khi nằm bên vợ con tôi nghĩ rằng: Đàn ông ai chẳng thế, có vợ có con, yêu thương vợ con là thật lòng và có trách nhiệm với gia đình cũng là thật lòng, nhưng qua lại với người đàn bà khác cũng có thể. Ngoài luồng cũng chỉ bởi muốn tìm vui, thoải mái thảnh thơi sau những giờ làm việc mệt mỏi.
Có những cảm xúc gối chăn mà tôi không có được ở bên vợ vì sợ vợ sẽ coi mình như một gã nghiện sex. Nhưng bên cô ấy, những cảm xúc đó của tôi được thỏa mãn dễ dàng. Thậm chí, không cần đòi hỏi em vẫn cho tôi những giây phút thư giãn hết sức thoải mái. Em có thể chiều tôi mọi lúc, bất cứ khi nào tôi cảm thấy cần em. Còn vợ không làm được thế.
Nhưng nghĩ về những gì vợ đã làm cho mình, tôi thực sự muốn dừng lại mối quan hệ này. Tôi chỉ muốn vui chơi, chứ không muốn phụ vợ. Tôi rất sợ một ngày vợ tôi phát hiện “chuyện trong bóng tối” này sẽ đề nghị từ bỏ cuộc hôn nhân này. Khi đó, tôi là người đau khổ, vì tôi cần vợ, cần con.
Nhiều lần thờ ơ với cô ấy, nếu cô ấy không gọi tôi lại thấy mình như phát điên, phát dại trong lòng. Tôi quay quắt thèm muốn những cảm xúc đê mê, ngây dại khi ở bên cô ấy. Tôi lại muốn được quấn lấy cô ấy để nhận về cảm xúc bất tận- cái cảm xúc mà vợ chưa bao giờ mang đến cho tôi. Cô ấy thật sự giỏi chuyện chăn gối và tôi được là chính mình khi bên cô ấy. Ngay cả những điều không nói được cùng vợ, tôi lại dễ dàng chia sẻ cùng cô ấy.
Cô bồ của tôi rất đẹp lại giỏi sex, phải nói là vậy, hình như cô ấy còn nghiện chuyện này nên luôn muốn bên tôi mà không đòi hỏi chuyện gì. Cô ấy sống rất tiện nghi trong căn hộ sang trọng và chỉ có một mình. Tất nhiên, tôi biết cô ấy có yêu tôi, nhưng tình yêu chỉ là một phần bên cạnh nhu cầu sex. Nhiều khi muốn dứt bỏ thật nhưng mỗi lần nghĩ tới cô ấy tôi lại không tài nào quên được. Những cử chỉ âu yếm thật sự khiến một gã đàn ông như tôi khó cưỡng lại. Đã không gần thì thôi chứ đã gần thì quá khó dứt.
Theo GĐ
Mẹ là tình yêu lớn nhất
Thời sinh viên, tôi là một cô gái ham chơi và ngang bướng. Ưu tiên hàng đầu của tôi lúc đó là la cà quán xá, chơi bời với bạn bè; chuyện học hành, sách vở bị gạt sang một bên. Tôi thích là làm, ai cản cũng không nghe, ai cấm cũng không sợ.
Khỏi phải nói là mẹ đã khổ sở với tôi như thế nào. Bà khóc lóc, van nài tôi thay đổi không biết bao nhiêu lần. Thậm chí, bà còn đánh chửi và đuổi tôi khỏi nhà để làm tôi sợ mà suy nghĩ lại. Nhưng, mọi hình phạt của bà chỉ càng khiến tôi trơ lỳ và ngỗ ngược hơn. Tôi muốn chứng minh cho mẹ thấy, tôi không sợ sự ràng buộc, tôi tự do và không làm theo ý muốn của bất kỳ ai.
Tôi sống trong gia đình như một kẻ ở trọ, chẳng quan tâm đến ai, chẳng trò chuyện với ai. Sáng sớm đi. Tối mịt về. Duy nhất một điều tôi vẫn làm đều đặn là ăn cơm nhà và xòe tay lấy tiền của mẹ mỗi ngày. Mẹ tôi thỉnh thoảng cố gợi chuyện để tôi tâm sự, nhưng tôi luôn gạt ngang, không để bà nói thêm được câu gì. Đôi lúc về khuya, thấy mẹ vẫn thức đợi ngoài sân, mở nồi lục đồ ăn thấy còn nóng, lòng tôi hơi nhói lên vì thấy có lỗi với mẹ. Nhưng, đó chỉ là chút cảm giác thoáng qua rồi thôi, không khiến tôi bận tâm được lâu.
Chưa học hết năm ba đại học tôi đã nghỉ học vì nợ môn và phải học lại quá nhiều. Nhắm không đủ sức tiếp tục, tôi bỏ học luôn. Mẹ tôi biết chuyện nhưng không hề la mắng tôi. Bà nói, đã lường trước kết cục đó vì tôi có chịu học hành gì đâu. Bà bảo, giờ thì tôi phải tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình.
Một tháng sau, tôi dọn ra khỏi nhà, thuê một phòng trọ bé xíu gần khu chế xuất, xin làm công nhân. Vốn quen ăn chơi nên lương tháng còm cõi của công nhân không đủ cho tôi xoay sở quá mười ngày. Tôi buộc phải xin tăng ca, làm tối tăm mặt mày mới đủ tiền trang trải các khoản chi tiêu hàng ngày. Nhiều lúc cơ cực quá, tôi muốn gọi điện cho mẹ, xin được về nhà như ngày xưa, nhưng sỉ diện và sự cố chấp đã ngăn tôi lại.
Rồi tôi biết yêu. Một anh chàng điển trai trong xưởng sản xuất. Anh ta đã có bạn gái nhưng với bản tính háo thắng như một con ngựa hoang, tôi quyết tâm chiếm hữu anh ta cho bằng được. Bằng mọi cách tôi dụ dỗ, quyến rũ anh chàng, bỏ ngoài tai những lời can ngăn của bạn bè. Cuối cùng, sự lì lợm - hay mặt dày, của tôi được đáp lại, đúng hơn là chẳng mèo nào chê mỡ. Cảm xúc của mối tình đầu thật cháy bỏng và đầy mê hoặc. Tôi và người tình nhanh chóng dọn đến ở với nhau, trước là để chia tiền nhà, sau là để được gần gũi nhau mọi lúc. Những ngày đầu thật ngọt ngào, hạnh phúc. Tôi như một người vợ hiền chăm ngoan, đi làm về tất tả nấu nướng, dọn dẹp, chỉ mong nhận được một lời khen, một ánh mắt nồng nàn của "chồng". Nhưng, rất nhanh sau đó "chồng" đã bỏ tôi mà chạy vì cái thai không mong đợi.
Lần đầu tiên tôi biết sợ. Tôi khóc nhiều đêm liền, chẳng biết mình phải làm gì. Anh ta thì bỏ luôn cả chỗ làm, lặn mất tăm để tôi không tìm ra. Quá đau khổ, tôi nghĩ đến cái chết và gọi về nhà từ biệt mẹ. May mắn là lúc đó tôi còn nhớ đến mẹ. Vừa nghe giọng tôi, mẹ đã khóc và bảo tôi quay về. Dù tôi có lỗi lầm gì mẹ cũng sẽ cho qua hết. Sự tha thứ của mẹ như cánh cửa thiên đàng mở ra cho tôi.
Gặp lại mẹ tôi không khỏi xót xa. Chỉ mới mấy năm mà mẹ bạc trắng gần hết mái tóc. Hằn sâu trên trán, trên khóe mắt mẹ là những nếp nhăn. Mẹ yếu và mệt mỏi hơn xưa nhiều. Mẹ con trùng phùng, trong khi tôi khóc nức nở thì mẹ cười thật hiền và nhắc đi nhắc lại "Không sao! Không sao!". Người tôi sợ nhất là bố nhưng ông cũng giang tay đón tôi về. Những kết cục xấu do tôi tưởng tượng trong những ngày khủng hoảng đã không xảy ra. Cùng gia đình quây quần bên mâm cơm, tôi cảm nhận đâu mới là hạnh phúc thật sự.
Bảy tháng sau, tôi sinh một bé trai khỏe mạnh, bụ bẫm. Ôm con trong tay, nhìn con ngủ say, tôi cảm nhận được tình yêu và ý thức trách nhiệm vô bờ bến dành cho con. Giờ đây tôi mới hiểu được lòng mẹ - một tình yêu bao la, chỉ cho đi mà không mong nhận lại. Xen lẫn niềm hạnh phúc là cảm giác lo sợ mơ hồ. Tôi sợ con mình rồi sẽ ngang bướng như tôi lúc mới lớn. Rất may, bên cạnh tôi vẫn còn mẹ và gia đình. Tôi mong mình sẽ học được cách chịu đựng, nhẫn nại và lòng bao dung của mẹ.
Theo VNE
Lỗi tại đàn bà Khi họ đến với nhau, hôn nhân của cả hai bên đều đang ở giai đoạn... xấu dần đều. Vợ anh bất chấp mọi thứ, coi gia đình, chồng con là đồ bỏ. Phía bên này, những mâu thuẫn lớn nhỏ từ lâu đã biến mái ấm của cô trở thành lạt lẽo, tạm bợ. Nỗi thất vọng và cô độc đưa họ...