Tôi run rẩy: “Anh là anh nuôi của em của em cơ mà, đừng anh ơi…” nhưng anh ta vẫn lao tới
“Em đúng là con cừu non ngây thơ năm thứ nhất. Thời đại này chắc chỉ còn mỗi mình em tin vào cụm từ anh nuôi trong sáng đấy!” – Tùng cười hả hê.
Tôi đã đánh mất đi thứ quý giá nhất của đời người con gái chỉ vì sự cả tin dại dột của mình. (Ảnh minh họa)
Nhận được giấy báo nhập học, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì cuối cùng, sau bao ngày khổ công rèn luyện cũng thu được kết quả ưng ý, hoàn thành được mong mỏi của bố mẹ. Nhưng cũng lo vì bản thân tôi vốn là một cô gái rất nhút nhát, lên chốn đô thành xa hoa, tập nập, ồn ào, nhiều cạm bẫy lại không người quen biết thì tôi biết sống như thế nào. Bạn bè tôi trong làng thì lại không ai có may mắn đặt chân được vào cổng trường đại học ngoài tôi. Nhưng ai rồi cũng phải lớn, cũng phải rời xa vòng tay cha mẹ để tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi có lẽ, cần phải học cách sống mạnh mẽ hơn.
Nói là một chuyện nhưng làm lại là chuyện khác. Đã tự dặn với lòng như thế mà những giây phút chỉ có một mình trong căn phòng kí túc lạnh lẽo với những người bạn xa lạ, tôi vẫn không thể giấu nổi nỗi tủi thân, nước mắt cứ thế rơi lã chã suốt đêm. Rồi trong một tối đi làm thêm về, tôi bị hai tên thanh niên xấu chặn đường trêu ghẹo, khóc lóc kêu cứu mà không thấy ai xuất hiện. Tôi chỉ biết dồn hết sức chống cự cầu mong điều kì diệu xảy ra. Và rồi…
Niềm vui đến quá đỗi bất ngờ, lúc đó, tôi đã nghĩ Tùng chân thành với mình nên gật đầu đồng ý luôn. (Ảnh minh họa)
Tôi không biết là mình đang mơ hay thật nữa khi Tùng đột ngột từ đâu xuất hiện, đánh đuổi hai tên xấu đó để cứu tôi. Nhìn mặt Tùng bị chúng giáng cho một cú đấm đến thâm tím, tôi vừa ăn năn, vừa cảm kích. Rồi chẳng hiểu sao, có lẽ là vì sự gần gũi, vì giọng nói ấm áp và cử chỉ dịu dàng của Tùng nên tôi đã tình nguyện dãi bày hết tâm tư của mình với Tùng. Nghe xong, Tùng nhìn sâu vào mắt tôi, nắm chặt tay tôi:
- Anh cũng luôn mong mỏi mình có một cô em gái. Nếu như em không chê, có thể cho phép anh được nhận em làm em nuôi không?
Niềm vui đến quá đỗi bất ngờ, lúc đó, tôi đã nghĩ Tùng chân thành với mình nên gật đầu đồng ý luôn. Những ngày tháng sau đó, mỗi quan hệ anh – em nuôi của chúng tôi tiến triển rất tốt đẹp. Tùng giúp đỡ tôi rất nhiều trong chuyện học hành vì Tùng học khá giỏi. Không những thế, Tùng còn giúp tôi tìm một công việc làm thêm khác an toàn hơn, không phải đi làm về quá khuya và giúp tôi thuê một căn nhà trọ đẹp, giá lại rẻ để tôi sinh hoạt tiện hơn so với ở kí túc. Tất cả những gì Tùng làm, tôi vô cùng cảm kích và chờ có cơ hội để được báo đáp. Cho đến hôm Tùng nói sắp sinh nhật Tùng, Tùng mời tôi tới nhà ăn tối.
Tôi lấy tiền làm thêm của mình mua tặng Tùng một chiếc áo sơ mi. Tôi nghĩ là Tùng sẽ thích nó. Tùng tới đón tôi đến nhà mình mà lòng tôi vui đến lạ. Tôi thấy ngạc nhiên khi buổi sinh nhật chỉ có mình tôi là vị khách duy nhất. Nhìn ánh mắt khó hiểu của tôi, Tùng cười mỉm:
Video đang HOT
- Buổi tối đặc biệt này anh chỉ muốn dành cho gia đình mình mà thôi. Bố mẹ anh lại ở nước ngoài nên anh chỉ có mình em là gia đình thôi.
Tôi không dám nghĩ bản thân mình lại có một ý nghĩa quan trọng như vậy với Tùng. Chúng tôi đã có những giây phút vô cùng vui vẻ ở bên nhau. Uống hơi nhiều nên tôi hơi choáng. Tôi xin phép ra về thì Tùng giữ tôi lại:
- Nhà anh mà còn không phải là nhà em hay sao? Em về đâu nữa chứ? Nhà nhiều phòng lắm nên em cứ ngủ lại đây cũng được, mai rồi về?
Tôi tin vào Tùng nên gật đầu đồng ý. Tùng đưa tôi lên phòng mà không hiểu sao tôi cứ thấy nóng ruột khủng khiếp. Và rồi, cánh cửa phòng đột ngột đóng sập lại, Tùng lao vào tôi, ôm chặt lấy tôi, đè mạnh tôi xuống giường. Hốt hoảng, tôi hét lên:
- Anh là anh nuôi của em của em cơ mà, đừng anh ơi!
- Em đúng là con cừu non ngây thơ năm thứ nhất. Thời đại này chắc chỉ còn mỗi mình em tin vào cụm từ anh nuôi trong sáng đấy! – Tùng cười hả hê
Rồi mặc cho tôi vùng vẫy, la hét, Tùng vẫn lao vào tôi, y như hổ đói vồ mồi vậy. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến…
Tôi đã chẳng thể chống cự lại được Tùng. Phụ nữ yếu ớt là sao chống lại được đàn ông sức dài vai rộng. Nhìn tôi nước mắt ròng rã, Tùng cười đắc ý:
- Yên tâm, nếu có anh sẽ có trách nhiệm với em bằng cách đưa em đi phá thai. Cô em gái nuôi ngoan ngoãn của anh ạ!
Tôi đã đánh mất đi thứ quý giá nhất của đời người con gái chỉ vì sự cả tin dại dột của mình. Sau ngày đó, tôi vĩnh viễn xóa Tùng ra khỏi đầu mình và cũng không có ý định bắt vạ một kẻ thâm độc như Tùng. Tôi coi đó là bài học lớn cho bản thân mình. Bài học về cách đặt niềm tin mà tôi đã phải trả cho nó một cái giá quá đắt.
Theo blogtamsu
Mất người yêu vì chút 'tự ái tiểu thư'
Sai lầm nối tiếp sai lầm, giận anh em đã không làm chủ được bản thân và đánh mất mình trong một lần quá chén.
Anh thân yêu. Cho em được thêm lần nữa gọi anh như vậy dù chúng ta chẳng còn bên nhau nữa.
Tháng 7 về, lòng em lại nhói đau khi nghĩ đến anh, đến chuyện của đôi mình.
Chỉ mới hơn 2 năm trôi qua thôi nhưng em thấy mình đã chín chắn hơn nhiều rồi, có lẽ cú ngã trong chuyện tình của chúng mình khiến em thấu hiểu nhiều điều.
Quyết ạ, không được cùng anh đi chung trên một con đường là điều hối tiếc nhất đối với em.
Tự mình chặt đứt sợi dây tình cảm của chúng ta là điều khiến em vô cùng ân hận. Anh biết là em yêu anh không phải màng lợi danh, không toan tính bởi một người luôn được coi là tiểu thư như em đương nhiên không chờ mong ở anh - chàng trai thôn quê, mồ côi cha từ tấm bé, gia cảnh bần hàn - chút vật chất.
Ảnh minh họa
Mình chia tay nhau, mọi người nhìn vào đều bảo anh dại dột, ngốc nghếch vì điều kiện tốt như em sao không cố giữ lấy, có em rồi sẽ thoát cảnh nghèo khó, sẽ có tương lai.
Ngày ấy, đứa con gái bướng bỉnh là em cũng nghĩ như họ, rằng em hội tụ tất cả các yếu tố tốt đẹp nhất, em đã mở lời muốn cưới thì anh sẽ phải vui như 'bắt được vàng'.
Nhưng kết quả là... anh đã chối từ.
Anh bảo vì mới ra trường nên không thể cưới ngay, không muốn phụ thuộc nhà vợ, muốn tự mình đương đầu với thử thách, ít nhất là 3 năm. Sau đó nếu thành công anh sẽ cưới em, nếu không được như mong đợi cũng không hổ thẹn với em bởi điều đó chứng tỏ chúng ta đến với nhau, chờ đợi nhau vì tình yêu chứ không phải do anh ham vật chất.
Em đã nghĩ anh tự làm khó mình, rằng sớm muộn gì cũng về nhà em thì làm gì phải cố chứng tỏ bản thân, cố khoe mẽ cho thiên hạ nhìn.
Em trẻ con khi chỉ biết nghĩ đến em, chỉ muốn ở bên anh, mà không cố gắng hiểu cho tự trọng của một người đàn ông.
Em ích kỷ quá phải không anh? Chắc ngày ấy anh buồn lắm?
Anh có biết khi bị từ chối kết hôn, tự ái của một đứa con gái được nuông chiều từ bé như em đã nghĩ thế nào không, em nghĩ rằng: 'Tôi đã phải hạ mình trước mà anh còn từ chối, anh nghĩ anh là ai?'.
Sai lầm nối tiếp sai lầm, giận anh em đã không làm chủ được bản thân và quyết định chia tay dù anh bảo em hãy suy nghĩ thật kỹ.
Xa nhau, em chẳng thể yêu ai bởi những người đến với em, quan tâm em không vì tiền cũng vì nhan sắc của em mà thôi.
Đau thật đấy!
Em biết, hiện tại anh chưa có ai, hôm trước Lan bảo có lẽ trong trái tim anh vẫn còn chất chứa hình bóng em nhưng em biết, mình không còn xứng đáng...
Hạn 3 năm anh bảo em chờ đợi đã sắp tới, giá mà ngày đó em đồng ý thì giờ có thể hãnh diện đi bên anh... Tiếc nuối thì cũng làm được gì phải không anh? Hãy hạnh phúc Quyết nhé!
Theo Tinngan
Bị chủ nợ đến tận nhà đòi tiền, chồng mới run rẩy 'lòi' chuyện cặp bồ Nếu không xảy ra chuyện này chắc chắn anh ấy vẫn quan hệ lén lút, vẫn bòn rút tiếp tục số tiền mồ hôi, công sức của chị mà nuôi bồ nhí. ảnh minh họa Theo suy nghĩ của riêng em khi đọc câu chuyện "Tiền tiết kiệm không đủ, chồng vay lãi đen để nuôi... bồ", chồng chị có thái độ run...