Tôi rơi vào đường cùng vì cú lừa nhẫn tâm của gã trai họ ‘Sở’
Những ngày giáp Tết, tôi nhớ mẹ và bà ngoại quay quắt, nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin để đưa con gái tôi về quê. Tôi sợ, mẹ tôi sẽ sốc, người đời sẽ dị nghị cho rằng tôi là đứa không chồng mà chửa.
Tôi không dám về quê ăn Tết vì sợ mẹ tôi sẽ sốc (Ảnh minh họa).
Tôi tên H, năm nay 22 tuổi, quê ở Thái Bình. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông, khi tôi tròn 2 tuổi, cha bỏ mẹ con tôi đi theo người đàn bà khác. Năm tôi lên 10 tuổi, tôi và mẹ chuyển về sống cùng bà ngoại đã ngoài 70 tuổi.
Căn nhà trống vắng, chỉ có 3 người đàn bà với nhau, tôi cảm nhận được nỗi đau đớn tột cùng. Hằng đêm, khi tỉnh giấc, tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ tôi khóc thầm. Những khi đó, tôi không biết làm gì là ôm lấy mẹ, tôi chỉ muốn mẹ biết rằng, tôi hiểu được những gì mẹ phải trải qua.
Ngày tốt nghiệp cấp 3, tôi xin mẹ theo bạn bè ra Hà Nội tìm việc làm thêm. Mới đầu, mẹ không đồng ý vì sợ thân con gái xa quê vất vả, nhưng rồi khi tôi năn nỉ mẹ mới thay đổi quyết định. Chân ướt chân ráo ra thành phố, tôi gặp không ít khó khăn. Để có tiền trang trải cuộc sống, tôi nhận rửa bát thuê, dọn dẹp nhà cửa cho người ta với đồng lương bèo bọt, mỗi tháng chưa đến 1 triệu đồng.
Video đang HOT
Cũng may tôi gặp được những người bạn tốt, họ cho tôi ở cùng mà không lấy tiền. Rồi tôi gặp T. một chàng trai Hà Nội, anh làm quản lý cho một dự án xây dựng gần chỗ tôi thuê trọ. Thấy tôi đáng thương, nghe chuyện gia đình tôi, anh ngỏ ý làm chỗ dựa cho tôi. Hàng ngày, sau mỗi giờ làm T. đều ghé qua đưa tôi đi ăn tối.
Thời gian trôi đi, tôi- cô gái quê ngây thơ non nớt, dần phải lòng gã trai Hà Thành vốn nhiều kinh nghiệm sống. T. không chỉ khéo ăn khéo nói, anh ta còn rất được lòng mấy chị em đồng hương cùng quê với tôi.
Bởi yêu, tôi đã trao cho anh ta “cái ngàn vàng” của người con gái. Tôi mù quáng bỏ qua lời can ngăn của bạn bè, chuyển ra ngoài thuê nhà ở với T. Dù T. thường xuyên đi sớm về muộn, nhưng anh ta luôn chu đáo khi cho tôi tiền để trang trải cuộc sống, gửi về quê. Anh ta cũng hứa hẹn với tôi sẽ cho tôi một gia đình, chỉ cần tôi ngoan ngoãn chiều lòng anh ta.
Cứ thế, tôi từ một cô gái quê trổ mã, xinh đẹp không kém gì những cô tiểu thư Hà Nội. Nhưng điều đó chẳng được bao lâu, khi một ngày có một người phụ nữ mập ú, dẫn theo mấy người đàn ông xăm trổ đầy mình, chị ta không nói không rằng cho tôi một cái tát đau điếng.
“Chị tìm hiểu rõ về em rồi, tới thời điểm này, em không phải là con bồ duy nhất của chồng chị. Tuy nhiên, chị vẫn phải giữ bố cho con chị, nên em mau biến khỏi đây. Chị cho em hai ngày, nếu em vẫn ở đây, đừng trách chị tàn nhẫn. Đàn bà với nhau, em hiểu ý chị chứ”, người đàn bà đó nhìn tôi vẻ mặt giận giữ.
Sau hôm bị đánh ghen, tôi hiểu, tôi không thể ở lại đó được lâu, nên vội vàng chuyển đi nơi khác. Rồi tôi phát hiện mình có thai, đôi lần tôi gọi điện cho T. nhưng anh ta không nghe máy. Tôi phân vân liệu tôi có nên giữ đứa trẻ đó, trong giây phút hoang mang nhất cuộc đời, tôi quyết định làm mẹ đơn thân.
Khó khăn, không có tiền nuôi con, nên trước khi quyết định sinh bé, tôi đã chia sẻ câu chuyện cuộc đời mình lên một nhóm tâm sự dành riêng cho những bà mẹ đơn thân. Tôi nói ra tất cả những suy nghĩ của mình về những gì đã trải qua. Tôi không ngờ câu chuyện của tôi lại nhận được sự quan tâm của những chị em khác.
Họ quyên góp quần áo, sữa, …có người cho tôi tiền để tôi chăm con, có người nhận tôi làm cộng tác viên bán hàng online để tôi có thêm thu nhập. Hiện tại, con gái tôi đã được hơn 1 tuổi, tôi cũng đã có một công việc tạm ổn định để nuôi con nhỏ.
Những ngày giáp Tết, tôi nhớ mẹ và bà ngoại quay quắt, nhưng tôi vẫn chưa đủ tự tin để đưa con gái tôi về quê. Tôi sợ, mẹ tôi sẽ sốc, tôi sợ người đời sẽ dị nghị cho rằng tôi là đứa không chồng mà chửa?. Giờ tôi phải làm sao đây, liệu tôi có nên bước qua định kiến để một lần về ăn Tết ở quê hương?
Theo Nguoiduatin
Anh nhẫn tâm bỏ tôi mà chẳng có lý do chính đáng
Anh bảo: "Xin lỗi, anh không mang đến bình yên và vui vẻ cho em được". Tôi gào lên hỏi tại sao, bên kia vẫn im lặng. Tuần trước còn yêu nhau thắm thiết, tuần sau lại bảo không nhớ nhung?
Ảnh minh họa
Tôi gặp anh trong một lần lướt mạng xã hội, ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là một anh chàng dẻo miệng nhưng không được tế nhị trong từng câu nói. Anh rất hay đánh giá một sự vật, một câu chuyện, một nhân vật theo cách nhìn của riêng anh. Rồi chúng tôi hẹn gặp nhau vào một chiều mưa tháng 7. Anh ít nói hơn tôi nghĩ, tôi nói anh nghe và anh nghe tôi nói. Chuyện nếu chỉ dừng lại ở đó thì giờ tôi không cảm thấy khổ sở thế này. Những ngày sau đó anh ra sức săn đón, chiều chuộng tôi. Rồi tôi chấp nhận lời tỏ tình của anh sau một tháng quen biết. Tôi như sống ở lâu đài hạnh phúc do anh xây. Bản thân tôi cũng đủ trưởng thành để không đòi hỏi ở anh quá nhiều sự chiều chuộng. Những lần hẹn hò chỉ ở quán nước mía công viên anh hát tôi nghe, những cuối tuần anh chở tôi lang thang thành phố. Chúng tôi cùng đi siêu thị, nấu ăn, ngồi xem những bộ phim hài hay đơn giản là im lặng ngồi cạnh nhau. Từ khi quen anh tôi thích nấu ăn rồi nhìn anh thưởng thức. Anh luôn làm tròn nghĩa vụ của một người yêu.
Rồi chúng tôi tính chuyện trăm năm chỉ sau 3 tháng yêu nhau chính thức. Tôi dẫn anh về nhà ra mắt gia đình, anh cũng đưa tôi đi thăm họ hàng bên anh. Mọi người đều rất ủng hộ. Tôi gặp mẹ anh vào đầu tháng 12 khi bác vào Sài Gòn chăm sóc cho em dâu anh sinh bé. Tôi biết sau buổi gặp mặt ấy, mẹ anh hoàn toàn không có ấn tượng tốt về tôi. Anh từng nói gia đình anh không thích con gái miền Tây, không thích người mập. Trong bữa cơm thân mật ấy, mẹ anh nói rằng "Đúng là ghét của nào trời trao của ấy". Tôi rất buồn vì câu nói đó nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì. Tôi chỉ biết im lặng.
Cũng từ lần ấy anh ít nhắn tin với tôi hơn, thường tỏ vẻ khó chịu, tôi hỏi anh cũng im lặng. Tôi càng khóc lóc càng làm ầm lên thì anh càng chẳng để tâm. Rồi tôi ngọt nhạt cũng hỏi được tại sao anh thay đổi. Anh bảo: "Không có cảm giác nhớ nhung, tôi có làm gì anh cũng không thấy rung động. Anh sợ tôi mạng hỏa, anh mạng kim, cưới về không hợp". Tôi gần như không còn lời nào để nói. Thế là từ hôm ấy chúng tôi dần xa nhau, tôi chủ động rủ anh ra ngoài anh cũng không đi. Đi làm về là ở nhà với mẹ, tôi đòi chia tay thì anh im lặng. Tôi khóc lóc anh chỉ nhắn tin xin lỗi. Rồi mọi chuyện vẫn như cũ, anh thờ ơ với mọi cảm xúc trong tôi. Cuối cùng anh bảo: "Xin lỗi em, anh không là người mang đến bình yên và vui vẻ cho em đượ'c". Tôi gào lên hỏi tại sao, bên kia vẫn im lặng. Tôi thật sự không hiểu sao mới tuần trước còn yêu nhau thắm thiết tuần sau lại bảo không nhớ nhung? Tại sao anh luôn giữ im lặng? Tôi dù rất cố gắng nỗ lực để hàn gắn mối quan hệ nhưng một mình thì không thể. Tại sao lần 2, lần 3, lần 4 gặp mẹ anh đều rất vui vẻ với tôi mà anh lại thay đổi?
Chúng tôi chia tay vào một buổi chiều cuối năm. Sau 5 tháng yêu nhau, tôi trắng tay, lòng tin bị vò nát. Tôi giờ còn rất yêu anh nhưng không đủ lý do để thuyết phục mình níu kéo. Tôi trong thâm tâm vẫn mong một lần anh chịu quay đầu lại. Giờ tôi không biết làm sao để vực dậy được chính mình. Xin mọi người cho tôi hỏi tại sao anh lại nhẫn tâm đối xử với tôi như thế?
Theo VNE
Đau xót khi biết người yêu từng ngủ với 10 gã trai trong 1 năm Tôi yêu cô ấy nhưng không biết đối mặt thế nào với chuyện cô từng ngủ với 10 người đàn ông trong 12 tháng? Tôi khá bất ngờ với quá khứ của cô ấy (ảnh minh họa) Tôi yêu cô ấy tha thiết, nhưng không biết đối mặt thế nào với chuyện cô đã từng quan hệ với 10 người đàn ông trong...