Tôi quyết định lấy chồng vì không muốn hai người họ đau khổ
Trong cuộc sống có biết bao nhiêu mối quan hệ, kể cả những mối quan hệ được đặt tên hay không được đặt tên.
ảnh minh họa
Tình bạn, tình yêu, tình cảm gia đình… nếu như những thứ tình cảm ấy cứ giữ nguyên vị trí và vai trò của nó thì cuộc sống sẽ bớt đi những rắc rối. Nhưng vẫn không ít người muốn biến tình bạn thành tình yêu.
6 năm về trước chúng tôi chơi với nhau khá thân khi đang học phổ thông. Tôi học lớp văn còn Minh là cậu con trai tài năng bên lớp toán. Chúng tôi chơi với nhau từ ngày cậu ấy đến sống trọ gần trường. Còn Hương, một cô bạn gái tốt tính, nhiệt tình với tất cả mọi người là bạn cùng lớp, cùng nhóm với tôi.
Hương thích Minh ngay từ ngày đầu gặp Minh qua sự giới thiệu của tôi. Hương đã gặp tôi và xin tôi số điện thoại của Minh. Tôi thấy chuyện rất bình thường nên cho Hương. Ai ngờ người mà Minh thích lại là tôi, nhưng Minh vốn là người khó hiểu nên cậu ấy không hề thổ lộ ra.
Còn đối với tôi, khi ấy tôi không có hứng thú gì với yêu đương con nít, tôi chỉ thích đi chơi với bạn bè, đi ăn, đi dạo phố…
Sự việc sẽ chẳng có gì nếu như đó chỉ là tình yêu bọ xít, nhưng với Hương thì khác, cô ấy là một người bạn rất tốt, Hương có thể giúp đỡ mọi người vô điều kiện. Còn nhớ ngày tôi bị ngã không thể tự đến trường được, tuy nhà tôi gần trường, nhưng sáng nào cô ấy cũng đạp xe đến nhà tôi chở tôi đến trường, còn làm hết những phần việc trên lớp đáng ra tôi phải làm. Hương cũng không ngại bỏ ra cả mấy tiếng đồng hồ để dạy tôi học tiếng anh… Để có được một người bạn như Hương chắc kiếp trước tôi làm nhiều điều tốt lắm. Nhưng với tình yêu thì khác, với Hương thứ mà cô muốn có trong tình yêu, bằng mọi giá cô phải có được, cho dù là chờ đợi, bền bỉ và kiên trì đi chăng nữa.
Vậy là chuyện tình bạn, tình yêu của chúng tôi phức tạp thế đấy. Từ khi Hương bày tỏ tình cảm với Minh, Minh bực bội và quyết định chính thức theo đuổi tôi. Tôi bỗng dưng mắc kẹt giữa hai người. Ngày nào cũng vậy, Hương cứ chạy theo Minh, còn Minh càng tỏ ra lạnh lùng và ân cần, quan tâm tôi hơn.
Những năm cấp 3 qua đi, tôi bỗng nhiên thành kẻ có lỗi khi mọi hiểu lầm cứ liên tục đổ lên đầu tôi. Bạn bè không hiểu rõ chuyện lại nghĩ rằng chính tôi là kẻ thứ 3, đi đâu tôi cũng bị các bạn xì xào…
Tuy nhiên với Hương cô ấy vẫn là một người bạn tốt, cô ấy yêu Minh, nhưng không hề tỏ ra ghét bỏ tôi. Tôi với Hương vẫn giữ mối quan hệ bạn bè tốt cho đến tận bây giờ.
Video đang HOT
Sự quan tâm, theo đuổi của Hương cũng khiến Minh cảm động. Nhưng Minh vẫn thường nhắn tin quan tâm tôi, vẫn luôn nói yêu tôi, đồng thời Minh còn nói sẽ chấp nhận tình cảm của Hương, vì cậu ấy không thể cứ nhìn Hương đau khổ vì mình mãi. Nhưng đó sẽ chỉ là tình yêu hợp đồng mà thôi. Đối với tôi việc hai người ấy có thành đôi hay không tôi không quan tâm. Bởi tôi không có tình cảm với Minh.
Giá như mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi sẽ không cảm thấy khó xử như bây giờ. Kết thúc những năm học cấp 3, chúng tôi mỗi người thi một trường. Tôi thi đỗ trường Nhân văn, còn Minh học Bưu chính viễn thông. Kể ra thì cũng là duyên phận, 2 trường cũng tương đối gần nhau.
Còn Hương học Sư phạm, với sự kiên trì, và tình yêu sâu đậm mà Hương dành cho Minh, cô ấy vẫn quyết tâm theo sát Minh đến cùng, lên Đại học hợp đồng tình yêu của họ chấm dứt, Hương đau khổ và suy sụp nhiều. Hương vẫn thường tâm sự với tôi, cô ấy yêu Minh hơn chính bản thân mình, cô ấy vẫn ngỡ tưởng cứ yêu hợp đồng đi rồi sẽ thành tình yêu thật. Đâu ngờ Minh cũng giống Hương si tình và chung tình quá mức.
Hương chua xót nói với tôi “Tôi đã theo đuổi và yêu cậu ấy suốt 6 năm nay, tôi đã để tuổi thanh xuân trôi đi, đã theo cậu ấy đến tận cùng những nơi cậu ấy muốn đến. Nhưng đổi lại tôi không được gì cả, cậu ấy vẫn rời bỏ tôi đi, tôi chưa hề có được một ngày hạnh phúc, vậy mà cậu ấy nói vẫn sẽ chờ cậu cho đến khi cậu lên xe hoa. Cậu nói đi bây giờ tôi phải làm sao để có được Minh…”, rồi những tiếc khóc nấc vang lên, bàn tay run cầm cập ấy đang nắm chặt tay tôi. Tôi sợ hãi, hoang mang hệt như chính mình là người có tội.
Ngay sau ngày hôm đó, tôi quyết định sẽ lấy chồng, sẽ lấy người mà bố mẹ tôi đã chọn lựa cho tôi, tôi lấy chồng chỉ vì không muốn nhìn thấy hai người ấy phải đau khổ nữa, không muốn một người bạn tốt như Hương phải khóc lóc, đau khổ và tuyệt vọng mãi như vậy. Tôi hi vọng, tôi lấy chồng rồi thì Minh sẽ yêu Hương và quên hẳn tôi đi. Sẽ chẳng có ai trên đời này yêu Minh nhiều như Hương đâu.
Theo VNE
Mày biến mẹ mày đi, đi đâu làm được gì nuôi thân mày thì biến đi!
Anh ngang nhiên chửi vơ, thậm chí không chỉ chửi mà còn đánh đập em nhiều lân nữa. Anh đánh vơ như thê vơ la một kẻ thù. Mỗi lần như thế là anh lại đuổi: "Mày biến mẹ mày đi, đi đâu làm được gì nuôi thân mày thì biến đi!".
Chao anh Hoang Minh vơi tâm sư: "Ngan ngâm vi vơ vung thôi vung nat không biêt lo toan Têt nhât"!
Đoc tâm sư cua anh, em cung thây thông cam phân nao vơi anh. Đung la cây môi hoa, nha môi canh. Ban thân em nhưng ngay cân Têt thê nay cung đang phải đối mặt với vấn đề khó xử vô cùng.
Hiện tại vợ chồng em đang li thân (vẫn sống cùng 1 nhà) nhưng em không biết sẽ phải giải quyết vấn đề khó khăn này như thế nào? Mong sẽ nhận được những lời khuyên của mọi người.
Em năm nay mới 21 tuổi. Bản thân em đã lập gia đình được hơn 2 năm (em vừa học xong cấp 3 đã lấy chồng, sau đó em vừa đi học vừa sinh và nuôi con). Con em giờ đã được gần 2 tuổi.
Hiện tại em mới chỉ có bằng Trung cấp kê toán nhưng thực tế đã đi làm kế toán và đã kiếm được tiền nhờ công việc này (tuy không nhiều). Em nói như vậy để mọi người hiểu về hoàn cảnh của em và sẽ cho em những lời khuyên đúng đắn.
Thật sự sau vài lần phát hiện chồng vẫn còn gặp và qua lại với người con gái khác, moi thư trong em như sụp đổ (Anh minh hoa)
Em và chồng trước cũng có khoảng thời gian 3 năm để yêu và tìm hiểu. Trong khoảng thời gian đó em vẫn còn rất trẻ con. Chồng hơn em 9 tuổi, anh rất hiểu và yêu thương chiều chuộng em.
Nói thật em cũng là người con gái có nhan sắc du gia đình em cũng không thuộc dạng khá giả gì. Vì vậy khi em yêu và quyết định cưới chồng em, vì anh ấy là người tử tế, biết làm biết ăn, 2 đứa yêu nhau thật sự nên bố mẹ em cung không cấm cảm gì khi quyết định cưới ở lứa tuổi còn rất trẻ như thế.
Đám cưới được tổ chức linh đình. Em về nhà chồng trong những lời chúc mừng của mọi người. Hơn nữa, em cảm thấy rất tự hào vì chồng em. Tuy trẻ tuổi nhưng anh ấy đã biết suy nghĩ và làm ra rất nhiều tiền, hơn nữa lại yêu và tìm hiểu nhau hơn 3 năm.
Em những tưởng đó là hạnh phúc. Nhưng ơ đời chẳng biết đâu là ngày mai. Khi em sinh con ra, em bé là 1 em trai rất kháu khỉnh, nhà nội nhà ngoại đều vui mừng khôn xiết. Nhưng thật sự sau vài lần phát hiện chồng em vẫn còn gặp và qua lại với người con gái khác, moi thư trong em như sụp đổ.
Tuy rằng ngoài mặt em vẫn tha thứ và bỏ qua cho chồng nhưng đâu ai hiểu trong thâm tâm người phụ nữ đã bị phản bội thì nó chai sạn như nào. Em không biết tìm niềm vui nơi đâu. Em đi làm đẹp, em làm mọi cách cho mình đẹp hơn.
Về tiền thì chẳng phải lo vì em là người cầm tiền của chồng và quản lý. Hơn nữa, so với số tiền chồng em làm được thì tiền em tiêu chẳng thấm vào đâu. Nói chung em đã quen với việc tiêu tiền của chồng, tiêu một cách thoải mái và đã tự mình thỏa hiệp với chồng.
Ngoài mặt thì 2 vợ chồng vẫn hạnh phúc, nhưng thật sự, chồng em còn qua lại với người kia không thì em cũng không rõ và cũng không còn muốn quan tâm nữa. Em cũng đã thay đổi cách đối xử với chồng, em nhẹ nhàng và tình cảm hơn.
Nhưng chồng em bộc lộ bản chất là người cục cằn, thô lỗ và rất nóng tính. Chỉ cẫn có điều gì không hài lòng là anh sẵn sàng buông những lời sỉ vả vợ không ra gì. Anh còn bóng gió chửi em là kẻ ăn bám, chỉ biết tiêu tiền của chồng. Em chịu nhịn và vẫn ngọt nhạt với chồng những mong chồng sẽ thay đổi.
Em chỉ cần chồng em tôn trọng em hơn một chút, nâng niu hơn một chút nữa thôi là gia đình em sẽ thật hạnh phúc. Nhưng không, ngày ngày anh vẫn kiếm ra thật nhiều tiền trong thời buổi kinh tế khó khăn thế này. Và có lẽ cũng vì thế anh nghĩ rằng anh giỏi như thế thì em phải hầu hạ và phục dịch anh.
Chỉ cần có chuyện gì đó không vừa ý là anh chửi, chửi thậm tệ y như một "Con đan ba vô học". Em vẫn ngang nhiên cam chịu và bỏ qua. Em nghĩ rằng ngoài xã hội anh bị stress quá nhiều nên mới như thế. Nhưng càng ngày, anh càng không biết những nỗi mệt mỏi và khổ sở của vợ.
Anh ngang nhiên chửi vơ, thậm chí không chỉ chửi mà còn đánh đập em rất nhiều lân. Anh đánh vơ như thê vơ la một kẻ thù. Mỗi lần như thế là anh lại đuổi: "Mày biến mẹ mày đi, đi đâu làm được gì nuôi thân mày thì biến đi!".
Anh chưi em rất nhiều lần như thê. Sau đó anh lại thản nhiên vỗ về và em lại bỏ qua. Em không hiểu em làm thế có đúng không? Em chi nghi, giờ em còn rất trẻ, con em còn bé, em muốn cho con một gia đình hạnh phúc. Hơn nữa, anh đối xử với gia đình nhà ngoại cũng rất biết điều, cả họ hàng nhà em, những người lớn đều yêu quý anh.
Đối với con, anh cũng rất yêu quý và biết chăm sóc con. Tuy chỉ với vợ là anh đối xử còn không bằng một người dưng nữa. Anh quản lý em như thể em chỉ là con búp bê của anh vậy. Không bao giờ anh cho em đi chơi đâu cả. Hoặc có cho đi thì cũng nói kiểu nửa đùa nửa thật: "Con còn bé không ở nhà chăm con đi lại suốt ngày đi", "Không muốn ở nhà à? Lúc nào nhà cũng như cái nhà hoang".
Trong khi thực sự con em gửi ở nhà bà nội, đã thuê người đến chăm rồi và em không phải lo nghĩ gì nữa. Nhà cửa thì lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng. Tâm lý em hoàn toàn không thoải mái mặc dù bên ngoài thì lúc nào cũng cười nói. Nói ra thì nhiều người khuyên rằng nên tiếp tục, vì em như vậy là sướng rồi!?
Anh đánh vơ như thê vơ la một kẻ thù. Mỗi lần như thế là anh lại đuổi: "Mày biến mẹ mày đi, đi đâu làm được gì nuôi thân mày thì biến đi!" (Anh minh hoa)
Người ta có lẽ chỉ nhìn bên ngoài mà không hiểu được bản chất sự việc bên trong. Ngay cả việc quan hệ vợ chồng cũng vậy. Anh chẳng cần biết đến cảm xúc của em nữa. Anh bỏ mặc vợ đến vài tuần, thâm chí có lúc đến cả mấy tháng trời. Nghe mấy chị nói chồng thế nọ thế kia mà em đến phát thèm,.. Thực sự bên trong cái gia đình em co nhiều vấn đề cần phải nói quá.
Giờ em đang rất khó xử, em đang phải suy nghĩ thật thấu đáo về tương lai của mình. Đến giờ thì em chẳng cần tiền, em chẳng cần phải tiêu nhiều tiền nữa, em chỉ mong em được thoải mái về tinh thần. Được một người nào đó hiểu và yêu thương thật sự.
Em đang cam chịu vì muôn giữ gìn hạnh phúc của mình. Nhưng dường như em không nhẫn nhịn được nữa. Em không muốn tiếp tục cuộc sống hiện tại nữa, hoặc là phải thay đổi, hoặc là kết thúc.
Đi tiếp hay dừng lại với người chồng phụ bạc? Em thấy bản thân mình mềm yếu quá. Kết thúc em cũng chẳng biết bắt đầu lại từ đâu, khi mà gia đình em không khá giả, lại còn đứa con còn quá nhỏ. Xin ai đó hãy cho em lời khuyên...
Theo VNE
Vì nghe mẹ, tôi đã mất vợ con Câu cửa miệng mẹ luôn nói: "Mẹ chỉ có một, còn vợ thì bỏ vợ này mẹ lấy cho vợ khác". Và kết thúc là: "Con vợ mày hư đốn, mất dạy, nói mãi mà vẫn không thay đổi theo ý tao. Mày đúng là lấy phải cục nợ. Bỏ đi con ạ". Lại một cái Tết nữa sắp đến, nhìn những gia...