Tôi quyết chia tay khi anh không thể dứt khoát mối tình tay ba
Tôi quyết định phải thoát khỏi mối quan hệ phức tạp đó. Vì mối quan hệ đó mà tôi ngày đêm đau khổ, học hành xao lãng, mất nhiều bạn tốt. Tôi tiều tụy, xanh xao, ai cũng nhận ra điều đó, ngay cả anh cũng nói với tôi như vậy.
Gửi những người thứ ba!
Tôi từng là người thứ ba, tôi nghĩ vậy dù chỉ là bị động cho cái mối quan hệ tay ba như thế. Nên tôi xin chia sẻ cảm giác của mình, để những người đang là người thứ ba, hoặc sẽ là người thứ ba chiêm nghiệm và hy vọng sẽ thay đổi cách suy nghĩ và hành động của mình.
Anh ấy học chung với tôi trong lớp học master ở nước ngoài, hơn tôi 5 t.uổi, đẹp trai, phong độ, thông minh, có nhiều t.iền và từng làm việc ở những công ty rất lớn ở VN. Những người biết anh đều nể anh, quý mến anh vì phong cách rất đàn ông của anh. Rồi không ngờ một ngày, anh ngỏ lời với tôi, tôi đã không tin vào tai mình. Tôi không có gì đặc biệt cả, ngoài việc học hành chăm chỉ, và luôn cố gắng vươn lên trong cuộc sống.
Rất hào hoa, phong nhã, biết ăn biết chơi như thế hỏi thử xem khi anh ngỏ lời với tôi, một cô gái mới ngoài 20 t.uổi, từ trước tới giờ chỉ biết ăn học, không va chạm bao giờ, liệu có thể chối từ? Tôi đã quý mến anh khi học chung, và thực lòng tôi đã thực sự hạnh phúc khi ở bên anh. Anh cũng tỏ ra rất thành thực với tôi, kể cho tôi nghe hết mọi thứ về cuộc đời anh, gia đình anh. Ngày tôi nhận lời cũng là ngày anh thú nhận với tôi là anh đã đăng ký kết hôn rồi, và hiện nay đang ở cùng người vợ chưa cưới đó, dù chưa tổ chức cưới chính thức.
Tôi đã đau đớn, vật vã, khóc thương chính mình. Tôi đã từ chối bao nhiêu người yêu quý tôi, coi thường họ để giờ đây tôi rơi vào tình trạng tình yêu tay ba như thế. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, bạn bè tôi cũng biết, hầu hết mọi người đều phản đối tôi dành tình cảm cho anh. Thậm chí nhiều người còn quay lưng lại với tôi, cho rằng tôi là người xấu, phá hoại hạnh phúc của người khác.
Tôi không phủ nhận với bạn bè, chỉ những người bạn thân của tôi hiểu vấn đề giữa tôi và anh. Tôi đã nói chuyện với họ bao nhiêu lần về việc đó, bạn bè tôi từng tiếp xúc với anh nên cũng bối rối không kém gì tôi, nên cứ âm thầm chia sẻ với tôi, rồi lại thở dài. Tôi đã quyết định rời xa anh bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn tìm đến, vẫn nài nỉ, thậm chí đã khóc nói với tôi rằng: “Anh chỉ yêu một mình em, anh chưa từng yêu ai như yêu em. Chuyện đăng ký kết hôn của anh là người bị động”. Thậm chí anh thành thật nói với tôi về chuyện giường chiếu của hai người họ, rằng anh không tìm thấy hạnh phúc trong chuyện đó.
Lúc đó tôi đã tin anh, tôi tin vào ánh mắt thành thực của anh, tôi tin vào những cử chỉ đau khổ của anh khi anh tạm biệt tôi để về nhà. Tôi tin vào những lần anh gọi điện cho người đó mà lại gọi cho tôi, rồi giải thích là vì anh quá yêu tôi, chỉ nghĩ đến tôi. Nhưng thực lòng, lúc đó tôi rất hoang mang, tôi chưa từng rơi vào hoàn cảnh này bao giờ. Chính anh là người chủ động ngỏ lời, chủ động theo đuổi tôi nên thực lòng, tôi đã nghĩ đó không phải lỗi ở mình.
Video đang HOT
Tôi từng nghĩ có lẽ anh ấy có vấn đề gì đó trong mối quan hệ với người vợ chưa cưới nên lại thương anh, lại lý giải rằng biết đâu mình là lối thoát cho anh trong chuyện tình cảm của anh. Nhưng khi tôi hỏi anh rằng: “Anh chọn đi, chỉ có thể là một người thôi, em không thể nào tiếp tục sống trong dày vò thế này nữa”, thì anh không trả lời được. Anh bịt tai lại và nói: “Anh cần cả hai”. Có lần tôi đọc được tin nhắn của anh cho chị ấy, tôi vẫn thấy những ngôn từ rất tình cảm. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi dò hỏi thông tin về gia đình anh, mọi người biết anh đều nói, có một sự không ngang bằng giữa anh và người vợ về hình thức, chỉ có điều người vợ rất giỏi giang về chuyên môn. Tôi đã băn khoăn vô cùng. Tôi cũng đã chất vấn anh, dày vò anh, bắt anh phải chọn giữa hai người, vì dù tôi chưa hề biết chị vợ anh, tôi vẫn tin chị ấy là người tốt, chị ấy chẳng có lỗi lầm gì. Hàng đêm tôi mơ về chị ấy, tôi thấy thương người phụ nữ ấy quá.
Tôi lại đọc được những tin nhắn chị ấy gửi cho anh ấy, đầy yêu thương. Điều tệ là anh không hề sợ chị ấy biết chuyện, tôi nghĩ là chị ấy biết việc anh ấy có tình cảm với tôi. Anh vẫn gọi điện cho tôi trước mặt chị ấy, dù không nói những lời yêu thương gì, anh vẫn thể hiện rằng anh không sợ chị biết là anh đang quan hệ với tôi. Thậm chí anh ấy còn đưa email của tôi cho chị ấy để liên lạc với tôi nếu chị ấy muốn.
Dù chưa một lần gặp mặt, nhưng một lần chị ấy đã email cho tôi, nói về những thay đổi trong cách cư xử của anh ấy với chị ấy và cảm giác của chị, chứ không hề kết tội tôi hay anh ấy. Tôi email lại cho chị, khẳng định là không có chuyện gì giữa tôi và anh ấy, để chị yên tâm. Rồi tôi quyết định phải thoát khỏi mối quan hệ phức tạp đó. Vì mối quan hệ đó mà tôi ngày đêm đau khổ, học hành xao lãng, mất nhiều bạn tốt. Tôi tiều tụy, xanh xao, ai cũng nhận ra điều đó, ngay cả anh cũng nói với tôi như vậy. Tôi cũng nghĩ anh cũng đã mệt mỏi, anh cũng xanh xao chẳng kém gì tôi.
Rồi tôi không liên lạc với anh nữa, trước khi chia tay, tôi đã nói với anh ấy: ” Em phải đi thôi, để anh sống thanh thản với chị ấy. Nếu anh không chung thủy với chị ấy, em sẽ không để anh yên”. Anh đã khóc, nhưng tôi không thay đổi quyết định. Tôi vẫn lặng lẽ theo dõi mọi hoạt động của anh. Anh ấy về VN, cưới chị ấy, rồi có con, giờ họ sống rất hạnh phúc.
Tôi ở lại nước ngoài, lấy chồng, sinh con, và cũng hạnh phúc với gia đình của mình. Đôi lần tôi gọi cho anh ấy hỏi thăm, giờ anh ấy có vẻ chú tâm đến gia đình lắm. Cũng có thấy anh ấy &’không sống nổi’ như anh ấy đã nói với tôi đâu? Thế mà tôi cũng đã thấy thật bi quan, không tin vào đàn ông sau đó, tôi đã phải miệt mài tìm những sách về đạo Phật để đọc cho nguôi ngoai nỗi nhớ, nỗi đau khổ của mình khi nghĩ đến những người đã đi qua trong đời mình như thế.
Tôi chỉ muốn nói với mọi người rằng, có thể không tránh khỏi những lúc chúng ta rơi vào những cái bẫy của tình cảm. Không ai hoàn hảo, nên sống với người này, có thể ta lại mơ một người khác mà người mình đang sống cùng không có. Có thể không ai có lỗi cả, nhưng hãy giải thoát cho mình, cho những người phải sống trong hoàn cảnh đó.
Tôi nghĩ thời gian tôi phải là &’người thứ ba’ đó có lẽ là thời gian khủng khiếp nhất mà tôi từng có trong đời. Tình cảm không chia sẻ được, nên nếu cứ tiếp tục kéo dài mối quan hệ như vậy, sẽ làm khổ tất cả những người liên quan. Giờ có gia đình, có con cái, tôi mới thấy có lẽ con trẻ sẽ là người phải gánh chịu nhiều nhất từ những tham lam của cha mẹ.
Tôi không cổ súy cho văn hóa phương Tây, nhưng nếu không còn tình yêu, mọi người cứ mạnh dạn chia tay, để giải thoát mình khỏi cảm giác bị phản bội, hay để tìm được tình yêu đích thực của mình. Đừng sống trong cảnh lúc nào cũng nghĩ mình sẽ phải đối phó với vợ, chồng, bồ như thế nào. Đó thực sự không phải là cuộc sống.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Nước cờ" nguy hiểm
Em nói đầy thách thức "Em sẽ không lấy một người không có nghề nghiệp và t.iền đồ như anh. Anh không xứng đáng đê yêu em...". Sau khi em bước đi, anh đã quyêt định phục thù...
Lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim đang mê mêt vì em. Vây mà em phũ phàng và dứt khoát: "Hãy chứng minh cho em thấy anh tài giỏi như thế nào rồi hãy đến tìm em". Sau khi em bước đi, anh quyết chí phục thù.
Anh đem cả trái tim chân thành ra mà bày tỏ tình cảm với em, vậy mà em phũ phàng từ chối. Em còn nói anh không có nghề nghiệp, liệu có nuôi nổi bản thân không mà đòi yêu và lấy em? Sĩ diện trong anh bị tổn thương quá lớn. Anh quyết sẽ phải làm cho em thay đổi cách đ.ánh giá về anh.
Anh vốn là chàng trai không được học hành tử tế cho lắm, học hết lớp 12, anh nghỉ học đi làm. Nhưng rồi công việc vất vả, anh chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Ỷ thế bố mẹ khá giả đôi chút nên anh cứ thây kê, việc gì cũng chỉ làm trong vài tháng là xin nghỉ, mà có đi làm đa phần đều xin thêm t.iền bố mẹ. Có thể nói anh sống lông bông, không mục đích, không lí tưởng và định hướng gì cho tương lai.
Nếu có một điểm sáng duy nhất trong con người anh lúc đó thì chính là tình cảm mà anh dành cho em. Ngay lần đầu gặp gỡ, vẻ nết na thùy mị của em làm anh mê mệt. Trong lòng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thay lòng đổi dạ, mặc dù anh còn chưa kịp bày tỏ tình cảm với em. Anh quyết tâm muốn lấy được em.
Anh tìm đủ mọi cách thức để gây ấn tượng và chinh phục em. Em dường như không bận tâm với điều đó lắm thì phải. Em dửng dưng trước sự nhiệt tình hừng hực của anh. Chính vì thái độ đó anh càng lao vào cuộc yêu với quyết tâm ngùn ngụt là chinh phục được em.
Anh nào có ngờ, ngày anh bày tỏ tình cảm em lại phũ phàng từ chối đến vậy. Lúc đó anh nghĩ không yêu một người là bình thường, nhưng em có nhất thiết phải đ.ánh vào tự trọng và sĩ diện của anh như thế không? Anh cảm thấy bị coi thường. Ngay khi em nói rằng, một người đàn ông mà không tự nuôi sống được bản thân bằng chính sức lực của mình thì không bao giờ có thể là chỗ dựa cho vợ con được. Chính vì thế anh bắt đầu thay đổi, đê cho em thấy.
Sau buổi tối em thẳng thừng từ chối. Anh không tìm gặp em nữa, cũng không nhắn tin, điện thoại. Anh bắt đầu xin vào làm viêc ở môt công ty. Tất nhiên, với trình độ phổ thông như anh chỉ có thể làm công nhân. Điều đó giúp anh hiểu ra rằng, muốn thăng tiến trong sự nghiệp cần có học vấn. Anh về nhà nhờ đứa em gái đang học đại học ôn tập giúp lại bài vở. Anh thi một lớp học đại học tại chức và anh đỗ. Vậy là hàng ngày, ban ngày anh đi làm, tối tranh thủ đi học. Anh dần dần nhận ra niềm hứng khởi trong công việc. Những tháng lương do anh chịu khó đi làm đầy đủ đã dần giúp anh trang trải cho cuộc sống của chính mình mà không cần ngửa tay xin thêm t.iền bố mẹ.
Thực sự có đôi lúc anh cảm thấy mệt nhoài vì phải gồng mình lên kham nhiều việc nhưng cứ nghĩ tới câu nói của em làm anh không thể nào thôi cố gắng được. Anh không thể để em khinh thường anh mãi được. Suốt thời gian đó, anh tuyệt nhiên không tìm gặp em.
Công việc mỗi ngày một suôn sẻ, anh được cất nhắc lên vị trí cao hơn do tính chăm chỉ và cận thận trong mỗi việc làm. Càng làm lâu, anh càng nhận ra được tính chất của từng việc. Mọi người khen anh có tố chất, chỉ là trước kia anh không thực sự cố gắng mà thôi. Anh thăng tiến nhanh chóng không ai ngờ, dần dần anh leo lên được chức phó phòng sau khi hoàn thành tấm bằng đại học tại chức.
Anh dần quên cái dự định sẽ tìm gặp em để nói cho em biết anh hoàn toàn có thể thành công. Anh nghĩ có thể giờ em đã quyết định gắn bó đời mình với một người đàn ông khác mà em cho là xứng đáng. Nhưng rồi chính em là người tìm gặp anh: "Cuối cùng thì em đã đợi được tới ngày thấy anh trưởng thành và thành đạt như ngày hôm nay. Không hiểu anh có còn muốn cùng em xây một tổ ấm như lời anh nói ngày trước hay không, nhưng suốt thời gian qua em vẫn luôn đợi anh".
Anh không hiểu mình đang được đón nhận điều gì nữa. Dường như em đang chấp nhận anh. Giờ anh mới hiểu ra rằng, em đã có tình cảm với anh từ dạo đó, nhưng vì muốn anh thay đổi cuộc sống mà em phải làm như thế. Có lẽ em đã đ.ánh cược vào anh. Nếu ngày đó, em từ chối và anh thây kệ, chúng mình sẽ mãi xa nhau. Hoặc nếu anh thay đổi như ngày hôm nay nhưng tình cảm lại không còn cho em nữa, em cũng sẽ không thể bên anh. Em đã đi một nước cờ nguy hiểm, nhưng niềm tin trong em là có cơ sở. Anh thành công rồi và... vẫn còn yêu em.
Một đám cưới chuẩn bị được diễn ra, hơn tất cả mọi lời, anh chỉ muốn nói: "Cảm ơn em nhiều lắm, vợ yêu"
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Anh không xứng đáng để yêu em..." Em nói đầy thách thức "Em sẽ không lấy một người không có nghề nghiệp và t.iền đồ như anh. Anh không xứng đáng đê yêu em...". Sau khi em bước đi, anh đã quyêt định phục thù... Lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim đang mê mêt vì em. Vây mà em phũ phàng và dứt khoát: "Hãy chứng...