Tôi quá trong sáng nên hai cuộc tình đều bị phản bội
Bạn trai rất cần chuyện ấy hoặc chí ít anh cũng cần người có kỹ năng làm anh thỏa mãn, tôi lại không làm được.
Tôi 26 tuổi, khi còn là sinh viên có yêu một bạn bằng tuổi, tình cảm của chúng tôi nhẹ nhàng và hết sức trong sáng. Bạn đã nhiều lần đòi hỏi nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Chuyện tình cảm đó kéo dài hơn hai năm, chúng tôi đã tính đến chuyện ra trường sẽ kết hôn, bỗng một ngày tôi nhận được đoạn hội thoại của anh và một bạn nữ khác, nói về việc họ đã quan hệ như thế nào, sợ dính bầu ra sao. Bạn nữ đó còn chủ động hỏi tôi và anh có quan hệ gì? Hai người họ đã yêu nhau được hơn 6 tháng.
Sau đó tôi hẹn gặp bạn ấy nói chuyện, bạn nói đã có bầu, còn anh nói chỉ yêu tôi và lợi dụng bạn thôi. Tôi quyết chia tay và bảo anh hãy cưới người ta đi, họ đã mang bầu rồi, tôi cũng không còn liên lạc gì với hai người đó nữa. Mãi sau này người cũ nhắn tin hỏi thăm tôi mới biết họ không lấy nhau, bạn nữ kia phải phá thai. Sau 3 năm chia tay mối tình đó, tôi luôn một mình cho đến cách đây một năm tôi tình cờ quen người con trai khác, giờ cũng chia tay người đó rồi. Thực sự trong chuyện tình cảm này tôi luôn là người bị động, tôi yêu anh thật lòng, những ngày tháng mới yêu thật đẹp, càng về sau càng nhạt nhẽo. Anh là người rất cần chuyện ấy hoặc chí ít anh cũng cần người có những kỹ năng làm anh thỏa mãn, tôi lại không làm được.
Tôi quá trong sáng, thậm chí còn cổ hủ, không muốn quan hệ trước hôn nhân. Chúng tôi chia tay, lần cuối cùng gặp nhau anh đã nói có người khác rồi, hết cảm xúc với tôi. Thời gian trôi qua, nỗi buồn trong tôi vẫn còn nhưng nó không còn dai dẳng như trước nữa, không còn kiểu lúc nào cũng muốn có thể quay lại. Tôi xem nó như kỷ niệm, như bài học cho bản thân. Khác với khoảng thời gian đau khổ trước đây, có lúc tôi đã nghĩ mình sẽ mãi đau khổ như thế và chẳng thể yêu thêm một ai khác.
Giờ tôi nghĩ mọi thứ đơn giản hơn, rồi tôi sẽ tìm được hạnh phúc cho mình. Tôi hạnh phúc và mong ai cũng được hạnh phúc như tôi. Tôi không thể vì người ta không còn yêu mình nữa mà đi nguyền rủa hạnh phúc của họ. Tôi tự nhủ với lòng, thời gian yêu thương đó là tôi nợ họ, hoặc họ nợ tôi, trả hết rồi thì thôi. Tôi không còn trẻ con nữa, không cần bướng bỉnh lúc nào cũng tìm ra câu trả lời và nghĩ là mình sai nữa. Tôi sẽ hạnh phúc với cuộc sống của bản thân, rồi sẽ có người trân trọng và đợi tôi.
Theo vnexpress.net
Vị cafe trứng hay vị tình yêu
Xa em, tôi mới nhận ra hình như chưa một lần tôi dừng lại, hạ nhiệt cho ngọn lửa trong tình cảm của mình.
Giữ mãi ngọn lửa ấy mà không biết điểm dừng khiến cho mọi cảm xúc đông đặc và chìm khuất dưới lớp bọt trứng. Nếu em là trứng, thì tôi là lửa hay là café nhỉ. Chắc tôi là café. Đủ ấm sẽ khiến café và trứng hoà quyện, quá nóng sẽ khiến mọi hương vị trái lập. Mà khi hương vị đã hỏng, cố uống khác nào tự ngược đãi bản thân.
Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra cho mối tình mới chớm nở của mình. Tôi và em quen nhau một cách vô tình, thân nhau một cách vô tình và yêu nhau cũng vô tình. Người ta nói cái gì nhanh đến thì nhanh đi, chân lý này đúng với tôi đến lạ.
Lang thang trong chiều đông lạnh ngắt, tôi chợt cảm thấy cuộc tình của mình thật quá hài hước. Quen nhau vào mùa hè, chia tay vào cuối thu. Suốt cả chặng đường ấy em thường từ chối ôm tôi mỗi khi ngồi sau xe vì "không thích, nóng lắm". Rồi đến khi gió lạnh về, em không từ chối ôm tôi mà từ chối luôn việc ngồi sau xe tôi. Thế là yêu hay không yêu, tôi vẫn cứ cô đơn.
Chán đi, tôi dừng lại nơi quán café quen. Chị chủ quán nhìn tôi, cười. Giá ai nhìn nhau cũng cười thì tốt biết mấy.
- Lâu lắm mới thấy em, hôm nay uống gì? Có café trứng loại mới đấy, thử nhé?
- Vâng.
Tôi cũng cười và đáp một câu đơn giản. Tôi thích café. Lần nào chị chủ quán cũng giới thiệu cho tôi một loại café mới, và tôi thường không từ chối. Tôi thích thử cái mới, nhưng lại ngại thay đổi. Thế nên, nếu lần nào tôi đến mà chị chủ không ở quán, kiểu gì tôi cũng gọi café đen hoặc một ly đào.
Quán café khá đẹp, nhưng quá ồn ào. Tôi không thích sự ồn ào, nhưng cũng chẳng hiểu sao tôi lại hay đến quán này. Đó có lẽ cũng là một thói quen.
Tôi lại nhớ em. Tôi và em cũng đã đến đây. Quán này có hai góc ngồi bệt, và khách có thể nằm dài ra những lúc vắng. Tôi thích gối đầu trên đùi em, nắm bàn tay em và ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh xinh của em trong lúc nghe em liên thiên đủ thứ chuyện. Môi em đẹp, ngọt và mềm.
Nhưng rồi em cần tương lai, cái tương lai không có tôi. Thế là chia tay. Dù vẫn còn yêu nhưng nhìn gương mặt kiên định của em, tôi quyết định buông tay. Buông tay mà chẳng buông lòng, thật không dễ chịu chút nào. Yêu một người ở bên cạnh đã chẳng dễ dàng, yêu một người không ở bên lại càng khó khăn gấp bội...
Trước mặt tôi, ly café trứng nhìn lung linh với ngọn lửa nhỏ. Nhìn ngọn lửa cháy nhẹ trong cốc, tôi có cảm giác như đang nhìn vào quả bí ngô đêm Halloowen. Tôi thử một chút, vị tanh tanh, nhàn nhạt của trứng khiến tôi hơi sững lại. Khuấy nhẹ ly café, hơi ấm bốc lên, kèm theo đó là vị đắng của café nơi đáy cốc. Hai hương vị chẳng chút liên quan. Tôi để mặc cho lửa cháy, dù tôi biết, chỉ chút nữa khi trứng chín, café của tôi sẽ chẳng còn hương vị.
Xa em, tôi mới nhận ra hình như chưa một lần tôi dừng lại, hạ nhiệt cho ngọn lửa trong tình cảm của mình. Giữ mãi ngọn lửa ấy mà không biết điểm dừng khiến cho mọi cảm xúc đông đặc và chìm khuất dưới lớp bọt trứng. Nếu em là trứng, thì tôi là lửa hay là café nhỉ. Chắc tôi là café. Đủ ấm sẽ khiến café và trứng hoà quyện, quá nóng sẽ khiến mọi hương vị trái lập. Mà khi hương vị đã hỏng, cố uống khác nào tự ngược đãi bản thân.
Tôi lôi điện thoại ra, đương nhiên biết chẳng có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào cả. Ngay cả khi còn yêu, em cũng chẳng mấy khi chủ động nhắn tin hay gọi điện cho tôi. Cũng đúng, em bảo vì gặp nhau nhiều quá, chẳng có thời gian đủ xa mà nhớ. Ấy thế mà tôi lại vẫn cứ nhớ em!
Khuấy nhẹ ly café, tôi nếm thử cái vị café nấu với trứng, quả nhiên chả có vị gì. Biết trước kết quả không như ý mà vẫn làm, cái đó gọi là cố chấp hay nỗ lực đến cùng, gọi là bất cần hay kiên định, tôi cũng chẳng suy nghĩ sâu xa đến thế.
Thôi thì cái gì đã qua hãy cho qua, tôi sẽ nhớ về em nốt hôm nay. Ngày mai, tôi sẽ cất em thật kỹ trong tim để rồi lại bước đi.
Theo blogradio.vn
Đừng bỏ lỡ người yêu bạn thật lòng Đừng bao giờ bỏ lỡ hai thứ: chuyến xe cuối cùng và người yêu bạn thật lòng. Tối nay, bỗng nhiên nhớ anh, em mặc một chiếc váy mà anh thích rồi đến quán café kiểu Pháp quen thuộc, một mình. Gặm nhấm nỗi cô đơn cùng những giọt café đắng ngắt. Em vẫn ở đây cùng nỗi nhớ anh, nỗi nhớ Paris....