Tôi quá giản dị nên bị bạn trai qua mặt
Tôi không thích trang điểm son phấn khi ra đường trong khi bạn trai tôi có bề ngoài bóng nhoáng.
Tôi năm nay 24 tuổi, vừa tốt nghiệp và đi làm. Vẻ bề ngoài, tôi chỉ là một người dễ thương, có cá tính nhưng không nổi bật. Tôi tự nhận thấy hình như cách sống của tôi truyền thống quá: Tôi không thích trang điểm, phấn son khi ra đường. Thậm chí quần áo của tôi cũng đơn giản, tôi chỉ thích ăn mặc một cách nhẹ nhàng theo sở thích cá nhân. Bạn trai hơn tôi hai tuổi. Anh ấy có công việc ổn định, vẻ bề ngoài như mọi người và tôi nhận xét thì quả là “bóng nhoáng”, tính cách có một chút gia trưởng.
Chuyện là hôm 14/2 vừa rồi, tôi biết được bạn trai tôi đang nói chuyện, chính xác là tán tỉnh một chị lớn hơn anh một tuổi, là khách hàng của công ty anh. Anh nói với tôi là hai người chỉ đi xem phim một lần, cà phê một lần và chưa nắm tay lần nào. Tôi đã bị tổn thương khi biết bạn trai mình lại làm vậy. Những giây phút anh vui vẻ với người khác là lúc mà tôi ở nhà chờ đợi tin nhắn “Anh về rồi”, hay chỉ là thỉnh thoảng nhắn tin nhắc nhở anh giữ gìn sức khỏe, tôi không dám làm phiền lúc bạn trai “làm thêm giờ”.
Trước đây, tôi đã giúp anh rất nhiều, cùng anh đi qua những khó khăn, động viên anh trong công việc. Rồi bây giờ khi mọi thứ tốt hơn, tôi đã nhận được món quà thật “ý nghĩa”. Tôi cảm nhận sao mọi thứ thật bất công với mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mắng chửi người đàn ông hay hạ nhục người đàn bà để làm gì. Bản thân con người đều phải có lòng tự trọng. Anh mong tôi quay lại với anh, tha thứ cho anh. Tôi đã chấp nhận, bởi lẽ biết rằng mình không làm được việc là rời xa một người mình yêu quý.
Video đang HOT
Tuy đã đồng ý tha thứ nhưng thật sự tôi không biết làm gì trong lúc này, khi mọi thứ cứ ám ảnh tôi. Tôi đã sử dụng thuốc an thần nhưng vẫn không ngủ được và cũng chẳng biết thức để làm gì. Có phải bản thân tôi không biết chăm sóc vẻ bề ngoài, giản dị quá để bạn trai của mình phải đi tìm một người ăn cùng, chơi cùng như thế. Tôi đã nghĩ quay lại với nhau và sẽ thay đổi vẻ bề ngoài, trẻ trung hơn nhưng tôi không làm được vì bản chất là như vậy, làm sao mà thay đổi đây? Còn người đàn ông đang bên cạnh tôi, liệu khi quay lại, khi được tha thứ, anh ta có tiếp tục mang lại “hạnh phúc bất ngờ” nào cho tôi nữa không? Nhiều lúc tôi không biết cuộc sống này thú vị ở điểm nào nữa?
Theo VNE
Tiêu tiền của chồng tôi cay đắng quá
Đang nuôi con nhỏ, không có việc làm tôi phải phụ thuộc kinh tế vào chồng nên luôn bị anh chửi rủa, đay nghiến...
ảnh minh họa
Tôi và chồng cưới nhau được hơn 3 năm, lúc đó cả hai chúng tôi đều làm việc cho một công ty tư nhân, mức thu nhập chỉ đủ sống. Cưới nhau được một thời gian ngắn thì anh quyết định chuyển công ty khác làm, vì sợ hai vợ chồng làm chung công ty sẽ bất tiện.
Chuyển sang công ty khác làm cũng cho anh mức thu nhập cao hơn công ty cũ, nhưng đồng nghĩa với đó thời gian anh dành cho tôi cũng ít hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ trách chồng, trái lại còn rất vui, vì nhờ có thu nhập của anh cao hơn mà mỗi tháng hai vợ chồng có thể dành dụm ra được ít tiền để phòng lúc ốm, đau, và sau này con cái.
Để chồng có thời gian toàn tâm toàn ý cho công việc, tôi chăm chỉ làm hết công việc nhà chu đáo, sáng dậy sớm phục vụ bữa sáng cho chồng đi làm, chiều đi làm về lại đi chợ, nấu cơm đợi chồng về ăn.
Thời gian đó tôi mang bầu, dù ốm nghén không ăn uống được nhiều, mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn lại nôn ọe, nhưng vẫn cố gắng phục vụ cơm nước cho chồng chu đáo.
Nơi tôi làm là công ty tư nhân, nên các chế độ sinh đẻ không được như nhà nước, sau khi tôi nghỉ sinh họ cũng tìm người khác thay thế vào vị trí của tôi, nghỉ sinh 4 tháng xong tôi thất nghiệp, con thì vẫn còn quá nhỏ, bà nội bà ngoại lại đã già, sức khỏe không tốt nên không thể giúp vợ chồng tôi trông cháu. Tôi bàn với chồng tạm thời ở nhà chăm con, đợi bé được khoảng 1 tuổi thì đi làm, chồng tôi cũng đồng ý với quyết định đó.
Vậy mà bây giờ con tôi chưa tròn 10 tháng tuổi, chồng tôi đã thường xuyên mặt nặng mặt nhẹ với vợ, và có những lời lẽ xúc phạm tôi, coi tôi không khác gì người vô tích sự, không chịu làm, không kiếm ra tiền, chỉ biết ăn bám chồng.
Vợ chồng tôi không phải thuê nhà, anh làm ra 8 triệu một tháng, nhưng mỗi tháng chỉ đưa tôi 4 triệu để chi tiêu ăn uống, và chăm sóc con cái, số tiền còn lại anh dùng làm gì tôi cũng không được biết. Mỗi tháng chỉ có 4 triệu, nên đi chợ mua gì, tiêu gì tôi cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Có tháng chưa hết tháng mà đã hết tiền, tôi bảo chồng đưa thêm thì anh cáu gắt, chửi bới tôi đã không làm ra tiền lại chi tiêu không biết tiết kiệm, có hôm anh còn nói với tôi "Mày tưởng tao kiếm ra đồng tiền dễ lắm à".
Tôi đã rất buồn và khóc mất mấy ngày về câu nói đó của chồng, nên quyết định nhờ người trông con giúp để đi xin việc làm. Tìm mãi mới có một nơi nhận vào làm việc, nhưng với mức lương 3 triệu đồng/ 1 tháng, tôi nói với chồng tôi muốn đi làm.
Nhưng người giúp việc về nhà thì tốn kém, tôi định gửi con cho một người hàng xóm trông giúp, mỗi tháng bà lấy 2 triệu tiền công, còn sữa và thức ăn thì tôi mang từ nhà đến. Làm được 3 triệu, lại gửi con 2 triệu nên chồng tôi nhất quyết không đồng ý cho tôi đi làm, anh bắt tôi ở nhà trông con. Tôi biết anh nói cũng có lý, nhưng tôi cũng sợ không đi làm, phải phụ thuộc kinh tế vào chồng và nghe anh chửi rủa, đay nghiến mỗi khi tôi tiêu nhiều hơn số tiền anh đưa cho tôi hàng tháng.
Theo VNE
Chồng tôi suốt ngày "đo lọ nước mắm" Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng, bỏ ra tiền lo cho con mình anh còn so đo, tính toán... ảnh minh họa Đọc bài viết của chị Tú Anh tôi thấy chồng chị không khác gì chồng mình. Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng. Ngày...