Tôi quá ghê sợ vợ mình
Tôi nói với Mai: “Thật tình là anh thấy sợ em. Có lẽ vì quá sợ nên anh không làm được. Xin lỗi em”.
Vợ tôi mặc quần áo vào, ôm mền gối qua phòng con ngủ. Từ hôm đó, nàng không ngủ chung với tôi nữa. Tôi thấy thoải mái hơn nhưng cảm nhận có điều gì đó đang đổ vỡ trong tình cảm của chúng tôi.
Tôi nói với con bé: “Con phải mang số tiề.n đó nộp cho công an phường để trả lại cho người đán.h rơi. Không phải tiề.n của mình thì không được xài”. Thế nhưng vợ tôi lại gạt đi: “Tiề.n mình lượm được là tiề.n của mình, biết ai mà trả lại? Đưa đây cho mẹ, ít ra cũng đi chợ được cả tuần lễ”.
Cuối cùng thì số tiề.n 2 triệu đồng bé Như nhặt được ngoài đường vô túi vợ tôi. Đây không phải là lần đầu tôi và Mai tranh cãi chung quanh chuyện dạy con. Sau mỗi lần như vậy, tôi đều thất bại trước sự bảo thủ và… dữ dằn của vợ.
Bé Như hỏi tôi: “Con phải nghe mẹ hay nghe ba? Hay là con tự mình quyết định để ba mẹ khỏi cãi cọ?”. Tôi giải thích cho con là khi ai đó đán.h rơi tiề.n, chắc chắn là họ sẽ rất buồn. Thậm chí nếu số tiề.n đó là tiề.n để chữa bệnh của một người nghèo thì có khi lại là nỗi bất hạnh của một gia đình. Nếu chúng ta làm ngơ, thậm chí chà đạp lên nỗi bất hạnh của người khác thì đó chẳng phải là cách hành xử của người có đạo đức, văn hóa.
Có vẻ như con bé hiểu và đồng tình với những điều tôi nói. Nó bảo: “Lần sau những chuyện như vậy con chỉ nói với ba”. Tôi nghĩ chuyện dạy con là của cả cha lẫn mẹ nhưng với cách giáo dục con của vợ tôi thì không biết lớn lên các con tôi sẽ như thế nào?
Video đang HOT
Thế nhưng càng ngày, cái khoảng cách giữa tôi và mẹ nó càng dài thêm ra. Người ta bảo con cái gắn kết vợ chồng, thế nhưng với chúng tôi thì chính điều đó lại đẩy chúng tôi xa nhau.(ảnh minh họa)
Mai dạy con theo kiểu thấy người ta bị ta.i nạ.n thì phải tránh xa để khỏi phiền phức, thấy kẻ trộm thì không được báo tin để không liên lụy đến mình; lên bàn tiệc thấy món nào ngon thì phải ăn thật nhiều; bạn bè mượn đồ đạc thì không bao giờ được cho vì “có của cho mượn mắc công đi đòi”, bà con dòng họ đến nhà thì không được vồn vã vì như vậy sẽ khiến họ ở lì không chịu về… Khi bé Như bắt đầu vào tiểu học thì đã được mẹ nó dạy như thế. Cũng may là nó còn biết nghe lời tôi trong một số chuyện. Thế nhưng càng ngày, cái khoảng cách giữa tôi và mẹ nó càng dài thêm ra. Người ta bảo con cái gắn kết vợ chồng, thế nhưng với chúng tôi thì chính điều đó lại đẩy chúng tôi xa nhau.
Và tôi không biết từ bao giờ, tôi đã nhìn vợ mình bằng ánh mắt ghê sợ. Tôi không còn nhìn thấy nơi Mai một cô gái thông minh, nhanh nhẹn, đảm đang; thay vào đó là một người đàn bà lạnh lùng, tính toán, tàn nhẫn.
“Bộ anh có con nào rồi hay sao mà chay tịnh vậy? Đừng có nói là anh hết xí quách, bất lực rồi nghen. Đàn ông gì mà mới 40 tuổ.i đã xuội lơ cán cuốc như vậy?”- một bữa, Mai dựng tôi dậy lúc nửa đêm. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, tôi thấy vợ mình lồ lộ một tòa thiên nhiên. Nàng trườn lên người tôi, hôn tôi và vuốt ve tôi như cái cách mà nàng vẫn làm xưa nay. Thế nhưng nếu như trước đây, điều đó khiến tôi vui thích bao nhiêu thì bây giờ nó chẳng có tác dụng gì. Tôi đã nhắm mắt lại, cố hình dung những ngày mới cưới… Vậy mà cuối cùng tôi cũng bị vợ xô ra: “Đúng là anh có vấn đề rồi. Nếu không ngoạ.i tìn.h thì cũng bất lực”.
Tôi thật sự không có người phụ nữ nào khác. Công việc ở công ty cũng không đến nỗi quá căng thẳng. Vậy thì tại sao cái thằng đàn ông trong tôi bỗng dưng biến mất như vậy? Không lẽ những mâu thuẫn trong việc dạy dỗ con hằng ngày lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy sao?
Tôi nói với Mai: “Thật tình là anh thấy sợ em. Có lẽ vì quá sợ nên anh không làm được. Xin lỗi em”. Vợ tôi mặc quần áo vào, ôm mền gối qua phòng con ngủ. Từ hôm đó, nàng không ngủ chung với tôi nữa. Sự việc đã hơn 1 tháng. Tôi thấy thoải mái hơn nhưng cảm nhận có điều gì đó đang đổ vỡ trong tình cảm của chúng tôi. Nhưng chuyện gì đang xảy ra thì tôi không biết rõ.
Vợ tôi không về nhà ăn cơm trưa, chủ nhật không đi chợ hoặc siêu thị để sắm sửa đồ ăn thức uống cho cả nhà như trước. Nàng cũng không trò chuyện với tôi mà chỉ nói thông qua các con.
Chuyện gì đang xảy ra với cuộc hôn nhân của tôi vậy?
Theo VNE
Vợ hút thuố.c như điên, chồng mất mặt
Vợ à, khi anh nói ra những lời này, anh đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Cái chuyện phụ nữ hút thuố.c anh vốn thấy nó chỉ hợp với mấy cô gái &'dân chơi', mấy bà trung niên ngồi uống nước chè.
Chứ không thể hợp với một người vợ làm công chức như em. Anh đã nín nhịn, đã cố gắng góp ý nhẹ nhàng và bỏ qua cho em nhiều lần khi em hứa sẽ bỏ thuố.c. Nhưng rồi, em vẫn chứng nào tật ấy, khiến anh cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Ngày yêu nhau, em vốn là một người con gái ngoan hiền nhu mì, thế nên, khi cưới em về, bao nhiêu thói xấu của em bộc lộ, anh mới thực sự hốt hoảng. Anh không hiểu em đã làm gì mà thay đổi như thế, em đã tiếp xúc với ai, chơi với những kiểu người nào để bây giờ, ngay trước mặt anh, em rút điếu thuố.c ra hút một cách tự nhiên.
Sinh con xong, em hoàn toàn thay đổi. Em trở thành một con người khác ngay từ khi em rút điếu thuố.c ra. Anh ngạc nhiên đến mức kinh ngạc, hỏi em: "Em làm gì vậy, đùa anh à?". Em cười bảo: "Mấy chị bạn chỉ cho em cách hút thuố.c, vì em thử vài lần nên thấy thích, giờ muốn hút, thấy hay hay". Em không thèm hỏi ý kiến anh, cũng không cần bận tâm xem cảm nghĩ của anh thế nào, em cứ hút như không có anh ở trước mặt vậy.
Anh bảo, trẻ con không ngửi được mùi thuố.c thì tối này, trước khi đi ngủ, em ở trong phòng khách hoặc ra lan can hút một điếu, giống như &'con nghiệ.n' vậy. Em bảo, phụ nữ hút thuố.c cũng sành điệu, cơ quan em người ta hút hết, có gì mà kinh ngạc. Cái này không thể đua đòi, em hiểu chứ? Vì bản thân anh cũng không muốn hút.
Anh bảo, trẻ con không ngửi được mùi thuố.c thì tối này, trước khi đi ngủ, em ở trong phòng khách hoặc ra lan can hút một điếu, giống như &'con nghiệ.n' vậy. (ảnh minh họa)
Em cãi lý, đàn ông hút được, đàn bà cớ sao không? Em không thể so sánh bình đẳng nam nữ ở chuyện này, vì có nhiều thứ đàn ông có thể làm nhưng phụ nữ thì không bao giờ.
Hôm nay, đến chỗ mấy người bạn của anh, anh đã dặn đi dặn lại là em không được hút, vậy mà, đến đó, em rút thuố.c ra hút rồi thở khói phì phèo khiến anh kinh ngạc. Ai cũng nhìn anh, có lẽ họ nghĩ, vợ anh là loại thế nào mà làm công chức lại đỏn.g đản.h, lại ăn chơi, lại phóng khoáng như vậy. Trông em không giống một nhân viên công chức, nhìn em giống dân chợ búa thì đúng hơn.
Anh góp ý với em, nói nhẹ thì em không nghe, nói nặng thì em bù lu, bù loa lên, bảo anh khó tính, anh tính toán với vợ. Anh nào chấp nhận được cảnh tượng ấy. Em không giữ ý, nhìn đàn bà hút thuố.c ghê lắm em à. Không biết người khác nghĩ sao chứ với anh, đó là một sự xấu hổ. Anh cảm thấy ngại với bạn bè, người thân.
Nhất là hôm về nhà chồng, bảo em không hút, vậy mà có một chị hàng xóm sang chơi hút thuố.c, em chìa tay ra xin vội một điếu, ra ngoài hít nhanh. Bố anh chẳng may nhìn thấy, bố vào nói với cả nhà, anh ngại chín mặt, em biết không. Vợ anh giờ trở thành dân chơi, là người hư hỏng đấy.
Bạn bè anh tới nhà ăn uống, em nấu ăn, ngồi vào mâm, ăn xong em ra phòng khách hút thuố.c, ai nhìn thấy cũng hoảng. Anh choáng thật sự. Em bảo anh thích nghi dần, rồi sẽ quen nhưng anh thấy, mình không thể chấp nhận chuyện này. Giờ nhìn cái điệu bộ hút thuố.c của em, thấy em giống người ở đâu đâu, không giống là người vợ của anh. Với anh, chuyện đó là nỗi xấu hổ. Vậy nên, anh cảnh cáo em lần này, hãy dừng việc này lại. Nếu không, anh sẽ không bao giờ tha thứ, hoặc là anh không chấp nhận em, hoặc là chúng ta sống ly thân cho tới khi nào em từ bỏ được việc hút thuố.c thì thôi. Đừng nghĩ anh cố chấp, nhỏ nhen, vì em đã làm vợ anh, nên cái việc mà khiến anh xấu hổ như thế, mong em đừng làm nữa. Vậy nhé, vợ của anh!
Theo VNE
Khổ vì lấy phải chồng 'cuồng yêu' Chồng yế.u sin.h l.ý cũng khổ mà chồng &'cuồng yêu' cũng khiếp, làm sao bây giờ? Câu chuyện của tôi là hoàn toàn có thật, tôi kể ra đây không phải để khoe chiến tích với chị em hay có mục đích gì khác. Chỉ là lời chia sẻ, mong chị em cho tôi cách để giúp tôi qua được cửa ải này....