Tôi quá ghê sợ cách dạy con của vợ mình
Vợ tôi mặc quần áo vào, ôm mền gối qua phòng con ngủ. Từ hôm đó, nàng không ngủ chung với tôi nữa. Tôi thấy thoải mái hơn nhưng cảm nhận có điều gì đó đang đổ vỡ trong tình cảm của chúng tôi.
Tôi nói với con bé: “Con phải mang số tiền đó nộp cho công an phường để trả lại cho người đánh rơi. Không phải tiền của mình thì không được xài”. Thế nhưng vợ tôi lại gạt đi: “Tiền mình lượm được là tiền của mình, biết ai mà trả lại? Đưa đây cho mẹ, ít ra cũng đi chợ được cả tuần lễ”.
Cuối cùng thì số tiền 2 triệu đồng bé Như nhặt được ngoài đường vô túi vợ tôi. Đây không phải là lần đầu tôi và Mai tranh cãi chung quanh chuyện dạy con. Sau mỗi lần như vậy, tôi đều thất bại trước sự bảo thủ và… dữ dằn của vợ.
Bé Như hỏi tôi: “Con phải nghe mẹ hay nghe ba? Hay là con tự mình quyết định để ba mẹ khỏi cãi cọ?”. Tôi giải thích cho con là khi ai đó đánh rơi tiền, chắc chắn là họ sẽ rất buồn. Thậm chí nếu số tiền đó là tiền để chữa bệnh của một người nghèo thì có khi lại là nỗi bất hạnh của một gia đình. Nếu chúng ta làm ngơ, thậm chí chà đạp lên nỗi bất hạnh của người khác thì đó chẳng phải là cách hành xử của người có đạo đức, văn hóa.
Có vẻ như con bé hiểu và đồng tình với những điều tôi nói. Nó bảo: “Lần sau những chuyện như vậy con chỉ nói với ba”. Tôi nghĩ chuyện dạy con là của cả cha lẫn mẹ nhưng với cách giáo dục con của vợ tôi thì không biết lớn lên các con tôi sẽ như thế nào?
Thế nhưng càng ngày, cái khoảng cách giữa tôi và mẹ nó càng dài thêm ra. Người ta bảo con cái gắn kết vợ chồng, thế nhưng với chúng tôi thì chính điều đó lại đẩy chúng tôi xa nhau. (ảnh minh họa)
Mai dạy con theo kiểu thấy người ta bị tai nạn thì phải tránh xa để khỏi phiền phức, thấy kẻ trộm thì không được báo tin để không liên lụy đến mình; lên bàn tiệc thấy món nào ngon thì phải ăn thật nhiều; bạn bè mượn đồ đạc thì không bao giờ được cho vì “có của cho mượn mắc công đi đòi”, bà con dòng họ đến nhà thì không được vồn vã vì như vậy sẽ khiến họ ở lì không chịu về… Khi bé Như bắt đầu vào tiểu học thì đã được mẹ nó dạy như thế. Cũng may là nó còn biết nghe lời tôi trong một số chuyện. Thế nhưng càng ngày, cái khoảng cách giữa tôi và mẹ nó càng dài thêm ra. Người ta bảo con cái gắn kết vợ chồng, thế nhưng với chúng tôi thì chính điều đó lại đẩy chúng tôi xa nhau.
Video đang HOT
Và tôi không biết từ bao giờ, tôi đã nhìn vợ mình bằng ánh mắt ghê sợ. Tôi không còn nhìn thấy nơi Mai một cô gái thông minh, nhanh nhẹn, đảm đang; thay vào đó là một người đàn bà lạnh lùng, tính toán, tàn nhẫn.
“Bộ anh có con nào rồi hay sao mà chay tịnh vậy? Đừng có nói là anh hết xí quách, bất lực rồi nghen. Đàn ông gì mà mới 40 tuổi đã xuội lơ cán cuốc như vậy?”- một bữa, Mai dựng tôi dậy lúc nửa đêm. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, tôi thấy vợ mình lồ lộ một tòa thiên nhiên. Nàng trườn lên người tôi, hôn tôi và vuốt ve tôi như cái cách mà nàng vẫn làm xưa nay. Thế nhưng nếu như trước đây, điều đó khiến tôi vui thích bao nhiêu thì bây giờ nó chẳng có tác dụng gì. Tôi đã nhắm mắt lại, cố hình dung những ngày mới cưới… Vậy mà cuối cùng tôi cũng bị vợ xô ra: “Đúng là anh có vấn đề rồi. Nếu không ngoại tình thì cũng bất lực”.
Tôi thật sự không có người phụ nữ nào khác. Công việc ở công ty cũng không đến nỗi quá căng thẳng. Vậy thì tại sao cái thằng đàn ông trong tôi bỗng dưng biến mất như vậy? Không lẽ những mâu thuẫn trong việc dạy dỗ con hằng ngày lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy sao?
Tôi nói với Mai: “Thật tình là anh thấy sợ em. Có lẽ vì quá sợ nên anh không làm được. Xin lỗi em”. Vợ tôi mặc quần áo vào, ôm mền gối qua phòng con ngủ. Từ hôm đó, nàng không ngủ chung với tôi nữa. Sự việc đã hơn 1 tháng. Tôi thấy thoải mái hơn nhưng cảm nhận có điều gì đó đang đổ vỡ trong tình cảm của chúng tôi. Nhưng chuyện gì đang xảy ra thì tôi không biết rõ.
Vợ tôi không về nhà ăn cơm trưa, chủ nhật không đi chợ hoặc siêu thị để sắm sửa đồ ăn thức uống cho cả nhà như trước. Nàng cũng không trò chuyện với tôi mà chỉ nói thông qua các con.
Chuyện gì đang xảy ra với cuộc hôn nhân của tôi vậy?
Theo VNE
Ly hôn xong, vợ chồng tôi mới yêu quý và tôn trọng nhau
Ngày nay, chuyện ly hôn đã không còn là điều gì quá xa vời, không còn là điều cấm kị trong hôn nhân. Có nhiều khi ly hôn lại là một thần dược giúp cứu chữa, hàn gắn những tình cảm đã sứt mẻ, hàn gắn tình cảm gia đình tưởng chừng như đã tan vỡ.
Giờ đây khi đã trải qua một cuộc ly hôn, tôi mới thấm thía được điều này.
Chúng tôi kết hôn từ rất sớm, ngay sau khi tốt nghiệp ra trường. Hồi ấy, suy nghĩ của chúng tôi còn rất ngây thơ, cứ nghĩ rằng chỉ cần có tình yêu, chỉ cần được ở bên nhau thì khó khăn nào cũng sẽ vượt qua. Hai bên gia đình đều khuyên đợi thêm một thời gian, khi công việc của 2 đứa ổn định rồi cưới cũng chưa muộn. Nhưng lúc đó chúng tôi bị tình yêu làm mờ mắt, tưởng như có thể chết nếu không được ở bên người kia. Vì thế, để được kết hôn với nhau, tôi và anh quyết định "vượt rào". Đám cưới của chúng tôi được tổ chức sau khi cái bụng tôi đã lùm lùm được 5 tháng.
Càng ngày chúng tôi lại càng cãi nhau, xỉ vả nhau nhiều hơn. (Ảnh minh họa)
Mọi người thường nói: hôn nhân là "mồ chôn" của tình yêu. Những lúc đó, tôi thường cười và tự tin vào bản thân sẽ không để cuộc hôn nhân của mình rơi vào tình trạng như thế. Tuy nhiên, thực tế khắc nghiệt đã đánh tan, làm sụp đổ ảo tưởng của tôi. Và tôi nhanh chóng nhận ra rằng cuộc sống hôn nhân thực sự không phải toàn màu hồng như lúc yêu nhau.
Những khó khăn của đời sống thường nhật cứ bủa vây, xiết chặt lấy cuộc hôn nhân của tôi và anh. Do vừa ra trường, chưa có kinh nghiệm gì, lại mang thai nên tôi đành ở nhà, một mình anh bươn trải bên ngoài để kiếm tiền lo cho cuộc sống của cả gia đình. Thời gian anh ở bên tôi ngày càng ít đi. Những quan tâm của anh dành cho tôi cũng theo những dự án, những kế hoạch của anh bay đi mất. Anh đi cả ngày, từ sáng sớm đến tối mịt, về nhà lúc nào cũng trong tình trạng say khướt. Tôi cằn nhằn, anh lại bảo thời buổi bây giờ muốn làm ăn được bắt buộc phải bên bàn nhậu, không uống không được.
Nhiều lúc tủi thân, tôi ngồi khóc một mình mà anh đâu có biết, vẫn say sưa giấc nồng với những bản dự án, với những cuộc nhậu vô cùng tận bên ngoài. Tôi vẫn tự chấn an bản thân rồi thời gian khó khăn này sẽ nhanh chóng qua đi, khi kinh tế của gia đình đã ổn định thì chúng tôi lại "nồng ấm" như xưa.
Tôi vẫn tin như thế khi một thân một mình bắt taxi đến bệnh viện để sinh con. Tôi vẫn tin như thế khi đứa con bé bỏng mới 5 tháng tuổi bị ốm, sốt lên cơn co giật giữa đêm khuya và một mình tôi lại phải bế con vào bệnh viện cấp cứu, và trong lúc đó anh còn mải mê với những chuyến công tác dài ngày. Tôi cố gắng hết sức, làm mọi cách để cứu vãn cuộc sống gia đình, để kéo anh quay về bên tôi, bên con. Nhưng anh vẫn thế, vẫn không chịu thay đổi.
Áp lực, stress từ việc trông con nhỏ, từ việc suốt ngày ở nhà, tôi bắt đầu trở thành một người đàn bà lắm điều và hay cau có. Không hiểu sao cứ nhìn thấy anh là tôi lại thấy khó chịu, lại cằn nhằn, chì chiết. Càng ngày chúng tôi lại càng cãi nhau, xỉ vả nhau nhiều hơn. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi ngày càng giống địa ngục.
Mâu thuẫn giữa hai vợ chồng tôi lên đến đỉnh điểm khi tôi bắt gặp anh đang tay trong tay, thân mật, ôm ấp một người đàn bà khác. Tôi không còn nhớ là mình đã la hét, đã chửi mắng, thậm chí còn động chân động tay với anh và người đàn bà đó bao nhiêu lần. Tôi đau đớn, xót xa, tuyệt vọng. Niềm tin của tôi về một cuộc sống hôn nhân, gia đình hạnh phúc đã sụp đổ hoàn toàn.
Rồi tôi quyết định phải giải thoát anh và cho chính mình. Tôi viết đơn ly hôn. Anh cầu xin tôi nghĩ lại và hứa sẽ thay đổi, nhưng niềm tin trong tôi đã mất. Một lần bất tín, vạn lần bất tin. Biết không thể thay đổi quyết định của tôi, anh chấp nhận.
Chúng tôi ly hôn trong sự lặng lẽ, không giằng co, không tranh cãi. Tôi nuôi con và anh có trách nhiệm chu cấp cho mẹ con tôi. Tôi bắt đầu ra ngoài làm việc. Cuộc sống bên ngoài giúp tôi nhận ra nhiều điều, làm tôi trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn, điềm đạm hơn rất nhiều.
Đứa con trai bé bỏng là sợi dây kết nối chúng tôi lại với nhau (Ảnh minh họa)
Hàng tuần anh vẫn đến thăm con và đưa con đi chơi. Chúng tôi không còn cãi nhau, không còn mâu thuẫn, đối xử với nhau như những người bạn. Bởi cho dù tôi và anh đã chia tay, nhưng giữa chúng tôi vẫn còn một sự liên kết, đó là đứa con. Đứa con trai bé bỏng là sợi dây kết nối chúng tôi lại với nhau. Mọi chuyện liên quan đến con trai, tôi và anh đều ngồi lại bàn bạc, cùng nhau đưa ra cách giải quyết. Trải qua nhiều sóng gió, thăng trầm trong cuộc sống, cả tôi và anh đều trở nên trầm tĩnh hơn, biết quý trọng nhau hơn.
Tôi không biết, liệu sau này chúng tôi có trở lại với nhau không, nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, nếu có thì tình yêu của chúng tôi sẽ không còn bồng bột, nông nổi như trước. Một cuộc sống hôn nhân muốn bền vững, hạnh phúc không chỉ cần có tình yêu đơn thuần. Cuộc ly hôn này đã giúp tôi nhận ra điều đó.
Theo VNE
Nghi ngờ mẹ chồng ăn trộm 2 cây vàng của con dâu Tôi năm nay 29 tuổi và đã lấy chồng được 5 năm nay. Chúng tôi có với nhau một con trai. 2 năm trước, vợ chồng tôi do có con nhỏ, lại vẫn khó khăn về kinh tế nên chúng tôi ở chung với bố mẹ chồng để bà đỡ đần trông con. Song cách đây 3 năm, vợ chồng cùng nhau phấn...