Tôi phải nhịn chồng để gia đình được yên ổn
Bụng bầu to tướng mà sáng phải nấu đồ ăn cho chồng rồi đem lên tận tầng 5, thế nhưng anh vẫn cặp bồ, kiếm cớ mắng chửi tôi.
Tôi và anh yêu nhau 5 năm, đến năm thứ 6, tôi mới được gia đình anh chấp nhận làm con dâu. Qua gần 6 năm trải qua bao khó khăn vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng có thể đến với nhau. Chúng tôi cưới nhau thì phải đi ở trọ vì nhà anh buôn bán và chật chội. Chúng tôi ở trọ được 5 tháng thì bố mẹ chồng tôi sửa thêm một tầng nữa cho chúng tôi ở vì ở trọ, anh không chịu đi làm, chỉ chơi điện tử và nhậu. Kinh tế khó khăn, một mình tôi vừa đi học vừa đi làm. Mặc dù cố gắng để ít xung đột về kinh tế nhưng cũng không tránh khỏi. Những cuộc cãi vã nhỏ, to bắt đầu xảy ra. Có lúc anh còn đánh tôi ngất, hàng xóm phải bế tôi vào phòng rồi anh còn cầm dao đòi xông vào giết tôi. Vợ chồng tích góp được đồng nào, anh lấy cớ lý do này nọ rồi gây sự với tôi để lấy toàn bộ tiền đi chơi, khi nào hết tiền mới chịu về.
Về nhà, anh kể xấu tôi cho bố mẹ chồng nghe, viện hết lý do là tại tôi anh mới bỏ đi. Lúc đầu, tôi cố giải thích nhưng biết là không ăn thua nên đành im lặng. Suốt 5 năm, bố mẹ chồng tôi không đồng ý tôi vì tôi ở quê xa, cách Hà Nội 300km và người tôi bé, anh là con trưởng, bố mẹ sợ tôi không sinh được con. Nhưng từ khi cưới về, bố mẹ hiểu tính tôi nên rất thương và chiều tôi, xem tôi như con gái. Nhưng dù sao, tôi cũng là con dâu, làm sao bằng con trai của bố mẹ tôi được.
Qua nhiều lần xung đột, bố mẹ tôi quyết định cho chúng tôi về ở cùng. Càng ngày bố mẹ chồng càng thương tôi và chồng tôi bắt đầu ghen tỵ. Cuới nhau 6 tháng, chúng tôi mới có con. Bố mẹ chồng lại càng thương và chiều tôi hơn. Còn chồng tôi thì chỉ suốt ngày đi nhậu, điện tử, bạn bè, cặp kè lăng nhăng. Chắc vì thế mà bố mẹ chồng tôi mới thương và bù đắp lại cho tôi. Vì trước đây ở riêng, cả gia đình và họ hàng cứ nghĩ là tất cả lỗi do tôi. Giờ mới hiểu ra vấn đề.
Tôi cứ tưởng về nhà bố mẹ chồng thì chồng tôi đỡ đánh tôi hơn. Ai ngờ cứ đi nhậu về là anh kiếm cớ, gây sự rồi đổ cho tôi là nói lắm nhưng thực sự là không phải vậy. Tôi có bầu đến tháng thư 6 rồi vẫn còn nghén, nôn thốc nôn tháo, đi đứng như người trên mây. Lúc mới có được 1 tháng thì tôi phải nghỉ làm ở nhà 2 tuần để dưỡng thai. May có bố mẹ chồng không thì tôi không vượt qua được thời kỳ thai nghén. Chồng suốt ngày nhậu rồi cặp kè, nghĩ nhiều lúc chán nản nhưng vì thấy bố mẹ thương và nghĩ đến đứa con trong bụng nên cố nhịn cho yên cửa yên nhà.
Video đang HOT
Tôi không phải là người không biết suy nghĩ trước sau, phải trái. Tôi phải sống thế nào để bố mẹ chồng từ ghét không nhìn mặt giờ lại thương tôi như con gái. Nhưng tôi không hiểu chồng tôi sao lại thế, yêu nhau 5 năm trời, anh ấy chiều tôi, chăm sóc tôi, giờ thì anh xem tôi như người thừa. Tôi đi khám thai cũng tự đi một mình, tự sắm sửa đồ cho mẹ và bé, tự làm tất cả. Mỗi lần đến bệnh viện mà tủi thân, thấy người ta đưa vợ đi khám, xếp hàng cho vợ, còn tôi một mình, tự đi làm, đi học, tự chăm sóc bản thân lúc bầu bí.
Giờ chồng tôi đi làm được một tháng mà ngày nào anh cũng nhậu. Anh đi triền miên, qua đêm không về. Tôi có làm cách nào cũng không giữ chân anh ấy ở nhà được. Bố mẹ tôi có mắng chửi thế nào cũng không xong. Tôi nghi là anh ấy lại cặp kè với ai đấy vì điện thoại đặt mật khẩu, tôi không kiểm tra được và tôi cũng không muốn kiểm tra. Từ lúc cưới tới giờ, anh ấy cũng cặp kè được 3-4 cô rồi.
Giờ bầu bí to, tôi cũng cố vác cái bụng đi làm cho đỡ buồn và bớt chút cô đơn. Để giết thời gian, tôi làm thêm, học thêm. Giờ về đến nhà là tôi buồn và cảm giác cái phòng của vợ chồng tôi rất lạnh lẽo. Chồng thì đi 1-2h sáng mới về, có khi là không về. Ở phòng bố mẹ thì 10h tôi cũng phải về cho bố mẹ nghỉ ngơi. Vợ chồng em chồng cưới sau chúng tôi 5 tháng và có bầu sau tôi 3 tháng nhưng mà em dâu tôi tốt số, được chồng chiều như chiều vong. Càng thế tôi lại càng tủi thân, đêm nào tôi cũng khóc. Bố mẹ đẻ thì ở xa mà cũng không dám tâm sự với bạn bè. Tôi muốn tâm sự cùng bố mẹ chồng thì sợ bố mẹ lo lắng rồi lại sinh chuyện với anh, ầm nhà lên.
Một mình tôi chịu đựng. Cứ nghĩ đến tình cảm của bố mẹ chồng dành cho tôi và đứa con lớn dần trong bụng, tôi lại cố nuốt nước mắt vào trong, cố tươi cuời, cố ngọt nhạt với anh để nhà vui vẻ. Bầu bí mệt mỏi nhưng sáng nào tôi cũng dậy nấu đồ ăn sáng cho anh. Trong lúc đó, em chồng tôi nấu đồ ăn sáng cho em dâu và mang lên tận phòng, còn tôi vác cái bụng mang đồ ăn sáng cho chồng lên tận tầng 5.
Tôi có làm gì sai hay thiếu sót gì không mà chồng tôi đối xử với tôi thế? Mọi người cho tôi lời khuyên với. Thật sự bây giờ tôi mệt mỏi, chán chường. Tôi xin bố mẹ tôi ra ở riêng nhưng bố mẹ tôi không cho. Còn sống thế này tôi chắc không chịu nổi.
Theo VNE
Chán vì ở nhà chỉ mình tôi kiếm tiền
Ngày còn yêu anh, tôi nghĩ mọi chuyện đơn giản. Khi biết anh lông bông, công việc nay đây mai đó, không ổn định, tôi đã gạt bỏ tất cả.
Tôi luôn nghĩ, chỉ cần yêu là được, không cần quan trọng gì hết. Nên chuyện anh không đi làm hoặc là công việc lông bông, tôi mặc kệ. Tôi luôn tâm niệm, chỉ cần hai người yêu nhau, khi lấy nhau về, mọi thứ sẽ tốt đẹp, cùng nhau cố gắng xây dựng tương lai và tiền đồ sẽ tươi sáng.
Ngày đó, anh cũng là người có học thức, ngoại giao tốt nên tôi luôn nghĩ, sau này anh nhất định sẽ kiếm được công việc tốt, không phải lo lắng gì cả. Tôi và anh yêu nhau đã hơn 1 năm nên tôi cũng thể hiểu được tính tình của anh. Anh là người rất có chí, chỉ là chưa gặp thời.
Tôi, công việc tốt, cũng xinh xắn, được nhiều chàng trai theo đuổi nhưng tôi chọn anh. Tình yêu có nhiều lý lẽ, và điều khó nói nhất là vì sao lại yêu. Chỉ biết yêu thôi, yêu đâu cần toan tính gì. Chúng tôi cưới nhau sau đó vài tháng. Anh vẫn chưa có công việc ổn định. Tôi đi làm, kiếm tiền. Vì mới về làm dâu nên tôi còn nghĩ, chuyện mình đi kiếm tiền lo lắng cho nhà chồng là chuyện thường lại ghi được điểm. Thế nên, tôi đã chủ động mua sắm mọi thứ cho nhà chồng để bố mẹ chồng quý mến tôi. Ban đầu là như vậy, cũng vì tôi làm thế nên chồng dần lười biếng. Anh ỷ lại tôi, nghĩ tôi kiếm được nhiều tiền nên anh mặc kệ. Anh không chịu đi kiếm việc. Có việc thì anh chê bẻ, chê bai. Anh bảo công việc không phù hợp với anh, thật ra tôi hiểu anh so sánh mức lương của mình với của tôi.
Chồng ngửa tay xin tiền tôi mà không suy nghĩ gì sao? Tôi có hỏi anh tại sa không đi làm thì anh bảo, còn đợi thời cơ. (Ảnh minh họa)
Anh bảo, đi làm mà lương không bằng vợ thì thà không đi làm còn hơn. Anh nói thế tôi thấy buồn cười. Anh chỉ mong hơn tôi nhưng một công việc bình thường anh cũng chưa kiếm được thì nói gì là hơn tôi. Dần dần, tôi cảm thấy mình quá khó khăn khi chỉ có mình mình kiếm tiền mà phải chi tiêu bao nhiêu thứ. Tôi góp tiền cho bố mẹ, còn lo cả tiền ăn cho chồng, rồi thi thoảng đưa tiền cho chồng tiêu pha này nọ. Nghĩ mà chán vô cùng.
Chồng ngửa tay xin tiền tôi mà không suy nghĩ gì sao? Tôi có hỏi anh tại sa không đi làm thì anh bảo, còn đợi thời cơ. Nếu chưa có công việc tốt thì thà ở nhà còn hơn. Đi làm tạm bợ thấy xấu hổ với người khác, người ta lại chê vợ không bằng chồng. Thà cứ bảo ở nhà đợi việc còn oai hơn.
Nghe anh nói sặc mùi sĩ diện, tôi thực sự không hiểu nổi anh. Tại sao anh lại có tư tưởng như thế, trong khi vợ anh nai lưng đi kiếm tiền. Gần đây, chúng tôi cãi nhau quá nhiều về chuyện tiền nong, công việc. Tôi bây giờ đã cắt mọi khoản chi tiêu của anh. Anh không đi làm, tôi cũng không đưa tiền cho anh tiêu như trước nữa. Ngay cả việc chi tiêu trong gia đình, tôi cũng hạn chế. Tôi đưa ít tiền cho bố mẹ hơn, vì bây giờ, ở cái nhà này một mình tôi kiếm tiền, nuôi chồng, đưa góp cho bố mẹ chồng, tôi chẳng thiết nữa.
Tình yêu ư, đó không phải là tất cả khi cả hai không biết chia sẻ khó khăn trong cuộc sống với nhau... (Ảnh minh họa)
Mỗi ngày đi làm về lại lao vào bếp làm hết việc này, việc kia, tôi càng cảm thấy mệt mỏi hơn. Tôi chán lắm rồi, không còn thiết tha gì nữa. Bây giờ tôi chỉ muốn cãi nhau với chồng một trận thật to, vạch mặc anh với nhà anh và những người khác, để họ biết anh vô dụng thế nào. Chứ tôi không muốn cứ cam chịu mãi, chấp nhận cảnh này nữa. Bố mẹ anh vậy mà vẫn bênh con trai mình, nghĩ là con mình tài giỏi này kia. Đúng là tôi không còn gì để nói nữa. Tôi ân hận, quá ân hận vì quyết định kết hôn vội vàng rồi. Tình yêu ư, đó không phải là tất cả khi cả hai không biết chia sẻ khó khăn trong cuộc sống với nhau...
Theo VNE
"Cải tạo" chồng lười Cả chồng và vợ đều đi làm nhưng phụ nữ còn phải cáng đáng luôn cả việc nhà. "Khi chúng tôi nêu câu hỏi "Việc nhà là của ai?", rất nhiều người trả lời "Chuyện của phụ nữ", chỉ một số ít cho rằng đó là việc của cả vợ lẫn chồng" - bà Nguyễn Thị Tâm An, Chủ nhiệm CLB Xây dựng...