Tôi phải nhịn chồng để gia đình được yên ổn
Bụng bầu to tướng mà sáng phải nấu đồ ăn cho chồng rồi đem lên tận tầng 5, thế nhưng anh vẫn cặp bồ, kiếm cớ mắng chửi tôi.
Tôi và anh yêu nhau 5 năm, đến năm thứ 6, tôi mới được gia đình anh chấp nhận làm con dâu. Qua gần 6 năm trải qua bao khó khăn vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng có thể đến với nhau. Chúng tôi cưới nhau thì phải đi ở trọ vì nhà anh buôn bán và chật chội. Chúng tôi ở trọ được 5 tháng thì bố mẹ chồng tôi sửa thêm một tầng nữa cho chúng tôi ở vì ở trọ, anh không chịu đi làm, chỉ chơi điện tử và nhậu. Kinh tế khó khăn, một mình tôi vừa đi học vừa đi làm. Mặc dù cố gắng để ít xung đột về kinh tế nhưng cũng không tránh khỏi. Những cuộc cãi vã nhỏ, to bắt đầu xảy ra. Có lúc anh còn đánh tôi ngất, hàng xóm phải bế tôi vào phòng rồi anh còn cầm dao đòi xông vào giết tôi. Vợ chồng tích góp được đồng nào, anh lấy cớ lý do này nọ rồi gây sự với tôi để lấy toàn bộ tiền đi chơi, khi nào hết tiền mới chịu về.
Về nhà, anh kể xấu tôi cho bố mẹ chồng nghe, viện hết lý do là tại tôi anh mới bỏ đi. Lúc đầu, tôi cố giải thích nhưng biết là không ăn thua nên đành im lặng. Suốt 5 năm, bố mẹ chồng tôi không đồng ý tôi vì tôi ở quê xa, cách Hà Nội 300km và người tôi bé, anh là con trưởng, bố mẹ sợ tôi không sinh được con. Nhưng từ khi cưới về, bố mẹ hiểu tính tôi nên rất thương và chiều tôi, xem tôi như con gái. Nhưng dù sao, tôi cũng là con dâu, làm sao bằng con trai của bố mẹ tôi được.
Qua nhiều lần xung đột, bố mẹ tôi quyết định cho chúng tôi về ở cùng. Càng ngày bố mẹ chồng càng thương tôi và chồng tôi bắt đầu ghen tỵ. Cuới nhau 6 tháng, chúng tôi mới có con. Bố mẹ chồng lại càng thương và chiều tôi hơn. Còn chồng tôi thì chỉ suốt ngày đi nhậu, điện tử, bạn bè, cặp kè lăng nhăng. Chắc vì thế mà bố mẹ chồng tôi mới thương và bù đắp lại cho tôi. Vì trước đây ở riêng, cả gia đình và họ hàng cứ nghĩ là tất cả lỗi do tôi. Giờ mới hiểu ra vấn đề.
Tôi cứ tưởng về nhà bố mẹ chồng thì chồng tôi đỡ đánh tôi hơn. Ai ngờ cứ đi nhậu về là anh kiếm cớ, gây sự rồi đổ cho tôi là nói lắm nhưng thực sự là không phải vậy. Tôi có bầu đến tháng thư 6 rồi vẫn còn nghén, nôn thốc nôn tháo, đi đứng như người trên mây. Lúc mới có được 1 tháng thì tôi phải nghỉ làm ở nhà 2 tuần để dưỡng thai. May có bố mẹ chồng không thì tôi không vượt qua được thời kỳ thai nghén. Chồng suốt ngày nhậu rồi cặp kè, nghĩ nhiều lúc chán nản nhưng vì thấy bố mẹ thương và nghĩ đến đứa con trong bụng nên cố nhịn cho yên cửa yên nhà.
Video đang HOT
Tôi không phải là người không biết suy nghĩ trước sau, phải trái. Tôi phải sống thế nào để bố mẹ chồng từ ghét không nhìn mặt giờ lại thương tôi như con gái. Nhưng tôi không hiểu chồng tôi sao lại thế, yêu nhau 5 năm trời, anh ấy chiều tôi, chăm sóc tôi, giờ thì anh xem tôi như người thừa. Tôi đi khám thai cũng tự đi một mình, tự sắm sửa đồ cho mẹ và bé, tự làm tất cả. Mỗi lần đến bệnh viện mà tủi thân, thấy người ta đưa vợ đi khám, xếp hàng cho vợ, còn tôi một mình, tự đi làm, đi học, tự chăm sóc bản thân lúc bầu bí.
Giờ chồng tôi đi làm được một tháng mà ngày nào anh cũng nhậu. Anh đi triền miên, qua đêm không về. Tôi có làm cách nào cũng không giữ chân anh ấy ở nhà được. Bố mẹ tôi có mắng chửi thế nào cũng không xong. Tôi nghi là anh ấy lại cặp kè với ai đấy vì điện thoại đặt mật khẩu, tôi không kiểm tra được và tôi cũng không muốn kiểm tra. Từ lúc cưới tới giờ, anh ấy cũng cặp kè được 3-4 cô rồi.
Giờ bầu bí to, tôi cũng cố vác cái bụng đi làm cho đỡ buồn và bớt chút cô đơn. Để giết thời gian, tôi làm thêm, học thêm. Giờ về đến nhà là tôi buồn và cảm giác cái phòng của vợ chồng tôi rất lạnh lẽo. Chồng thì đi 1-2h sáng mới về, có khi là không về. Ở phòng bố mẹ thì 10h tôi cũng phải về cho bố mẹ nghỉ ngơi. Vợ chồng em chồng cưới sau chúng tôi 5 tháng và có bầu sau tôi 3 tháng nhưng mà em dâu tôi tốt số, được chồng chiều như chiều vong. Càng thế tôi lại càng tủi thân, đêm nào tôi cũng khóc. Bố mẹ đẻ thì ở xa mà cũng không dám tâm sự với bạn bè. Tôi muốn tâm sự cùng bố mẹ chồng thì sợ bố mẹ lo lắng rồi lại sinh chuyện với anh, ầm nhà lên.
Một mình tôi chịu đựng. Cứ nghĩ đến tình cảm của bố mẹ chồng dành cho tôi và đứa con lớn dần trong bụng, tôi lại cố nuốt nước mắt vào trong, cố tươi cuời, cố ngọt nhạt với anh để nhà vui vẻ. Bầu bí mệt mỏi nhưng sáng nào tôi cũng dậy nấu đồ ăn sáng cho anh. Trong lúc đó, em chồng tôi nấu đồ ăn sáng cho em dâu và mang lên tận phòng, còn tôi vác cái bụng mang đồ ăn sáng cho chồng lên tận tầng 5.
Tôi có làm gì sai hay thiếu sót gì không mà chồng tôi đối xử với tôi thế? Mọi người cho tôi lời khuyên với. Thật sự bây giờ tôi mệt mỏi, chán chường. Tôi xin bố mẹ tôi ra ở riêng nhưng bố mẹ tôi không cho. Còn sống thế này tôi chắc không chịu nổi.
Theo VNE
Khổ sở vì lấy chồng con út
Nhà chồng có 'truyền thống' chiều đàn ông. Cuối tuần nào, chồng Oanh cũng ngủ đến 9-10h rồi lại lao đầu vào chơi game.
"Chồng tôi quen được mẹ và chị gái làm cho hết nên lười lắm. Nhiều lần, tôi phải lấy giẻ lau chân cho chồng vì nhắc thế nào, chồng tôi vẫn nằm ườn, không chịu đi rửa chân", Oanh than thở. Cô cho biết gia đình nhà chồng có "truyền thống" chiều chồng. Bà nội chồng và mẹ chồng chẳng để đàn ông con trai trong nhà phải mó tay vào việc gì. Chồng Oanh là con út, trên còn hai chị gái nữa nên càng được cưng. Khi các chị gái đã đi lấy chồng thì mọi việc trong nhà chỉ có mẹ chồng và Oanh cáng đáng hết. Bà nội tuy đã già nhưng vẫn cầm chổi quét nhà, quét sân, hót rác hàng ngày, trong khi đó bố chồng và chồng thì chỉ có mỗi việc cắm điện chạy máy bơm nước hoặc dắt xe máy cho vợ và con dâu.
"Mẹ chồng tôi đảm đang và 'cổ hủ' số một. Lúc nào bà cũng tranh việc trong nhà để làm. Làm nhiều mệt mỏi lại kêu ca than vãn nhưng chẳng bao giờ quên chiều chồng và con trai, kể cả khi ốm" - Oanh bộc bạch. Những việc cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ... phụ nữ làm đã đành, đằng này cả việc kê bàn, ghế, đóng đinh treo ảnh, gọi thợ sửa nhà dột... mẹ chồng Oanh cũng làm hết, bảo: "Để bố và chồng con nghỉ ngơi. Đi làm kiếm tiền đã mệt lắm rồi".
Oanh muốn thay đổi lại "truyền thống" chiều chồng nhưng e rất khó. Oanh bảo, mình sẵn sàng chiều chồng nhưng chiều có điều kiện thôi, đi làm về mệt mỏi thì cũng cần được chồng sẻ chia, đỡ đần việc nhà. Những việc như bưng, bê, kê, vác, dắt xe... thì phải nhờ tới đàn ông, chứ cái gì cũng ôm đồm rồi phát ốm giống mẹ chồng thì Oanh không "phục".
Tuy nhiên chồng Oanh lười thành nếp, lại quen ỷ lại nên Oanh không tránh khỏi ấm ức. Cuối tuần nào, chồng Oanh cũng ngủ tới 9-10h sáng, trong khi vợ phải chợ búa, nấu nướng, dọn dẹp. Ngủ dậy, chồng Oanh chẳng chịu gấp chăn, màn. Oanh nhắc thì chồng chống chế: "Đằng nào tối chẳng ngủ"... Xong, Oanh thấy chồng lao đầu chơi game trên gác tới khi cơm canh xong xuôi, mẹ gọi vài lần mới uể oải xuống ăn cơm. Ăn xong lại ngồi chờ mẹ và vợ dọn mâm, lấy hoa quả, giấy ăn và tăm, nước tận nơi cho.
Cũng có chồng là con út, Như (Từ Liêm, Hà Nội) than thở, toàn phải tự đèo con về bên ngoại cách đó 4km mỗi tuần vì chồng cực lười. "Mẹ tôi có đi đâu cũng chẳng bao giờ nhờ 'con trai bé bỏng' đèo vì bà xót con gầy, yếu lại mắt kém. Bà toàn tự đi bộ gọi xe ôm nếu muốn đi lễ, chùa hoặc thăm bạn bè. Không thì nhờ chồng, con gái, hoặc con dâu chở đi. Thế nên chồng tôi lười quen, ngoài đi làm, 'lão ý' chẳng bao giờ muốn vác xe đi đâu, kể cả chở vợ con đi chơi, về ngoại. Khi con ốm, cũng chỉ có phụ nữ trong nhà đưa thằng bé đi viện vì mẹ tôi lo con trai mất giấc ngủ hay phải nghỉ làm", Như tâm sự.
Như bảo, trong mắt mẹ chồng, chồng Như bao giờ cũng là "cậu con bé bỏng" nên chẳng bị mẹ sai việc gì. Anh chị chồng và các cháu thỉnh thoảng về chơi, tất bật lo cơm nước trong khi chồng Như được thản nhiên ngồi xem tivi hay chơi game trên điện thoại di động. "Nhiều lúc cũng nhờ được chồng việc này, việc kia nhưng hầu như tôi phải làm hết. Tôi chẳng biết thay đổi chồng làm sao khi mà cả nhà chồng đều chiều chuộng anh ấy", Như nói.
Khi chồng quen được chiều
Nhiều chị em than thở chồng là con út quen được chiều, sinh lười biếng, ỷ lại. Tuy nhiên không phải anh chồng nào lười cũng là con út hoặc ngược lại, không hẳn cứ là con út thì lười. Lười hay chăm còn do nhiều yếu tố chi phối, chẳng hạn tính cách, thói quen sinh hoạt, cách dạy dỗ của gia đình... Không ít anh chồng vẫn lười dù là con cả, không sống chung với bố mẹ, phải tự lập khi đi học, đi làm nhưng lấy vợ rồi lại ỷ vào vợ...
Ở vào hoàn cảnh này, người vợ không nên vội vã ấm ức, bi quan hoặc cam chịu mà có thể từ từ khích lệ để chồng chăm lên. Có thể vui vẻ nhờ chồng làm một số việc nhà như nhặt rau, cắm cơm, phơi quần áo, quét nhà... đừng ngại sẽ bị mẹ chồng ngăn cản hay can thiệp. Nếu e ngại thì người vợ sẽ rơi vào lối mòn chiều chồng quá, tự tay làm hết mọi việc sẽ khiến chồng lười càng lười thêm.
Người vợ có thể trao đổi với mẹ chồng để hai vợ chồng được đảm trách một việc nào đó như lau nhà, nấu cơm... trong khi mẹ chồng bận việc khác hoặc nghỉ ngơi. Hoặc cũng có thể chọn những công việc mà các thành viên trong nhà đều làm được như dọn nhà, chuẩn bị cơm nước...
Theo VNE
Nhật ký 3 ngày chăm vợ ốm của chồng lười Vợ tôi, một phụ nữ đảm đang ngoài công việc ở cơ quan thì với cô ấy, gia đình là quan trọng nhất. Từ ngày có cu Bin, dường như chưa bao giờ vợ ốm. Nhưng chiều hôm kia, vợ bắt đầu đổ bệnh... Ngày thứ nhất 4h chiều, đang làm ở cửa hàng, chợt bất ngờ thấy vợ lao xe vội vã...