Tôi phải làm thế nào để cứu bản thân đây?
Đã gần 4 năm trôi qua, tôi đã không còn là đứa con gái 17 tuổi ngày xưa, nhưng câu chuyện đau đớn của tôi thì chưa một ngày phôi pha.
ảnh minh họa
Tôi không biết có bao nhiêu bạn đọc có thể thông hiểu được cảm giác của một cô gái như tôi, có thể rất nhiều người nghĩ rằng tôi là một kẻ sống buông thả đáng trách, nhưng tôi chỉ mong mình có thể giãi bày tâm sự, mà tôi đã giấu kín bao lâu nay…
Mọi thứ bắt đầu khi ông ấy xuất hiện trong nhà tôi và mẹ tôi yêu cầu tôi phải gọi ông ta là cha dượng. Mẹ tôi thường xuyên bỏ tôi ở nhà một mình với những đêm diễn của bà ấy. Tôi đã quá quen với cách sống nghệ sĩ của mẹ, nhất là sau khi cha tôi qua đời thì mẹ tôi lại càng đi nhiều hơn.
Có đêm bà trở về say mềm. Rồi một đêm bà về nhà với ông ta. Đêm nối tiếp đêm, cứ như thế. Ông ta trẻ hơn bà tới cả chục tuổi. Có lần, tôi đi học về, bàng hoàng nhận ra ông ta đang điềm nhiên sử dụng phòng tắm nhà mình khi không có mẹ tôi ở nhà. Thấy tôi, ông ta điềm nhiên kéo khăn tắm và đẩy cửa bước ra.
Tôi giận điên người, gào lên: Cút khỏi nhà tôi! Nhưng rồi mọi việc không đơn giản như tôi nghĩ, mẹ tôi chính thức nói chuyện với tôi và bắt tôi phải chấp nhận việc mẹ tôi cần có một cuộc sống mới, và đây là nhà của bà, bà muốn tôi hiểu, tôi sẽ có một người cha dượng!
Dĩ nhiên là tôi không bao giờ chấp nhận, tôi căm thù con người đó, vì gã trơ tráo đến mức treo ngay bức tranh lõa lồ cạnh bàn thờ cha tôi. Gã bảo tôi: “Em gọi tôi là anh cũng được, cha con làm gì cho nó khó xử!”. Một đứa học sinh cấp 3 như tôi biết làm gì ngoài việc cắn răng chịu đựng, và cố gắng đi học, đi đến nhà bạn bè cho tới gần 8 giờ tối mới về, khi tôi biết chắc mẹ tôi đã ở nhà.
Nhưng rồi một hôm, tôi về nhà, vẫn chưa có ai về cả. Tôi yên tâm khóa cửa, nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm dễ chịu vì mẹ tôi không về, gã đàn ông kia cũng vậy. Tôi nằm đọc truyện và ngủ chập chờn. Rồi bất chợt, một bàn tay bịt lấy miệng tôi, có mùi ê te, tôi vẫn kịp nhận ra chính là gã đàn ông đó với khuôn mặt khốn nạn. Nhưng tôi không còn cảm giác gì nữa, tôi quay cuồng và lịm đi…
Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi không có một mảnh vải… Trời ơi, điều gì xảy ra với tôi thế này? Tôi lao xuống nhà, không có ai cả, gã đàn ông đó đã biến mất…
Tôi đến nhà cô bạn của tôi ở 1 tuần sau đó. Bạn tôi và chị gái nó đưa tôi đi khám phụ khoa để biết tôi ngoài việc không còn con gái thì vẫn ổn, nó bảo đó là việc tối thiểu cần làm sau khi gặp một chuyện kinh khủng như thế. Tôi chỉ báo với mẹ tôi rằng tôi phải học nhóm (mẹ tôi cũng đâu có đủ thời gian để quan tâm?).
Video đang HOT
Cứ như thế, rồi tôi gần như không bước chân về nhà. Có một lần, tôi về sinh nhật mẹ, chạm mặt gã đàn ông đó. Mặt gã trơ tráo, mắt đỏ đùng đục nhìn xoáy vào tôi thách thức. Tôi không chịu nổi, tôi đã hất cốc nước trên bàn vào mặt gã và bỏ đi…
Tôi cố gắng đỗ một trường cao đẳng và vào TPHCM học để quên đi nỗi đau đớn ấy. Nhưng điều tôi có trong suốt thời gian sau đó, không phải là sự bình an của một cuộc sống mới. Trái lại, nó là những cơn mộng mị ám ảnh. Tôi bắt đầu vào các web và tìm hiểu về những người từng bị như tôi.
Họ rất nhiều, và họ cũng như tôi bây giờ, đang cảm thấy giá trị của mình đã hết, và mọi việc mình làm bây giờ đều chẳng có gì quan trọng.
Và ma xui quỷ khiến thế nào, tôi gặp một người đàn ông hơn tôi 10 tuổi, mê tôi như điếu đổ và sẵn sàng chi trả cho tôi mọi chi phí học hành. Một phần là tôi cần tiền, một phần là cảm thấy mình còn gì đâu để mà mất, tôi tặc lưỡi chấp nhận.
Lần đầu tiên của tôi sau từng ấy năm khiến tôi đau đớn không thể chịu nổi, những ám ảnh lại ùa về. Nhưng rồi tôi cũng vượt qua được. Tôi đã là một đứa con gái kiểu khác, lỳ lợm và bất cần hơn…
Còn thêm một vài người đàn ông nữa, họ đi qua cuộc sống của tôi cũng chỉ vì những câu chuyện liên quan đến sex và tiền. Tôi dửng dưng, tôi cảm thấy cuộc sống có tiền chi tiêu, có thời gian để đi mua sách (sách là thứ thói quen duy nhất tôi vẫn còn giữ từ ngày còn ở nhà, khi đọc sách, tôi thấy mình còn có thể khóc được – điều mà chẳng bao giờ bạn bè hay những kẻ đến với tôi có thể nhìn thấy).
Cho tới hôm nay, khi cậu bạn cùng lớp theo đuổi tôi bao lâu nay, dũng cảm ôm chặt lấy tôi và nói với tôi rằng: cậu ấy yêu tôi thật lòng, đừng lạnh lùng như thế, thì tôi cảm thấy mọi thứ dưới chân sụp đổ. Tôi chưa bao giờ có một cảm xúc tương tự như vậy. Anh ta ngờ nghệch đến độ tin rằng người đàn ông đưa tôi đến trường buổi sáng là… chú họ của tôi.
Tôi thèm một cảm giác được yêu thương chân thành, nhưng tôi lại sợ nó, sợ người ta nhìn ra những điều đau đớn trong quá khứ và cuộc sống buông thả hiện tại của mình… Tôi phải làm thế nào để cứu bản thân mình đây?
Theo VNE
Tuyệt vọng vì yêu em ruột cùng mẹ, khác cha
Mẹ tôi mất đã 49 ngày. Thế nhưng tôi vẫn không thể nói với An những điều mình đã nung nấu trong lòng. Mấy hôm trước em bảo tôi: "Thật sự thì em không hề giận mẹ. Em thấy bà rất tội nghiệp".
Tôi quen An hôm trường em tổ chức ngày hội việc làm cho sinh viên sắp ra trường. Ngay từ giây phút đầu tiên, cô sinh viên có mái tóc đen mượt, đôi mắt cũng đen đã khiến tôi chú ý. Sau đó tôi càng để ý An nhiều hơn khi em sôi nổi tham gia các hoạt động trong ngày hội. Đặc biệt, khi biết em là đồng hương Sóc Trăng, tôi càng thêm quyến luyến. Mọi chuyện sau đó cứ diễn tiến theo tự nhiên: tôi bố trí cho An một chỗ thực tập tốt nghiệp ở công ty của gia đình, trong quá trình hướng dẫn em làm đề tài, tôi đã nói yêu em. Tất nhiên, em cũng yêu tôi.
Mọi chuyện đang êm đẹp thì xảy ra sự cố khi tôi dẫn An về ra mắt gia đình. Biết em là người Sóc Trăng, thoạt đầu mẹ tôi rất vui mừng vì gặp đồng hương. Thế nhưng sau đó chẳng bao lâu, khi biết rõ gốc gác của An, mẹ tôi thay đổi thái độ hoàn toàn. "Thì ra cháu là con gái của cô Út Thảo. Cô út hồi đó đẹp nổi tiếng mà. Nhưng như vậy thì cháu và thằng Quân là anh em cùng họ, không thể lấy nhau được"- mẹ tôi nói dứt khoát.
Cả tôi và An đều ngớ ra. Đúng là chúng tôi cùng họ Nguyễn nhưng bà con đến bắn mấy tầm đại bác không tới thì ăn thua gì? Nhưng mẹ tôi vẫn khăng khăng. Bà cấm tôi không được cho An ở lại công ty làm việc. "Con coi bạn bè có chỗ nào được thì gởi nó vô làm chớ tuyệt đối không được ở công ty nhà mình. Nếu con không nghe thì đừng có trách"- mẹ tôi đe.
Tất nhiên là tôi không dễ dàng nghe lời mẹ. Tôi vẫn tiếp tục mối quan hệ vốn dĩ đang rất tốt đẹp giữa chúng tôi. Tuy nhiên tôi giấu mẹ. Tôi bảo An: "Anh tìm hiểu kỹ rồi. Anh với em cách nhau tới 5 đời nên chẳng có vấn đề huyết thống gì ở đây. Để từ từ rồi anh thuyết phục mẹ". An rất lo lắng, người gầy tọp đi.
Mọi chuyện đang êm đẹp thì xảy ra sự cố khi tôi dẫn An về ra mắt gia đình. Biết em là người Sóc Trăng, thoạt đầu mẹ tôi rất vui mừng vì gặp đồng hương. (ảnh minh họa)
Còn mẹ tôi, bà cũng đâu chịu để yên. Sau khi kiểm tra danh sách nhân viên ở công ty, thấy vẫn có tên An, bà đùng đùng nổi giận: "Đúng là oan gia". Bà lôi tôi vào phòng chủ tịch Hội đồng quản trị, dúi tôi ngã nhào xuống ghế: "Bây giờ thì mẹ nói cho con biết sự thật đây. Nó là con ruột của ổng đó". Mất mấy giây tôi mới hiểu nội dung câu nói của mẹ. "Nó" tức là An, còn "ổng" tức là ba tôi.
An là con gái của ba tôi. Sao lại có một sự thật nghiệt ngã như vậy ? Mẹ tôi kể ba lấy mẹ do ý gia đình chớ không có tình yêu. Cưới vợ xong ba vẫn tới lui với người yêu cũ. Mẹ ghen lồng, ghen lộn, mấy lần tổ chức đánh ghen, cắt tóc người phụ nữ ấy. Thế nhưng mẹ vẫn không thể chia lìa họ. Năm tôi 4 tuổi thì mẹ phát hiện ba tôi có con rơi với người phụ nữ kia. Mẹ đã thuê người đến dằn mặt và đuổi cổ hai mẹ con cô ta đi biệt xứ. Mẹ dọa: "Còn để cho tao thấy mặt thì gặp đâu, tao đánh tuốt xác đó. Cái đồ đĩ bợm, mèo mã gà đồng".
Sau lần đó, cô Út Thảo ẳm con đi biệt xứ. Ba tôi tìm kiếm khắp nơi nhưng không gặp. Ông đổ bệnh, từ đó công việc làm ăn của gia đình giao hết cho mẹ tôi. 6 năm trước ba tôi mất, khi chuẩn bị liệm ông, mẹ tôi phát hiện chiếc hộp cũ trong đó có rất nhiều thư từ của cô út và tấm ảnh hai mẹ con cô đã ố vàng. Mẹ tôi đã chôn theo ba tất cả những thứ ấy. Đêm cuối cùng trước khi chôn ba, tôi thấy mẹ lặng lẽ khóc bên cạnh quan tài ba tôi rất lâu.
Câu chuyện của mẹ khiến mọi tính toán trong tôi sụp đổ. An là em ruột của tôi. Điều đó có nghĩa, tôi không thể tiếp tục duy trì tình yêu với em thêm một giây, một phút nào nữa...
Cũng như tôi, khi biết sự thật, An đã chết sững. Rồi em bật khóc và bỏ chạy. Có một sự thật cay nghiệt là chúng tôi đã vượt qua ranh giới. Chúng tôi đã thuộc về nhau như một người đàn ông với một người đàn bà. Trời ơi, sao ông trời lại trừng phạt chúng tôi vì những lỗi lầm của người lớn như vậy?
Tôi nhìn thân hình tiều tụy của mẹ, bất giác thấy mình có lỗi. Tôi quyết định đứng lên, gạt tình cảm ủy mị sang một bên để làm việc. (ảnh minh họa)
Tôi như điên, như dại suốt mấy tháng trời. Công việc ở công ty tôi bỏ mặc cho mẹ và cậu. Đến nỗi mẹ tôi tức giận nắm tóc tôi trước mặt kẻ ăn, người ở trong nhà: "Đúng là đồ vô tích sự. Mày giống hệt thằng cha mày". Tôi vẫn không thay đổi. Thấy cứng rắn không được, mẹ tôi xuống nước năn nỉ: "Mẹ chỉ có một mình con, nếu con không cố gắng thì làm sao mẹ yên tâm giao tài sản gia đình lại cho con? Mẹ già rồi, chẳng còn sống được bao nhiêu nữa... Mẹ đã làm tất cả chỉ để con được sung sướng, hạnh phúc. Sao con không biết quý trọng?".
Tôi nhìn thân hình tiều tụy của mẹ, bất giác thấy mình có lỗi. Tôi quyết định đứng lên, gạt tình cảm ủy mị sang một bên để làm việc. Vết thương nào rồi cũng sẽ có thuốc chữa lành. Thế nhưng thật kỳ lạ, tôi không thể quên An. Tôi đi tìm em khắp nơi. Tôi muốn em phải được hưởng một phần tài sản mà tôi đang nắm giữ. Tôi nhất quyết phải tìm cho được em về để hai anh em cùng gánh vác chuyện gia đình.
Khi tôi nói điều này với mẹ, bà trầm ngâm giây lâu rồi chậm rãi: "Thôi, con muốn làm sao đó thì làm".
Cuối cùng tôi cũng tìm được An. Sau 5 năm xa cách, vết thương lòng nơi em cũng đã khép miệng. Em đang làm việc tại Đà Nẵng và xin tôi cho em một thời gian để thu xếp. Tôi nói với mẹ điều này đúng vào lúc bà đột ngột bị bệnh phải nhập viện. Kết quả xét nghiệm, chẩn đoán cho thấy mẹ tôi bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Tôi cảm thấy đất trời sụp đổ trước mắt mình. Tôi bật khóc như một đứa trẻ.
Nhưng mẹ tôi thì không. Mẹ vẫn rắn rỏi như vốn dĩ xưa nay mẹ vẫn thế. Mẹ không đồng ý phẫu thuật mà đòi về nhà. Dường như biết thời gian của mình không còn nhiều nên mẹ tôi cứ quanh quẩn trong nhà, bảo tôi làm cái này, cái kia; dặn tôi đủ thứ trong cách điều hành, quản lý công ty, sử dụng người như thế nào... Tôi nhìn mẹ mà đau thắt trong lòng. Kiểm điểm lại, tôi thấy hình như chưa bao giờ tôi làm cho mẹ hài lòng; nếu không đôi co, cãi lời thì cũng im im rồi làm theo ý mình khiến mẹ không ít lần nổi giận. Nhưng suy cho cùng, tất cả là vì mẹ thương và lo cho tôi, thằng con trai duy nhất của mẹ...
Đó là những lời cuối cùng mẹ nói với tôi. Sau đó bà kêu mệt, muốn nằm nghỉ. Khi tôi xuống nhà bếp uống nước và quay lại thì mẹ tôi đã ra đi. (ảnh minh họa)
Cho đến một sáng nọ, tôi vừa vô công ty thì đột ngột có điện thoại từ nhà gọi về vì mẹ muốn gặp tôi. Câu chuyện sau đó giữa chúng tôi vẫn được giấu kín cho đến tận bây giờ, nghĩa là sau khi mẹ tôi mất đã 49 ngày. "Mẹ nói vậy thôi, tùy con quyết định. Có những sai lầm mà người ta không thể nào sửa chữa được. Mẹ đã lâm vào tình cảnh đó. Mấy chục năm qua, không giây phút nào mẹ thôi day dứt, ân hận. Mẹ đã lừa dối ba con, đã trả thù ông ấy một cách hạ tiện..."- giọng mẹ tôi ngắt quãng.
Tôi không phải là con của ba tôi. Mẹ tôi đã ngủ với người lái ghe để có tôi. Mẹ cố ý làm vậy để trả thù ba tôi vì mối tình oan nghiệt với cô Út Thảo. Bí mật ấy lẽ ra đã theo mẹ tôi xuống mồ, thế nhưng vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, mẹ tôi quyết định nói ra tất cả. "Mẹ không muốn tiếp tục mang tội với ba con... Mẹ sợ xuống dưới đó gặp lại, ổng sẽ không tha thứ cho mẹ... Bây giờ nếu chuyện vỡ lở, con sẽ không còn là cháu đích tôn của dòng họ, không còn là người thừa kế hợp pháp tài sản của ba con... Thế nhưng con có thể cưới con An mà không sợ mang tiếng là loạn luân. Tùy con...".
Đó là những lời cuối cùng mẹ nói với tôi. Sau đó bà kêu mệt, muốn nằm nghỉ. Khi tôi xuống nhà bếp uống nước và quay lại thì mẹ tôi đã ra đi. Có lẽ những lời thú tội sau cùng khiến bà thấy nhẹ lòng nên ra đi thanh thản...
Những lời nói của mẹ như chiếc chìa khóa cởi mở bao vướng mắc trong lòng tôi. Điều lớn nhất là đã xóa đi trong tôi cảm giác tội lỗi vì những điều tôi đã làm với An. Thế nhưng bây giờ lại có những rắc rối mới phát sinh. Đúng như lời mẹ tôi nói: Nếu sự thật này bị phơi bày thì tôi sẽ mất rất nhiều, cả tiền bạc lẫn danh vị. Nhưng điều tôi sợ nhất là tiếng đời thị phi. Từ một cậu ấm, tôi sẽ trở thành một đứa con hoang, một loài nghiệt súc. Tôi làm sao sống nỗi với thực tế quá phũ phàng này?
Theo VNE
Chia sẻ: Muốn có con nhưng chẳng cần chồng Bạn ơi, hoàn cảnh gia đình của mình khá giống bạn, nhưng không phải vì thế mà mình ham muốn có con mà không cần chồng. Bạn cũng biết, khi 1 đứa con sinh ra đời mà không có đủ cha, đủ mẹ cùng sánh bước từ thời ấu thơ cho tới lớn thì quả thật rất tội nghiệp. Có mẹ không cũng...