Tôi phải làm sao để vợ và các con quay về!
Tôi bồ bịch bên ngoài và để mẹ đau ốm cho vợ chăm như một việc đương nhiên của con dâu. Cho đến ngày mẹ tôi trăn trối… tôi quay sang ôm lấy vợ khóc nức nở.
Tôi viết những dòng này ra là tâm sự từ ruột gan tôi, một người chồng, người cha của những đứa trẻ yêu thương vợ con hết mực. Tôi hi vọng rằng, những lời chia sẻ này sẽ nhận được sự đồng cảm, tư vấn của mọi người.
Tôi lấy vợ cách đây gần chục năm, hai vợ chồng tôi đã có hai cô công chúa xinh xắn, thông minh. Thế nhưng vì tôi là con trai trưởng trong nhà, bố mẹ tôi và cả họ đều mong đợi có một đứa cháu trai nối dõi nên luôn đặt áp lực lên vợ chồng tôi.
Đặc biệt là mẹ tôi. Với bà, quan niệm xưa cũ về việc có con trai nối dõi vô cùng quan trọng. Mẹ tôi còn bảo rằng “Đàn bà mà không sinh được con trai thì coi như vứt đi”. Vì vậy mà lúc nào mẹ tôi cũng thúc giục hai vợ chồng tôi cố sinh thêm đứa nữa để cho ra bằng được con trai.
Về nhà nhìn cảnh cãi cọ, con cái léo nhéo, tôi chỉ muốn ra ngoài hoặc đến nhà bồ để được giải khuây. Ảnh minh họa.
Với tôi thì sinh được con trai càng quan trọng vì cứ mỗi lần đi nhậu, bạn bè, đồng nghiệp khích bác nhau là tôi lại mệt lòng. Nhiều lần vì bực tức quá mà về nhà tôi trút hết lên vợ con. Trong cơn nóng giận không kiểm soát được, tôi chửi vợ không biết đẻ, mắng con vô dụng rồi ném vỡ cốc chén trong nhà cho hạ hỏa.
Mỗi lần như thế, vợ khóc, con khóc nheo nhéo loạn hết cả nhà làm tôi chán nản vô cùng. Lâu dần vợ chồng nhạt nhòa tình cảm. Vợ tôi cũng dần thay đổi thái độ với tôi.
Hàng ngày tôi ra khỏi nhà từ 6 rưỡi, không ăn cơm sáng vợ nấu vì chán nhìn mặt nhau. Chiều hiếm lắm mới về nhà dùng cơm cùng cả gia đình vì tôi thường đi tiếp khách, hoặc qua nhà bồ. Bồ của tôi cũng là từ mai mối của mẹ tôi cả, vì mãi không thấy vợ tôi đẻ tiếp nên bà lo và muốn tôi kiếm một đứa con trai bên ngoài.
Nhưng tôi cặp bồ cũng chỉ để giải khuây chứ chưa nghĩ sẽ bỏ vợ con lấy vợ mới. Cũng tại chán nhìn cái cảnh toàn “vịt giời” trong nhà. Đi nhậu dù bị kích bác vài ba câu nhưng được giải khuây, sang nhà bồ thì được cưng chiều hết mực trong khi về nhà cứ nghe tiếng cãi nhau, không lại hậm hực không nói với nhau câu nào cũng mệt mỏi.
Video đang HOT
Chính vì thế tôi cũng chẳng quan tâm ở nhà vợ con chung sống với bố mẹ chồng như thế nào. Bố tôi vốn cũng là người nhiều việc nên ít khi ở nhà. Vậy nên, gia đình tôi hàng ngày cứ có 4 người đàn bà sinh sống, chăm nom lẫn nhau thôi.
Vì mẹ tôi khá cẩn thận và sạch sẽ nên tôi nghĩ, giao hết mọi chuyện cho mẹ là ổn thỏa nhất. Việc chăm con chăm cháu dĩ nhiên cũng một tay mẹ tôi quyết định hết. Có lẽ tôi sẽ vẫn nghĩ như vậy cho đến một ngày…
Đó là hôm tôi thấy mệt trong người và về nhà sớm hơn thường lệ để nghỉ ngơi. Khi vừa bước chân vào cửa (tôi đi làm bằng xe hơi và gửi xe ở bãi cách nhà 30m) tôi bỗng khựng lại khi nghe thấy tiếng quát tháo trong nhà.
“Mày đúng cái thứ vô tích sự, nấu mỗi bát cháo mà mặn đắng thế này bảo sao đến việc đẻ cũng không biết. Đã thế này tao bảo thằng Qu. nó lấy vợ khác đi cho xong. Đúng cái thứ vô dụng, mau mau dọn hết ra ngoài đi cho tao.”
Mấy hôm nay mẹ tôi ốm, vợ tôi phải xin nghỉ làm ở nhà chăm sóc. Tôi cứ nghĩ đó là chuyện đương nhiên, làm dâu thì phải chăm sóc mẹ chồng nên chẳng mấy quan tâm. Không ngờ, ở nhà mẹ với vợ lại bất hòa như thế này.
Nghĩ cũng do vợ vụng, tôi đi vào kéo cô ấy lên phòng hỏi chuyện rồi bảo “Nấu nướng lâu nay ai làm? Có mỗi bát cháo cho người ốm mà không làm được hả? Không nấu được thì ra chợ mua cháo sẵn cho nhanh. Đúng là dốt đủ đường”.
Vợ tôi chỉ đáp lại mỗi câu “Mẹ không ăn cháo hàng” rồi lẳng lặng dọn đồ xuống bếp. Tôi cũng mệt nên đi ngủ và những ngày hôm sau vẫn cứ thế đi làm mà quên mất câu chuyện chiều hôm ấy.
Rồi mẹ tôi chuyển biến nặng, người không vận động được nữa, chỉ nằm một chỗ trên giường, tính tình cũng ngày càng cáu bẳn nhiều hơn. Tôi giao hết trọng trách chăm mẹ cho vợ vì vốn dĩ lâu nay, con dâu trong họ nhà tôi ai cũng thế. Hàng ngày vợ tôi nấu cháo, tắm rửa, lau dọn cho mẹ chồng.
Cho đến một ngày mẹ tôi hấp hối, vợ gọi điện mấy cuộc liền tôi mới bắt máy vì khi đó vẫn đang họp ở công ty. Tôi lao như bay về nhà. Nhìn vợ và mẹ mà tôi không kìm được cảm xúc.
Mẹ tôi thều thào gọi tôi lại gần bảo: “Con quay về đi, chăm lo cho vợ con con, đừng đi miết như trước nữa. Cái Tr. nó là đứa duy nhất ở bên chăm mẹ từ ngày mẹ nằm liệt một chỗ còn con D. (bồ của tôi) chỉ được vài ba cân cam rồi biến mất chứ có chăm mẹ ngày nào đâu”. Nói xong, mẹ tôi cầm chặt lấy tay vợ tôi và ứa nước mắt “Mẹ xin lỗi con” rồi trút hơi thở cuối cùng.
Mẹ qua đời, nghe những lời nhắn nhủ cuối cùng của bà, tôi mới hiểu vợ tôi ở nhà vất vả như thế nào. Tôi quay sang ôm lấy vợ khóc nức nở như một đứa trẻ, vừa đau nỗi đau mất đi người mẹ chăm sóc lâu nay, vừa thương vợ đã chịu nhiều thiệt thòi khi về làm dâu làm vợ trong nhà chồng. Thế nhưng, vợ tôi đã gạt phăng tay tôi đi.
Sau khi lo hậu sự cho mẹ tôi xong, cô ấy đã dẫn hai đứa con bỏ về nhà ngoại mặc tôi xin lỗi, gọi điện cầu xin cô ấy quay về. Có lẽ, đến lúc này, nỗi đau sau gần chục năm chịu đựng của vợ tôi đã đỉnh điểm khi biết tôi có bồ bên ngoài.
Tôi phải làm sao để vợ và các con quay về đây?
Theo Ngoisao
Sốc nặng khi biết sự thật vì sao người yêu cứ về quê là gọi điện chỉ có tiếng tút tút
1 năm thì anh về quê độ 2-3 lần, mỗi lần thường nghỉ dài 5-6 ngày. Trong những ngày đó không hiểu vì sao điện thoại của anh luôn không liên lạc được.
Em năm nay 23 tuổi, đang làm cho một công ty dịch thuật. Người yêu em hơn em 4 tuổi, làm cùng công ty. Chúng em vào công ty cùng ngày nên thân thiết từ đó và yêu nhau. Tình yêu tiến triển thuận lợi nên chúng em dự định cuối năm nay hoặc đầu năm sau sẽ tổ chức đám cưới. Em đã dẫn anh về ra mắt gia đình, bố mẹ em đều rất hài lòng. Quê anh cách nhà em gần 400 km nên em vẫn chưa có dịp về chơi, anh bảo có thể Tết sang năm sẽ dẫn em về.
Anh là người đàn ông ít nói nhưng đáng tin cậy. Thời gian qua yêu nhau anh đối xử với em rất tốt. Vì thế mà em nguyện lấy anh dù n hà anh ở rất xa và chưa có điều kiện kinh tế gì cả.
1 năm thì anh về quê độ 2-3 lần, mỗi lần thường nghỉ dài 5-6 ngày. Trong những ngày đó không hiểu vì sao điện thoại của anh luôn không liên lạc được. Em hỏi thì anh bảo là ở quê anh sóng kém, khó liên lạc. Thế là cứ những ngày người yêu về quê em chỉ còn biết ngồi tự kỷ 1 mình vì nhớ anh mà không nói chuyện được.
Em sợ anh bị chuyện gì mà giấu em nên hỏi khắp bạn bè anh xem có biết gì không. Ai cũng bảo không biết rồi nói anh bình thường vốn kín tiếng nên chẳng ai biết chuyện gia đình anh thế nào (ảnh minh họa)
Độ 2 tháng nay thì không biết vì nhà có việc gì mà anh thường xuyên phải về quê. Em lo lắng hỏi anh thì anh chỉ bảo nhà có việc quan trọng chứ không nói rõ thêm. Em sợ anh bị chuyện gì mà giấu em nên hỏi khắp bạn bè anh xem có biết gì không. Ai cũng bảo không biết rồi nói anh bình thường vốn kín tiếng nên chẳng ai biết chuyện gia đình anh thế nào. Điều đó càng làm em bất an không yên.
Cực chẳng đã, em đành lén theo anh về quê. Em nhờ người mua vé cùng chuyến với anh rồi bịt khẩu trang kín mít, mặc áo chống nắng lên xe để anh không nhận ra. Suốt dọc đường về, anh liên tục nói chuyện điện thoại với ai đó càng khiến em tò mò.
Xuống xe, em bám theo anh về đến nhà. Con đường về nhà anh khá quanh co, em vừa đi theo vừa nín thở sợ anh phát hiện ra. Thế rồi từ trong căn nhà gần cuối con đường đó, một đứa bé tầm 4 tuổi giống anh như đúc lao ra đón anh reo vang: "Bố về! Mẹ ơi bố về rồi!". Em chết điếng khi nhìn anh cúi xuống bế thằng bé lên rồi thơm vào má nó. Một lúc sau, một người phụ nữ trạc tuổi anh bế theo 1 đứa bé nữa ra đón anh. Anh cũng thơm lên má 2 mẹ con họ rồi cùng nhau vào nhà.
Em hít hơi lấy lại bình tĩnh rồi xông vào căn nhà đó. Nụ cười của anh tắt ngấm khi nhìn thấy em. 3 mẹ con họ thì ngơ ngác hết nhìn em lại nhìn anh. Lúc đó trong em không tài nào chịu đựng nổi nữa, em khóc bù lu bù loa rồi lăn ra đất ăn vạ, mắng chửi anh là đồ tồi, đồ lừa dối. Anh tái xám mặt mày cố lôi em ra ngoài. Em không nghe, em cắn vào tay vào vai anh rồi cứ thế đứng khóc giữa sân. Vài người lớn tuổi bắt đầu chạy sang, tất cả đều hoang mang với tình huống này.
Hóa ra anh đã có vợ con trong quê từ lâu, vợ anh còn mới sinh cho anh thêm 1 đứa con trai nữa. Tất cả gia đình anh trong quê đều không hề hay biết chuyện anh có nhân tình là em ở thành phố. Mẹ anh hết lời xin lỗi em còn vợ anh chỉ biết ôm con ngồi 1 góc mà khóc. Em rối quá không biết làm gì, chỉ ngồi im lặng. Tối đó mẹ anh đưa em sang hàng xóm ngủ nhờ, nói dối là họ hàng xa về chơi.
Em đứng đó nghe anh nói mà thấy tim mình như chết rồi vậy. (ảnh minh họa)
Ngày hôm sau, em gọi anh ra ngoài nói chuyện. Anh quỳ xuống xin em tha thứ và nhận hết mọi tội lỗi về mình. Em đứng đó nghe anh nói mà thấy tim mình như chết rồi vậy. Anh đưa em ra bến xe, dặn em về nhà cẩn thận.
Về đến nhà em chẳng thiết ăn thiết uống. Em thấy mình bị lừa dối trắng trợn như vậy, như thể cả thế giới đều chống lại mình, niềm tin trong em vỡ vụn đến tan tành. Em thương anh nhiều như vậy, hóa ra em lại trở thành nhân tình của 1 gã đàn ông bội bạc.
Giờ em thấy mình không còn dũng cảm để yêu ai nữa. Em muốn đi tu nhưng như thế lại có lỗi với bố mẹ em vì họ chỉ có mình em là con mà thôi. Em phải làm sao đây?
Theo Một thế giới
Chồng thú nhận cưới tôi để có người chăm sóc bố mẹ đau ốm Khi cưới anh chưa yêu tôi nhiều, bố mẹ anh đau ốm cần người chăm sóc (bố anh bị ung thư giai đoạn một, mẹ anh bị tim), nên cần có người ở nhà chăm. Tôi 26 tuổi, chồng là bạn học cùng cấp 3. Anh là một người có trách nhiệm, tốt tính, sống nội tâm và rất thương mẹ với chị...