Tôi phải làm gì với cô con gái 17 tuổi vô tư tới cực hạn của mình?
Nhìn thấy con gái như vậy tôi giận sôi cả người. Mấy chị ngồi cùng bàn cứ cười rúc rích mà cháu thì chẳng tỏ chút nào xấu hổ.
Tôi có một đứa con gái đang học lớp 11. Nhìn bên ngoài thì không đến nỗi nào, cũng dễ thương với làn da trắng, nụ cười đáng yêu. Nhưng tôi rất đau đầu vì những gì con gái mình thể hiện khi gặp gỡ mọi người. Nhiều lần nó làm tôi xấu hổ, tôi cũng nhắc nhở không biết bao lần vậy mà cháu vẫn chứng nào tật nấy.
Cháu rất thích mặc váy và quần cực kì ngắn. Mỗi lần mặc như vậy chân đùi của cháu cứ lộ ra hết. Nhưng nào đã yên, cứ hễ ngồi ở đâu là cháu vắt chéo hai chân và bắt đầu rung chân. Mới đầu là lắc lư nhẹ rồi dần dà tăng nhịp độ. Mỗi lần như vậy, mọi ánh mắt hiếu kì cứ đổ dồn vào cháu. Có lần cùng cháu vào quán uống nước, chẳng biết nó rung cỡ nào mà cái bàn cũng rung theo, kết quả li nước hoa quả ngã xuống chảy tràn hết vào người tôi. Tôi nhắc nhở la mắng một hồi, cháu cứ luôn miệng dạ dạ vâng vâng nhưng rồi được vài hôm lại tiếp tục.
Là mẹ nên tôi cũng muốn con gái mình đẹp người đẹp nết, ghi điểm trong mắt mọi người. Ngoài việc đầu tư vẻ ngoài cho cháu tôi lúc nào cũng nhỏ to khuyên răn để cháu hoàn thiện. Vậy mà chẳng hiểu cháu nghĩ gì trong đầu. Có lần chồng tôi dắt hai mẹ con đi ăn chung với bạn. Hôm ấy, cháu mặc chiếc váy trắng nhìn như cô công chúa. Hai vợ chồng rất hãnh diện khi vợ chồng bạn tôi khen con bé hết lời. Cậu con trai của bạn tôi thì nhìn nó không rời.
Là mẹ nên tôi cũng muốn con gái mình đẹp người đẹp nết, ghi điểm trong mắt mọi người. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi trong bữa ăn nó làm mọi người thật sự ngạc nhiên. Nó ăn vội vàng như kẻ bị bỏ đói. Đã vậy khi ăn xong nó ngang nhiên lấy móng tay khều thức ăn bị dính vào răng. Nếu nó làm một cách ý tứ thì chẳng nói gì, đằng này trước mặt nhiều người mà con gái tôi chẳng thẹn thùng gì hết, cái mồm cứ há thật to và ngón tay dính đầy nước miếng. Chưa hết sau khi uống hết cốc nước cháu ợ một cái nghe phát khiếp. Tôi có thể nhìn thấy sự ngỡ ngàng trên mặt của gia đình bạn. Trên đường về vợ chồng tôi mắng nó một trận ra trò. Cháu lí nhí xin lỗi, hứa sẽ chú ý hơn. Sau lần ấy tôi giận quá, đi đâu với cháu lúc nào tôi cũng để sẵn một gói tăm.
Sợ cháu bị bố mẹ mắng nhiều quá sẽ hình thành tâm lí phản kháng. Tôi ý nhị tìm mua khá nhiều sách về cách ứng xử, giao tiếp, rèn thói quen tốt…rồi đặt vào phòng cho cháu đọc. Lâu lâu kiểm tra thấy sách gấp ở trang này trang kia lòng tôi cũng mừng thầm nghĩ là cháu cũng đã chịu tiếp thu. Vậy mà cách đây mấy ngày cháu lại làm tôi xấu hổ muốn chết.
Video đang HOT
Hôm đó, sau khi làm giỗ ở nhà bà con, mấy chị em chúng tôi cùng ngồi một bàn để tâm sự. Cháu cùng mấy anh em họ trạc tuổi cũng ngồi cùng. Trong lúc mọi người nói chuyện khá vui vẻ thì con gái tôi tỏ ra thờ ơ trước thời cuộc. Ngồi bên cạnh, cháu thản nhiên đưa tay lên ngoáy mũi, hết lỗ bên trái rồi chuyển sang bên phải. Đã vậy cháu còn đưa tay lên miệng thổi phù phù. Nhìn thấy như vậy tôi giận sôi cả người. Mấy chị ngồi cùng bàn cứ cười rúc rích mà cháu thì chẳng tỏ chút nào xấu hổ.
Tự nhiên vô tư cũng tốt nhưng như con gái tôi thì thật sự không thể chịu nỗi. (Ảnh minh họa)
Thật lòng tôi chẳng biết làm cách nào để chữa được các tật xấu của con gái mình bây giờ. Khuyên răn có, la mắng có thậm chí đe dọa tôi cũng đã thử. Cháu đã là một thiếu nữ học lớp 11 rồi chứ đâu phải còn lớp 1. Sao cháu không thể ý thức được những việc mình làm?
Tự nhiên vô tư cũng tốt nhưng như con gái tôi thì thật sự không thể chịu nỗi. Mọi người nhìn vào sẽ đánh giá cháu thế nào đây, rồi sau đó thế nào họ cũng cho là chúng tôi không biết dạy dỗ con cái? Nhưng tôi nên “trị tội” cháu bằng cách nào bây giờ. Lứa tuổi này đang vô cùng ngỗ nghịch và khó chiều. Nếu la mắng và nạt nộ quá, tôi sợ cháu trở nên ương ngạnh cứng đầu. Còn ngọt nhạt khuyên răn, chẳng vào đầu cháu câu nào.
Tôi đã từng nhờ bạn bè cháu khuyên giúp, nhưng cháu lại mặc kệ tụi bạn nói, ai nói quá thì cháu nghỉ chơi với người đó. Vamilyậy là đâu lại vào đó. Mọi người có tuyệt chiêu gì chỉ giúp tôi với.
Theo Afamily
Tôi đã có một đêm Valentine tồi tệ nhất trong cuộc đời mình
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì nhân viên của quán đã tiến đến hỏi tôi tìm ai, cần gì. Tôi đành nói dối mình vào nhầm quán rồi vội vã chạy trốn khỏi đó.
Tôi va chông yêu nhau tư năm tôi hoc 11. Chông tôi lơn hơn tôi 4 tuôi, hiên đang la trương phong môt công ty chuyên may moc điên tư. Chung tôi yêu nhau, trai qua bao song gio đên 9 năm sau mơi cươi. Ngay đo, ai cung goi tinh yêu cua chung tôi la tinh yêu cô tich. Ban thân tôi cung cam thây minh qua hanh phuc va may măn khi tinh đâu cung la tinh cuôi, không phai yêu đương nhiêu ngươi. Co le vi trai qua nhiêu chuyên, cung vi yêu qua lâu nên tôi xem sư tôn tai cua anh như môt thoi quen kho bo. Xa anh môt ngay thôi, tôi đa không thê chiu đươc.
Cươi vê, chung tôi đươc gia đinh hai bên tao điêu kiên cât môt căn nha nho ơ thanh phô đê tiên cho công viêc. Tư khi co nha riêng, chông tôi co phân chênh mang vơi vơ hơn nhưng nhin chung vân hơn nhiều ngươi đan ông khac. Đi lam vê, chông cung phu tôi việc nhà. Tôi giăt quân ao thi chông lau nha. Tôi tôi thưc khuya cung đươc anh pha cho môt ly sưa. Ngay lê, anh đêu đưa vơ đi chơi, đi ăn va tăng qua. Du chông tôi it noi nhưng lơi ngot ngao nhưng đôi vơi tôi vây la đu.
Tuy it noi nhưng chông tôi đươc ve ngoai điên trai, lương lâu cung rât kha. Hang thang, anh chi đưa cho tôi môt nưa lương đê lo nha cưa, con lai anh giư đê chi tiêu cho ban thân. Môt tuân, anh đi chơi vơi ban be 2 đêm, vào thứ 6 và chủ nhật, thơi gian cô đinh tư 7h30 đên 10 giơ vê. Thơi gian đâu, tôi cung phân vân không biêt anh đi vơi ai ma lai chu đông thơi gian đên thê. Nhưng lần nào gọi điện cũng là một đám bạn anh thi nhau trêu chọc và đảm bảo nên tôi chẳng ý kiến gì.
Điều đáng nói là một cô gái ăn mặc mát mẻ đang ngồi dán sát vào anh, ngực cũng đong đưa qua lại trên cánh tay chồng tôi. (Ảnh minh họa)
Ngay từ trước Tết, vợ chồng tôi đã dự tính, không đi chơi Tết xa được thì Valentine đi bù. Vì năm nay Lễ Tình Nhân rơi đúng ngày mùng 7 Tết, lại là chủ nhật nên được nghỉ. Chúng tôi đã sắp xếp xong kế hoạch đi Sapa hai ngày, thứ bảy chủ nhật. Chăng ngơ, đúng mùng 2 Tết thì me tôi bi đôt quy phai năm viên. Suôt nhưng ngay năm viên, chông tôi cung tới thăm nom mẹ được vài lần, sau đó vội vội vàng vàng về đi làm và đi ngủ. Con trai tôi cũng phải gửi nhờ bà nội chăm sóc vài ngày.
Gia đình tôi năm nay coi như ăn Tết trong bệnh viện. Tôi và chị dâu thay phiên túc trực bên mẹ. Chị dâu không phải đi làm nên trực mẹ ban ngày, còn tôi trực ban đêm, từ 8 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau.
Đêm hôm qua, khi cho mẹ ăn cháo thì tôi làm đổ một ít ra áo, tôi đành nhờ y tá và một chị gái người nhà giường bên cạnh trông mẹ giúp tôi để về thay quần áo, đồng thời lấy thêm ít tiền. Trên đường về, nhìn đường phố trang trí tôi mới sực nhớ ra nay là Valentine.
Về nhà thấy đèn đuốc tối om, đêm nay theo lịch là ngày hẹn hò với đám bạn của anh, vì thế tôi cũng không thắc mắc gì. Thay xong quần áo, lấy thêm 2 triệu rồi vội vã đến bệnh viện. Trên đường đi, xe tôi không may bị thủng lốp. Tôi phải dắt bộ một quãng xa mới tìm được quán sửa xe. Ngồi chờ nhàm chán quá nên tôi bật xem định vị của chồng, thấy chồng đang ở một quán gần chỗ tôi. Chẳng hiểu sao sau khi sửa xe xong, tôi lại đi thẳng tới quán đó. Tôi muốn xem chồng tôi rốt cuộc hẹn hò với bạn bè kiểu gì mà hôm nào cũng về nhà trong cảnh sực nức mùi rượu bia.
Đúng trong Lễ Tình Nhân, chồng tôi lại ngồi "bia ôm" trong khi vợ đang túc trực trong bệnh viện, trong lúc mẹ vợ thì nguy kịch. (Ảnh minh họa)
Đến địa điểm đó, tôi giật mình khi thấy quán xá gì có phần mờ ảo chứ không minh bạch sáng sủa. Tôi vừa đi vào thì có nhân viên hỏi tôi tìm ai. Tôi nói đã có hẹn và lấy điện thoại gọi điện cho chồng, vừa để tránh anh nhân viên kia vừa để xác nhận xem có đúng chồng tôi ở đây không. Chồng tôi nói rất vô tư rằng anh đi uống với 4 ông bạn thân, bảo tôi cứ yên tâm chăm sóc mẹ, anh hứa sẽ về sớm nghỉ ngơi.
Cúp điện thoại, tôi đi loanh quanh bên ngoài một lúc thì vô tình nhìn thấy trong một căn phòng cửa mở rộng do nhân viên bưng đồ vào, chồng tôi và mấy người đàn ông khác đang ngồi uống bia nhậu nhẹt với nhau. Nhưng điều đáng nói là một cô gái ăn mặc mát mẻ đang ngồi dán sát vào anh, ngực cũng đong đưa qua lại trên cánh tay chồng tôi.
Khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì nhân viên của quán đã tiến đến hỏi tôi tìm ai, cần gì. Tôi đành nói dối mình vào nhầm quán rồi vội vã chạy trốn khỏi đó.
Đi trên đường mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng. Bản thân tôi không quan trọng ngày Valentine, nhưng đúng trong Lễ Tình Nhân, chồng tôi lại ngồi "bia ôm" trong khi vợ đang túc trực trong bệnh viện, trong lúc mẹ vợ thì nguy kịch. Thử hỏi một người đàn ông chân chính có làm như vậy không? Huống chi, ai mà biết được, sau khi tan cuộc nhậu, anh có đi "tới bến" không? Tôi cảm thấy chán nản và buồn quá! Từ đêm qua tới giờ tôi không chợp mắt được lúc nào. Đổi ca cho chị dâu xong, tôi cũng không tới cơ quan mà ngồi lỳ ở nhà cô bạn thân viết tâm sự này. Tôi mong mọi người cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì trong lúc này? Xử sự ra sao với người chồng của tôi đây?
Theo Afamily
Tôi đã gửi gắm 4 năm thanh xuân cho một người đàn ông giả dối Anh thành đạt, nhân hậu, lại luôn cố gắng giúp đỡ người khác. Chính vì vậy mà tôi rơi vào cạm bẫy này, để đến bây giờ, 4 năm đã qua mà tôi vẫn chưa rút chân ra được. Trước đây tôi thường rất căm ghét kẻ thứ ba bởi họ là kẻ chen ngang, phá vợ hạnh phúc gia đình người khác....