Tôi phải làm gì để thoát khỏi người đàn bà lẳng lơ ấy?
Lần đầu gặp nhau là khi tôi và Hà Anh cùng tham dự một cuộc họp về dự án hợp tác của hai công ty. Tôi ở Hà Nội còn nàng ở TP.HCM.
Ngay lần đầu gặp nhau, nàng đã khiến tôi ngẩn ngơ với nụ cười tươi quyến rũ và giọng nói Nam Bộ hết mực dịu dàng.
Hà Anh nào có buông tha. Cô ta đe dọa sẽ tung hết ảnh nóng của chúng tôi hôm ở khách sạn lên facebook, gửi ảnh cho cả vợ sắp cưới của tôi. (Ảnh minh họa)
Sau buổi họp, tôi mời Hà Anh đi cà phê phố cổ, giới thiệu một số địa điểm nổi tiếng ở Hà Nội. Phải nói nàng vui đến cỡ nào khi được ngồi nhâm nhi những món ăn hè phố với tôi, bàn về cuộc sống và công việc.
Nàng bảo đã có gia đình và hai con. Cuộc sống hạnh phúc viên mãn bên người chồng lý tưởng. Còn tôi, thoáng buồn vì đã ly hôn vợ, chưa có con cái ràng buộc và hiện đang chuẩn bị lấy vợ mới là người được bố mẹ mai mối cho ở quê.
Tôi nhận thấy sau lần gặp mặt đó, Hà Anh hay khoe những hình ảnh gia đình đầm ấm, con cái giỏi giang xinh đẹp và những chuyến công tác xa nhà của người phụ nữ vẹn toàn lên facebook. Tôi thấy thế rất ái mộ nàng – một người phụ nữ công, dung, ngôn, hạnh.
Không chỉ vậy, Hà Anh rất biết dẫn dắt câu chuyện. Bao giờ nàng cũng biết tôi đang suy nghĩ gì, muốn nói chuyện gì và luôn kéo tôi vào câu chuyện của nàng một cách tự nhiên và lôi cuốn nhất. Nàng biết tôi dự định đầu tư vài shop thời trang trong Sài Gòn nên rất nhiệt tình chỉ dẫn, tìm hiểu và giới thiệu những khu vực dễ làm ăn nhất.
Thấy tôi bảo cần mua quà tân gia tặng cho anh bạn thân trong Sài Gòn, nàng nhanh chóng tư vấn ngay món quà và không ngại mua luôn giúp tôi. Tôi vừa bảo chuẩn bị đi công tác Singapore hai tuần là nàng đã nhanh chóng liệt kê một danh sách nào quần áo, cà vạt, khăn… những thứ cần thiết mang theo. Nàng còn chu đáo và hiểu biết tôi hơn cả cô vợ sắp cưới.
Tất cả những phẩm chất mà nàng thể hiện khiến tôi ngẩn ngơ, nuối tiếc pha lẫn thèm khát một người phụ nữ hoàn hảo làm vợ như Hà Anh. Tôi thầm nghĩ, chồng nàng ắt hẳn là đang rất hạnh phúc khi có được một người vợ chu toàn như vậy.
Video đang HOT
Một ngày, Hà Anh hớt hãi gọi điện cho tôi. Giọng nàng rung rung như muốn òa khóc. Tôi hoãn hết các cuộc họp, đặt vé bay vào với nàng.
Hôm đó, nàng khóc nức nở và gục vào lòng tôi. Hà Anh nghẹn ngào cho biết mình đã bị chồng phản bội. Chồng nàng đã có người phụ nữ khác, cô ta là một chân dài có tiếng trong Sài thành. Tôi bàng hoàng chẳng kém gì nàng. Tôi cố an ủi nàng, ôm nàng vào lòng và chăm sóc chu đáo.
5 ngày sau, Hà Anh lại gọi điện bảo cần được gặp tôi. Tôi lại lập tức hoãn hết công việc bay vào với nàng. Hôm đó, Hà Anh đã nhìn say đắm vào mắt tôi bảo “Em yêu anh và mong anh làm chỗ dựa cho em”. Thoạt đầu, tôi sững sờ nhưng sau đó tôi trào dâng một niềm thương cảm, một cảm giác mừng vui, hạnh phúc đến tột độ.
Tôi lại ôm Hà Anh vào lòng an ủi, vỗ về rồi bảo rất sẵn lòng được che chở, được làm chỗ dựa cho nàng. Thế nhưng tôi vẫn tò mò vì sao, một người phụ nữ chu toàn, hoàn hảo như nàng mà chồng nàng còn chê còn phản bội được. Tôi bảo muốn gặp chồng nàng để nói chuyện.
Thế nhưng Hà Anh nhanh chóng lắc đầu: “Anh không phải bận tâm đâu. Mọi chuyện gia đình em sẽ sớm giải quyết ổn thỏa. Em không thể chấp nhận một người chồng người cha phản bội”.
Tôi đành nghe theo lời nàng và từ đó, chúng tôi chính thức qua lại với nhau. Dù vậy, chưa bao giờ chúng tôi vượt quá giới hạn. Hơn thế nữa, tôi cũng không hề giấu chuyện mình sắp có vợ mới ở quê.
Tôi không ngờ mình ngoài tuổi băm, kinh nghiệm tình trường cũng dày dạn rồi, đã qua một đời vợ rồi mà còn bị lừa, lừa cay đắng như vậy (Ảnh minh họa)
Rồi một ngày, Hà Anh gõ cửa phòng khách sạn tôi thường đặt mỗi khi vào Sài Gòn công tác. Nàng vật vã khóc lóc bảo rằng không thể sống tiếp với người chồng phản bội đó. Trong nháy mắt, tôi quyết định mua một căn chung cư hạng sang cho nàng, để nàng đứng tên mà không nói ra.
Tôi bảo, nàng hãy bình tĩnh, để từ từ tôi sẽ giải quyết, để tôi và nàng có thể sớm bên nhau. Tôi dự định sẽ hủy hôn ước ở quê và chung sống dài lâu với nàng. Tôi sẽ chờ nàng làm thủ tục ly hôn xong và tổ chức đám cưới với cô ấy.
Chắc chắn, chồng Hà Anh sẽ phải hối tiếc khi phản bội cô ấy. Anh ta sẽ càng phải ghen tỵ khi thấy tôi, một người đàn ông thành đạt sẵn sàng đứng ra che chở cho vợ anh, một người phụ nữ hoàn hảo.
Tôi còn thầm nghĩ, chắc hẳn ông trời đã mở lòng với tôi, khéo sắp đặt cho tôi được gặp nàng. Âu tất cả cũng là do số kiếp cả. Tối đó, nàng đã cho tôi cái mà bấy lâu tôi vẫn ao ước. Chúng tôi đã có một đêm ngọt ngào bên nhau.
Ngay sau đó, tôi đã nhờ Vương – anh bạn cùng đại học tìm cho một căn hộ. Nhưng kỳ lạ là khi tôi dẫn Hà Anh đi xem nhà, mặt bạn tôi biến sắc. Hắn gặp riêng bảo tôi: “Mày từ từ, để tao tìm hiểu đã. Tao thấy cô này quen quen…”
Sau đó đúng 2 tuần, Vương gọi điện bảo muốn gặp tôi gấp. Tôi lại bay vào Sài Gòn gặp riêng nó. Vương dẫn tôi đi gặp chị Hoa – chị họ của nó. Hóa ra, chị Hoa là vợ cũ chồng Hà Anh. Qua câu chuyện của chị Hoa, Hà Anh là một người đàn bà giật chồng chị, khiến chồng chị ôm hết tài sản chạy theo cô ta và bây giờ, sau 4 năm ăn chơi xả láng, cô ta xài hết tiền, phá tan sự nghiệp chồng chị rồi đuổi chồng chị ra đường. Chồng chị Hoa không còn nơi nào khác lại lui về với vợ con chị.
Tôi choáng váng, không khác lắm lần Hà Anh kể chuyện bị chồng phản bội. Tôi chẳng thể tin nổi. Tôi lập tức gọi cho Hà Anh nói chuyện để hỏi rõ trắng đen.
Hà Anh nghe xong rít lên “Em mà biết đứa nào… em cho nó tàn đời…” Rồi Hà Anh còn đòi gặp mặt người kể chuyện cho tôi nhưng tôi từ chối. Chỉ ngần ấy thôi là tôi đã nhận ra bộ mặt thật của cô ta rồi.
Tôi chính thức chia tay Hà Anh và chuẩn bị về làm đám cưới với vợ sắp cưới ở quê. Thế nhưng, Hà Anh nào có buông tha. Cô ta đe dọa sẽ tung hết ảnh nóng của chúng tôi hôm ở khách sạn lên facebook, gửi ảnh cho cả vợ sắp cưới của tôi và còn bảo: “Anh đừng có mơ! Tôi không có được anh thì không ai có được. Tôi sẽ gọi cho vợ sắp cưới của anh. Tôi sẽ tìm về tận nhà cha mẹ đẻ của anh cho họ biết…”
Cô ta nói là làm thật. Mở Facebook ra, tôi thấy một loạt những bức ảnh “nhạy cảm” của chúng tôi mới được đăng lên. Trên là dòng status chửi rủa, lăng mạ tôi là một gã đàn ông đốn mạt, lừa tình. Lạ thay, trên Face thì thế nhưng khi nhắn tin, gọi điện cho tôi, nàng lại ỉ ôi van xin tôi đừng rời bỏ nàng.
Nàng còn dọa sẽ tự tử nếu như tôi không cưới nàng. Tôi không ngờ mình ngoài tuổi băm, kinh nghiệm tình trường cũng dày dạn rồi, đã qua một đời vợ rồi mà còn bị lừa, lừa cay đắng như vậy. Tôi phải làm sao để thoát khỏi người đàn bà lẳng lơ, ghê gớm này đây? Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên sớm nhất.
Theo VNE
Tôi không phải là đàn bà lẳng lơ
Tôi sống với tâm niệm, là phận con gái, phải giữ mình.
Tôi là tác agiả câu chuyện Chết đứng khi bị anh trai chồng nhìn lén lúc tắm. Có lẽ tôi nghĩ sẽ không cần thiết phải viết thêm bài viết này nữa, trước giờ luôn tâm niệm, chuyện của mình, những người thân quen hiểu là được, nhưng khi đọc những comment của các bạn, có lẻ sự oan ức trong tôi đã ở mức tột cùng rồi. Đôi khi chỉ một câu chuyện, nhưng do cách hành văn, tùy cách đọc và nhìn nhận vấn đề của từng người mà nó đi theo những khía cạnh hoàn toàn khác.
Mọi người nói tôi "dễ dãi", tôi "không phải dạng vừa", tôi là "mỡ treo trước miệng mèo". Không, tôi tuyệt đối khống phải dạng người đó, bản thân tôi sinh ra trong gia đình có giáo dục, ba má tôi không cho con gái được quan hệ yêu đương bừa bãi trước hôn nhân, đó là lý do đến bây giờ, chỉ còn hai tháng nữa sẽ cưới, nhưng tôi không cho phép chồng đi quá giới hạn. Chúng tôi đã bàn tới ngày cưới, thì được phép gọi là chồng sắp cưới.
Tôi quen chồng 6 năm, thì cũng khoảng thời gian đó thân thiết với anh trai chồng, vì anh ấy lớn hơn chúng tôi rất nhiều tuổi, hàng ngày lại rất hiền lành, nên chuyện tôi xem anh ý là anh trai thì có gì sai. Tuy vậy trước mặt anh ấy, tôi vẫn luôn dè dặt, tôi đâu biết được rằng, cuộc sống này vốn phức tạp như thế.
Rất nhiều bình luận nói: "Cửa phòng tắm như vậy mà vẫn đi tắm được ư". Tôi xin nói nó chỉ là một khe nứt rất nhỏ, để nhìn được vào trong cũng rất khó khăn, có lẽ do bản thân vô tư, không hề đề phòng mà lại vô ý đi tắm lúc anh ta đang ngồi lướt web trong phòng, lần đầu tiên là do bản thân tôi sai.
Ảnh minh họa.
Và sau đợt đó, tôi đã quyết tâm, không lên nhà nữa, nhưng mẹ chồng lại cứ điện thoại, bà luôn gặng hỏi tôi: "Vì giận cả nhà chuyện gì mà cuối tuần không ghé chơi". Một, hai lần thì tôi có thể viện cớ này cớ nọ, nhưng những lần sau này tôi biết nói thế nào, tôi vì muốn giữ hòa khí cho gia đình mà đâu thể nói ra chuyện đó, tôi vì nghĩ cho chồng, vì gia đình mà mình sắp là thành viên này mà lại ghé qua.
Lần thứ hai, tôi đi tắm, đã khóa cửa phòng ngủ rồi, và tất nhiên phòng tắm cũng khóa chặt, sau lần thứ nhất, những vết nứt, tôi và chồng đều lấy bằng keo, và tìm mọi cách che kín hết lại rồi, nhưng tôi đâu ngờ rằng, anh ta có chìa khóa dự phòng, lại lẻn vô trong (lúc này chồng sắp cưới tôi đang đi công chuyện). Cái lỗ thông gió phía trên cảnh cửa rất cao đó, anh ta bắc ghế và đặt điện thoại trên đó, tôi vừa tắm vừa nhìn ra ngoài, thì bất ngờ thấy điện thoại anh ta vừa đặt lên. Tôi đã lập tức nép sát vô cửa và nhanh chóng mặc đồ, tôi đứng mãi như vậy vì quá sợ hãi, sợ cái con người biến thái, cái con người mà là anh chồng sắp cưới của tôi đó.
Sau lần đó, tôi đã không ghé nhà chồng sắp cưới nữa, chỉ khi nào có anh thì tôi mới qua và đi tắm khi chồng có trong phòng, nhưng tự hỏi khi cưới rồi,chồng lại đi làm xa thì tôi phải ứng phó như thế nào đây, tất nhiên trước khi cưới, chúng tôi sẽ lắp thêm hai ổ khóa mới cho phòng ngủ, sẽ che kín tất cả vết hở trong phòng tắm.
Chỉ vài dòng tâm sự có lẻ không nói rõ hết được câu chuyện, tôi chỉ mong nhận được lời khuyên của các bạn, chứ không phải là những lời chỉ trích rằng bản thân tôi là dạng hư hỏng, lả lơi này kia. Tôi không hề là loại người đó, tôi sống với tâm niệm, là phận con gái, phải giữ mình, không phải chỉ riêng vì bản thân mà còn vì ba mẹ không phải mang tiếng xấu vì con gái.
Theo Ngoisao
Đàn bà lẳng lơ, chỉ để yêu chứ đừng hòng tôi cưới Những cô nàng lẳng lơ, tôi "yêu chơi" như bèo nước gặp nhau chứ không phải thứ tình yêu ăn đời ở kiếp. Khi tôi quyết định lấy vợ, nhiều người không tin đó là sự thật. Nhất là khi vợ tôi lại là một cô gái ngoan hiền, nết na thì họ lại càng ngạc nhiên quá đỗi. Họ nói vào nói...