Tôi phải làm gì để giữ hạnh phúc gia đình?
Tôi năm nay 37 tuổi lập gia đình được hơn 10 năm hiện có 2 cháu ngoan ngoãn trai gái đủ cả, chồng tôi hơn tôi 2 tuổi là người hiền lành chịu khó làm ăn lo cho vợ con đầy đủ, sống có trách nhiệm tôi luôn hãnh diện về chồng mình, vợ chồng tôi có công việc ổn định kinh tế thì đầy đủ nhà lầu xe hơi không thiếu thứ gì.
ảnh minh họa
Gia đình tôi rất hạnh phúc nếu như không có 1 cuộc điện thoại đến cho chồng tôi mà anh vừa nghe vội vàng tắt máy một cách đáng nghi, và từ đây cuộc sống của tôi như rơi tự do xuống vực thẳm chồng tôi thành thật kể tôi nghe.
Cách đây 6,7 năm lúc đó chồng tôi đi làm khá xa nhà khoảng 20 cây, buổi tối hôm đó vì mệt do say rượu chồng tôi có ghé 1 quán cà phê để nghỉ rồi mới về, anh không ngờ quán đó lại là quán cà phê trá hình, và từ hôm đó vì dục vọng không thắng nổi lí chí, chồng tôi có qua lại với cô gái bán dâm đó trong vòng 3 tháng, chỉ là buổi trưa tại phòng trọ của cô ta lúc đó tôi đang mang thai cháu sau, anh nói sau đó vì áy náy với tôi nên anh đã chủ động chấm dứt nhưng ai ngờ khoảng 1,2 tuần sau thì cô ta hẹn chồng tôi ra quán cafe để nói chuyện và báo với chồng tôi là cô ta có thai. Chồng tôi nói, vì tưởng cô ta muốn gì, và cũng không tin cô ta nói thật nên kêu cô ta phá đi, thì cô ta nói để nuôi vì lớn tuổi rồi, vì không tin nên chồng tôi quên đi và cắt đứt từ đó, khoảng vài tháng sau lúc đó tôi đã làm cùng công ty với chồng tôi, lúc đó cô ta có điện thoại báo với chồng tôi là đã sanh một bé gái và cũng báo để anh biết vậy thôi.
Từ lúc đó tới giờ vài tháng cô ta cứ điện thoại cho chồng tôi có lúc thì nói muốn gặp một lần, lúc thì hỏi thăm… Nhưng chồng tôi thì cương quyết không gặp cho đến lúc tôi biết.
Video đang HOT
Trời đất như sụp đổ, tôi chỉ biết đó là nỗi đau, mất mát quá lớn đối với tôi, anh rất khó khăn khi kể từng lời từng câu cho tôi nghe anh đã khóc, anh hối anh rất hối hận và mong tôi tha thứ, anh không có còn nhớ hay suy nghĩ gì về chuyện đó nữa.
Tôi sống 2 tháng nay như người mất hồn, con đường nào giải thoát cho tôi vì còn các con tôi, tất cả điều tốt đẹp của anh trong tôi như sụp đổ hoàn toàn, thất vọng ê chề…. nhiều lắm những suy nghĩ, tôi phải làm gì khi anh thì thật sự hối hận mong tha thứ nơi tôi. Bản thân tôi hiện tại không biết làm sao cho đúng, mỗi việc anh phản bội tôi thôi cũng làm tôi chết dở vì ám ảnh, rồi liệu đứa trẻ đó có phải con anh không, nếu không nghĩ đến gia đình, con cái…thì chỉ có cách li dị thì tốt nhất các bạn ạ. Nhưng liệu như vậy có được không, con tôi sẽ ra sao, gia đình ba mẹ anh chị em hai bên gia đình sẽ ra sao, khi đứa con, em bấy lâu nay đi đâu cũng hãnh diện về anh mọi mặt, là tấm gương sáng liệu có chịu nổi sự thật này không, nhất là khi sự thật phơi bày ra thì chồng tôi sẽ ra sao, sự nghiệp con cái gia đình mất hết tôi nghĩ anh sẽ không chịu nổi.
Tôi đang rất buồn mặc dù tôi nói tôi tha thứ cho anh, nhưng dường như tôi không tha thứ được trong tâm tôi các bạn ạ, tôi luôn ám ảnh mọi thứ, muốn bỏ đi vài ngày thì anh nói nếu tôi đi sẽ không chịu nổi, hễ tôi mở lời trách móc anh nhiều khi cảm xúc quá dâng trào thì anh lại buông xuôi mọi thứ chỉ nằm than thân trách phận, lại làm tôi buồn vì làm anh phải buồn,tôi không thể tâm sự cùng ai nỗi buồn này cả, mọi việc dồn nén làm tôi sắp nổ tung mất, chồng tôi cũng không khéo để mà giúp tôi vượt qua, anh cũng không thể chia sẻ cho nỗi buồn này của tôi chắc vì anh là người làm tôi tổn thương nên cũng khó, nhiều đêm tôi buồn nặng trĩu rất cần người chia sẻ, thì anh vì quá mệt nên ngủ ngon. Tôi muốn quên lắm nhưng không thể, đứa trẻ đó thì sao, tôi có điện thoại cho cô ta thì thấy cô ta nói chuyện với tôi cũng đàng hoàng, chồng tôi thì kêu tôi tha thứ cho anh và đừng quan tâm đến việc đó, anh cũng chẳng bận tâm, nhưng liệu cô ấy có chấp nhận như vậy không, tại sao cứ liên lạc bao năm nay mặc dù chồng tôi không bao giờ nghe nếu biết là cô ta ( thường là gọi số khác) cô ta suy nghĩ gì, chồng tôi có thật sự không nghĩ đến.
Tôi phải làm sao đây, nếu đó là con anh thì sao bây giờ tôi không thể để anh nhận con thì có ác quá không, mặc dù chồng tôi nói mặc kệ dù có sao đi nữa thì vì cô ta cố tình sanh ra thì cô ta nuôi, còn nếu tôi làm như vậy liệu cô ta có để yên không, tôi đang rối bời, nhiều khi tôi cũng muốn buông xuôi trả thù lại y hệt nhưng gì anh đã gây cho tôi( hiện tại nếu tôi buông xuôi thì ít nhất cũng có vài người thừa nước đục thả câu và cũng có người chân thành muốn chia sẻ thật sự với tôi) để anh sẽ cảm nhận phần nào nỗi đau đó vì tôi thấy anh không thể cảm hết nỗi đau mà dường như áp đặt tôi phải quên nỗi đau đó cho nhanh, anh không hiểu được nó ám ảnh tôi, tàn phá tinh thần tôi kinh khủng như thế nào. Tôi phải làm sao cho đúng, nếu chết được thì tôi đã chọn con đường chết đi là xong hết, liệu cuộc sống gia đình tôi có trở lại như xưa được không, tôi có thể quên được không, hiện tại nỗi đau, phía trước là nỗi lo sợ ám ảnh.
Theo VNE
Tôi có nên quên đi mối tình oan nghiệt này?
Tôi mở tủ và tá hỏa: Số tiền dành dụm để cho mẹ tôi chữa bệnh đã không cánh mà bay. Tôi xem lại mấy thứ khác cũng không còn ở vị trí cũ.
Sau giây phút thất thần, tôi bấm điện thoại gọi cho Phương. Chuông đổ nhưng không có người bắt máy. Cô ấy đã biến mất cùng với mối tình oan nghiệt của tôi.
Tôi gọi lại lần thứ ba thì câu trả lời cho tôi là "ò í e... số điện thoại quý khách vừa gọi đang ngoài vùng phủ sóng, vui lòng gọi lại sau". Tôi còn đủ bình tĩnh để gọi lại thêm chừng một trăm lần nữa. Thế nhưng trả lời cho tôi vẫn là cái giọng đáng ghét được cài sẵn của nhà mạng...
"Trăng sao gì nữa? Vậy là gặp con bợm cái rồi, bị nó lừa rồi"- thằng bạn thân của tôi bảo. Tôi cũng đã loáng thoáng nghĩ như vậy nhưng cố gạt đi. Không lẽ người đẹp như thế, học thức như thế, đạo đức như thế lại là một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp? Nếu thế thì cuộc đời này còn gì đáng tin tưởng nữa đây? Tôi thầm mong Phương gặp chuyện gì đó bất trắc nhưng nhẹ thôi nên không thể liên hệ với tôi. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn tiếp tục câu chuyện tình yêu với người con gái xinh đẹp, dịu dàng ấy.
Tôi quen Phương trên mạng, sau đó đã gặp nhau ngoài đời rồi mới quyết định yêu và cưới. Gia cảnh của nàng rất đáng thương. Cha mất, mẹ bệnh tai biến nằm một chỗ đã lâu. Một mình Phương phải gánh vác cả gia đình. Hôm nàng đưa tôi về thăm gia đình, tôi đã rớt nước mắt khi thấy tình cảnh của nàng. Tôi quyết định chia sẻ bớt nhọc nhằn trên đôi vai gấy yếu của nàng. Khi đứng trước người mẹ đang sống đời sống thực vật của Phương, tôi hứa sẽ bảo bọc con gái bà, cùng nàng chăm sóc bà và mấy đứa nhỏ. Hôm đó Phương đã khóc và nói nàng biết ơn vì tôi đã không chê nàng nghèo khó, nặng gánh gia đình.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. (Ảnh minh họa)
Trở về Sài Gòn, tôi lao vào chuẩn bị ngay mọi thứ cho đám cưới. Tôi mua nhẫn kim cương, bông tai, dây chuyền, lắc vàng và cả một chiếc kiềng vàng. Tôi muốn cô gái tôi yêu sẽ được nở mày, nở mặt với bạn bè, người thân để bù lại việc nàng phải lấy một người chồng lớn tuổi gấp đôi mình và đã từng có một đời vợ.
Khi trông thấy những thứ ấy, Phương đã bật khóc. Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, hôn tôi như mưa như gió, vừa hôn vừa khóc và nói nàng rất hạnh phúc, cuối cùng thì số phận đã mỉm cười khi mang tôi đến cho nàng. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào khi được ôm trong tay thân hình tươi trẻ, tràn đầy sức sống của nàng.
Chính tôi cũng nghĩ số phận đang mỉm cười với mình. "Bằng lòng làm vợ anh nhé?"- tôi nhìn sâu vào mắt nàng. Trả lời tôi là đôi mắt đẫm lệ nhưng đôi môi lại tươi cười. Tôi rung rung đeo vào tay nàng chiếc nhẫn kim cương thay cho lễ đính ước. Chúng tôi sẽ làm đám cưới vào tháng Giêng năm sau khi mãn tang cha tôi. Vả lại, tháng Giêng là mùa xuân, khí trời mát mẻ, sức khỏe của mẹ tôi cũng tốt nên đám cưới sẽ vui hơn.
Thế nhưng mọi dự tính của tôi đã hoàn toàn đảo lộn. Sau hai tuần hạnh phúc bên nhau, người đẹp của tôi đột ngột biến mất chẳng để lại tăm hơi. Tôi chạy lên nhà nàng. Vẫn người đàn bà nằm bất động trên giường, vẫn những đứa trẻ nhếch nhác như cũ. Điều mới mẻ duy nhất là có thêm một cặp vợ chồng nghèo khó xưng là chủ gia đình. Họ nói hôm trước có một cô gái xinh đẹp đến đây cho hai vợ chồng một số tiền và bảo cho thuê nhà một ngày để nghỉ ngơi vì cô ta ở nước ngoài về, đang tìm một người thân quanh vùng. "Cô ấy bảo tụi tôi cứ ở trên rẫy, mẹ tôi thì cô ấy sẽ chăm sóc dùm khi chúng tôi đi vắng"- anh chồng nói như vậy. "Cô ấy cho tụi tôi 500 ngàn, cho tụi nhỏ rất nhiều bánh trái"- người vợ nói thêm.
Tôi ra về như kẻ mất hồn. Trời ạ, từng tuổi này mà tôi còn bị lừa tình. Tôi thấy đau như bị hoạn và tự hỏi mình là nên quên đi mối tình oan nghiệt này hay tiếp tục đi tìm kẻ đã giăng bẫy đưa mình vào tròng một cách ngon ơ như vầy? Nếu tìm gặp thì chắc gì tôi lấy lại của nã đã mất?
Mà hình như mấy hôm nay, tôi loáng thoáng thấy nàng trên mạng. Nàng đang thả câu. Đã có mấy con cá tung tăng vây quanh. Đúng hơn, đó không phải cá mà là những con trâu già thích gặm cỏ non như tôi. Tôi chỉ muốn nói một điều với mấy anh bạn, xin hãy tỉnh táo, đừng nhắm mắt lao vào mấy cô gái lả lơi, đưa đẩy trên mạng rồi bây giờ tiền mất, tật mang như tôi...
Theo VNE
Trả thù người đàn ông trăng hoa Anh ta trăng hoa với những cô gái khác và không tiếc lời chê bai, khinh miệt tôi. Sau khi đọc bài viết: "Bồ anh chân dài, ngực bự lắm", tôi rất thông cảm với người phụ nữ này vì tôi cũng đã từng rơi vào hoàn cảnh như chị bây giờ. Nhưng tôi may mắn hơn khi mình vẫn chưa quyết định...