Tôi phải hầu hạ cả nhà chồng mà vẫn bị mắng chửi
Trước mặt mọi người, bố chồng bắt tôi đền tiền cái đồng hồ làm vỡ, chạy khắp nhà tìm đôi giày cho em trai chồng.
Tôi là người miền Nam, đã tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định. Tôi và chồng cưới nhau sau khi quen nhau được tám năm. Chúng tôi cưới nhau được hai năm rồi nhưng chưa có con. Bố chồng tôi là người Bắc, mẹ chồng người Nam. Bố chồng tôi quá khó khăn. Tôi đã hơn hai lần đề nghị ra ở riêng nhưng không được. Nhà chồng tôi có nhiều cơ sở làm ăn, rất khá giả, tôi cùng chồng quản lý một cơ sở. Chúng tôi vừa phải đi làm vừa quản lý việc kinh doanh nhưng bố chồng tôi không bao giờ trả công cho vợ chồng tôi.
Hồi cưới, chúng tôi cũng phải lấy tiền túi của mình ra để đặt thiệp, đặt mâm, sắm vàng. Chúng tôi đã phải vay mượn thêm nhiều chỗ mới đủ tiền làm tiệc sao cho không làm mất mặt bố mẹ chồng. Tiền thách cưới cũng chỉ có 10 triệu, chúng tôi đã phải bù thêm 40 triệu để mẹ ruột tôi vui lòng. Đám cưới xong, chúng tôi nợ bạn bè số tiền lên đến hơn 120 triệu, hiện nay vẫn còn đang phải trả dần. Đành rằng sống trong căn nhà ba tầng nhưng chúng tôi đều phải chắt bóp lắm mới đủ vì hai đứa đều là viên chức nhà nước. Mẹ chồng tôi dù thương anh nhiều, lâu lâu lại cho anh tiền nhưng đều bị bố chồng mắng xối xả. Từ đó về sau, mẹ chồng không giúp được gì cho chúng tôi nữa.
Bố mẹ chồng tôi có ba người con: hai trai đầu và một con gái út. Chồng tôi là anh cả. Bố mẹ chồng cho rằng tôi lấy anh vì tiền nên không bao giờ xem tôi là con dâu trong nhà dù tôi đã đối xử với họ rất tốt, cơm bưng nước rót, đứng nói chuyện phải khoanh tay… Tuy không sống chung một mái nhà nhưng lâu lâu, bố chồng qua thu tiền kinh doanh, tôi phải nộp đầy đủ, không thiếu một xu.
Bố chồng bắt tôi phải nói chuyện theo kiểu của người Bắc.
Có lần, vào ngày chủ nhật, mấy đứa bạn học tôi ghé thăm nhà, bố chồng qua, tôi sơ ý làm rơi cái đồng hồ bố chồng mua làm quà biếu khách, bố chồng mắng và bắt tôi đền tiền ngay trước mặt mọi người. Tôi ôm mặt chạy vào phòng khóc nhưng bố chồng vẫn không chịu để yên. Ông mở cửa phòng, bắt tôi đi mua ngay một cái y chang như vậy. Tôi gạt nước mắt dắt xe chạy đi mua. Hôm đó, đã mấy lần tôi muốn đâm đầu vào xe tải cho chết đi nhưng nghĩ đến chồng, cha mẹ mình, tôi đã không làm được.
Video đang HOT
Lần khác, em trai chồng tôi đi học đại học ở Hà Nội về thăm nhà, nó ở nhà tôi. Bữa đó, bố mẹ chồng tôi và vài người bạn qua đón nó đi ăn nhà hàng. Tôi vừa đi làm về tới nhà, chào hỏi mọi người xong thì em trai chồng đã hỏi tôi có thấy đôi giày màu xanh để ở đâu không? Tôi hỏi lại: “Đôi giày màu xanh nào?” vì quả thật tôi không rành mấy vật dụng của em. Bố chồng tôi lập tức đập tay lên bàn quát: “Nó hỏi đôi giày màu xanh thì mày trả lời là nhìn thấy hay không thôi và mau đi tìm. Tại sao phải hỏi ngược lại nó?”.
Tôi đã rất mất mặt trước mẹ chồng, trước mấy chú quen biết. Sau đó, tôi chạy đi tìm nhưng không thấy. Tôi hỏi em là lấy đôi giày màu khác mang được không? Nó trả lời là không và vẫn bắt tôi đi tìm. Cả xe đang đứng đợi ngoài sân, còn tôi thì chạy đi tìm kiếm khắp nơi. Cũng may vì tôi bị đau dạ dày nên em đành lấy đôi màu trắng đi tạm. Tôi vội mở máy tính lên, xem lại mấy bức ảnh của em để biết được màu sắc đôi giày. Tôi chạy ra ngoài mua ngay một đôi như vậy về để ngay ngắn trước cửa phòng nó. Hôm đó, tôi mệt lả người và khóc cạn nước mắt.
Còn em gái chồng tôi đang học phổ thông, hàng ngày phải đưa đón đi học, học trên lớp, học thêm. Sáng tôi phải đưa em đi học rồi mới chạy đi làm. Bố mẹ chồng tôi có thuê người giúp việc nhưng vẫn bảo tôi đưa đi cho an toàn. Nhiều hôm đến cơ quan trễ, tôi bị khiển trách rất nhiều. Còn tôi mà đến đón em trễ thì bị nó mặt nặng mày nhẹ trách móc. Rồi sau đó về mách với ba mẹ chồng là tôi cố tình làm như vậy, bắt nó phải đợi. Cuối cùng, tôi lại bị ăn mắng. Thậm chí, sinh nhật em chồng, tôi phải giấu chồng bán cái đồng hồ đeo tay để mua quà cho nó.
Tôi thật sự suy sụp quá. Chồng tôi rất yêu thương tôi nhưng có những nỗi đau tôi phải giấu chồng vì anh nóng tính lắm. Tôi không muốn anh bất hiếu với bố mẹ. Khi viết những dòng này, tôi rớt nước mắt rất nhiều. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Sợ sex, tôi nuôi osin để 'phục vụ' cho chồng
Tôi đã phải khóc lóc, quỳ gối van xin chồng 'quan hệ' với chị ấy nhưng rồi tôi lại bị chính chuyện này ám ảnh.
Tôi và Tuấn quen nhau được 3 năm thì cưới. Anh là một người đàn ông chuẩn mực mà cô gái nào cũng mơ ước. Anh mở một công ty tư nhân nhỏ, làm ăn cũng lời lãi. Gia đình anh lại căn bản, bố mẹ đều là nhân viên nhà nước. Anh là một người yêu, một người chồng tuyệt vời. Anh dịu dàng và thấu hiểu phụ nữ. Thời gian 3 năm yêu nhau, đã có những lúc anh đòi hỏi "quan hệ" nhưng vì tôi nói muốn giữ trọn đến ngày cưới nên anh tôn trọng và không nhắc lại việc ấy nữa.
Đêm tân hôn cũng là lần đầu tiên tôi trải nghiệm "chuyện đó". Tất cả đối với tôi như một cơn ác mộng, chẳng có gì lãng mạn hay sung sướng như mọi người vẫn kháo nhau. Nỗi đau đớn tột cùng khi thực hành "chuyện ấy" vẫn tiếp diễn trong nhiều ngày sau đó. Thế mà khi anh hỏi, tôi vẫn phải trả lời cảm giác rất tốt. Tôi biết anh rất cố gắng và coi trọng chuyện hòa hợp về mặt thể xác giữa hai vợ chồng. Tôi không muốn làm anh buồn.
Nhưng càng thấy vẻ mặt "giả vờ thích thú" của tôi, anh càng lấy đó làm hài lòng và tăng cường "chuyện ấy". Tôi không hiểu sao anh có sức lực để sex nhiều đến vậy. Trong khi mỗi lần nghĩ đến đêm nay phải làm "chuyện ấy" là tôi rùng mình sợ hãi. Chồng tôi lên mạng lùng tìm đủ thứ bí quyết, rồi tải nhiều phim sex về để chúng tôi học tập và làm theo. Quả thực suốt thời gian chiều theo những sở thích ấy của anh, đối với tôi, không khác gì địa ngục.
Đến một ngày, tôi không thể chịu nổi nữa và kể hết cho anh nghe cảm giác của mình. Anh rất sốc khi biết được sự sợ hãi của tôi. Lúc đầu, anh cố gắng đưa tôi đi điều trị tâm lý nhưng không tác dụng. Tôi vẫn ghét cảm giác phải chung đụng cơ thể với anh mỗi đêm. Cuối cùng, anh bỏ cuộc. Việc sex giữa chúng tôi ngừng hẳn. Anh thường xuyên phải tự giải quyết. Thỉnh thoảng khó chịu quá, không nhịn được, tôi cũng chiều anh. Thế nhưng, khi thấy tôi co rúm lại căng thẳng, anh lại bị mất hứng.
Trong sinh hoạt thường ngày, chúng tôi vẫn là cặp vợ chồng hạnh phúc. Sáng sáng, chúng tôi vẫn cùng nhau chạy bộ, anh vẫn đều đặn đưa đón tôi đi làm. Tôi vẫn luôn nấu những bữa ăn ngon miệng cho chồng. Dù tất cả mọi thứ khác đều hòa hợp nhưng việc không có sex tạo nên bức tường vô hình giữa chúng tôi.
Từ ngày biết sự thật về tôi, anh trầm lặng hơn hẳn. Tôi từng bắt gặp nhiều lần anh hút thuốc trầm tư ở ngoài ban công. Một lần, anh uống rượu say mèm trở về nhà, khi tôi đỡ anh vào phòng, anh ngồi gục đầu và khóc. Anh tự trách mình là thằng đàn ông tồi tệ đã không quan tâm đến tôi ngay từ đầu để sự việc đến mức này. Anh nói cuộc hôn nhân này quá lập dị, quá căng thẳng so với sức chịu đựng của anh.
Ngày hôm sau, quên hết mọi chuyện, anh trở lại là người chồng hoàn mỹ của tôi. Nhưng tôi hiểu trong lòng anh khổ sở vô cùng. Tôi đem chuyện này về kể với mẹ. Bà rất ngạc nhiên. Mẹ tôi lo lắng anh sẽ ra ngoài để tìm người nhằm thỏa mãn dục vọng. Lỡ như anh tìm đến gái làng chơi sẽ rước bệnh vào người. Còn anh nuôi bồ nhí bên ngoài thì càng nguy hiểm, sớm muộn gì tôi cũng mất chồng.
Cuối cùng, tôi và mẹ nghĩ ra một kế sách. Đó là về quê tìm một người phụ nữ để nuôi trong nhà như người giúp việc nhưng thật ra là phục vụ sinh lý cho anh. Lúc đầu, khi nói với chồng ý định này, anh nhất quyết không đồng ý và mắng tôi một trận. Nhưng sau khi tôi quỳ xuống khóc, van xin hãy để tôi bù đắp cho anh, anh miễn cưỡng đồng ý phương án tôi đưa ra.
Tôi và mẹ về quê, tìm được một người chị họ xa góa bụa và nghèo khổ. Chị ấy gửi con lại cho bố mẹ và theo tôi lên thành phố "làm việc". Mọi người trong nhà và hàng xóm ngỡ ngàng khi thấy một người đảm đang, vốn không thích có người lạ trong nhà như tôi lại thuê người giúp việc.
Nhưng thực chất, tôi vẫn làm tất cả việc nhà. Việc của chị là khi nào chồng tôi có hứng thì phục vụ. Chị ấy ngủ phòng riêng, ăn riêng, rất hiếm khi chung đụng với vợ chồng tôi. Cuối tháng thì nhận tiền và cũng có ngày nghỉ như những người giúp việc khác.
Những ngày đầu, anh còn ngại. Tôi phải thuyết phục rất nhiều anh mới sang phòng bên kia để giải tỏa. Xong việc, anh lại quay về phòng chúng tôi ngủ. Lúc nào anh cũng ôm tôi và thì thào lời xin lỗi. Đã hai tháng từ ngày tôi mang chị họ kia lên, anh cũng đã dạn dĩ hơn trong việc chăn gối với chị ấy. Việc đó trở thành một thói quen rất thường ngày của anh. Anh vui vẻ, tươi tỉnh lên rất nhiều. Anh hoạt bát hơn, cười nói nhiều hơn.
Đổi lại, tôi là người luôn phải dằn vặt. Mỗi lần anh ở căn phòng bên, tôi có thể nghe rõ những tiếng động họ đang làm gì. Tôi chỉ biết ngồi bó gối, bịt tai lại khóc một mình. Tôi rất hận mình yếu sinh lý, phải dâng chồng cho kẻ khác. Mỗi khi anh trở về giường và ôm tôi ngủ, tôi lại thấy ghê tởm anh. Mùi nồng nồng của cuộc ái ân, mùi của người phụ nữ khác ám trên cơ thể anh làm tôi thấy buồn nôn. Nghĩ đến cảnh anh và chị họ xa ân ái, tôi không khỏi ghen tị, buồn chán.
Tôi bây giờ đang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu tiếp tục để người phụ nữ kia ở lại nhà phục vụ chồng, tinh thần của tôi rất suy sụp. Nếu đưa chị về, tôi tiếp tục phục vụ chồng thì sẽ không chịu nổi. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cái hố do chính mình đào ra bây giờ?
Theo VNE
Chưa cưới thì anh đã cấm tôi lo cho bố mẹ Anh bảo tôi lấy anh là phải lo cho nhà anh. Việc chăm sóc, biếu tiền cho bố mẹ là trách nhiệm của anh trai tôi. Sinh ra trong một gia đình không giàu có nhưng cha mẹ vẫn nuôi dạy và lo cho hai anh em tôi đầy đủ mọi thứ như bao đứa trẻ khác. Khi anh trai tôi quen và...