Tôi phải hầu hạ cả nhà chồng mà vẫn bị mắng c.hửi
Trước mặt mọi người, bố chồng bắt tôi đền t.iền cái đồng hồ làm vỡ, chạy khắp nhà tìm đôi giày cho em trai chồng.
Tôi là người miền Nam, đã tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định. Tôi và chồng cưới nhau sau khi quen nhau được tám năm. Chúng tôi cưới nhau được hai năm rồi nhưng chưa có con. Bố chồng tôi là người Bắc, mẹ chồng người Nam. Bố chồng tôi quá khó khăn. Tôi đã hơn hai lần đề nghị ra ở riêng nhưng không được. Nhà chồng tôi có nhiều cơ sở làm ăn, rất khá giả, tôi cùng chồng quản lý một cơ sở. Chúng tôi vừa phải đi làm vừa quản lý việc kinh doanh nhưng bố chồng tôi không bao giờ trả công cho vợ chồng tôi.
Hồi cưới, chúng tôi cũng phải lấy t.iền túi của mình ra để đặt thiệp, đặt mâm, sắm vàng. Chúng tôi đã phải vay mượn thêm nhiều chỗ mới đủ t.iền làm tiệc sao cho không làm mất mặt bố mẹ chồng. T.iền thách cưới cũng chỉ có 10 triệu, chúng tôi đã phải bù thêm 40 triệu để mẹ ruột tôi vui lòng. Đám cưới xong, chúng tôi nợ bạn bè số t.iền lên đến hơn 120 triệu, hiện nay vẫn còn đang phải trả dần. Đành rằng sống trong căn nhà ba tầng nhưng chúng tôi đều phải chắt bóp lắm mới đủ vì hai đứa đều là viên chức nhà nước. Mẹ chồng tôi dù thương anh nhiều, lâu lâu lại cho anh t.iền nhưng đều bị bố chồng mắng xối xả. Từ đó về sau, mẹ chồng không giúp được gì cho chúng tôi nữa.
Bố mẹ chồng tôi có ba người con: hai trai đầu và một con gái út. Chồng tôi là anh cả. Bố mẹ chồng cho rằng tôi lấy anh vì t.iền nên không bao giờ xem tôi là con dâu trong nhà dù tôi đã đối xử với họ rất tốt, cơm bưng nước rót, đứng nói chuyện phải khoanh tay… Tuy không sống chung một mái nhà nhưng lâu lâu, bố chồng qua thu t.iền kinh doanh, tôi phải nộp đầy đủ, không thiếu một xu.
Bố chồng bắt tôi phải nói chuyện theo kiểu của người Bắc.
Video đang HOT
Có lần, vào ngày chủ nhật, mấy đứa bạn học tôi ghé thăm nhà, bố chồng qua, tôi sơ ý làm rơi cái đồng hồ bố chồng mua làm quà biếu khách, bố chồng mắng và bắt tôi đền t.iền ngay trước mặt mọi người. Tôi ôm mặt chạy vào phòng khóc nhưng bố chồng vẫn không chịu để yên. Ông mở cửa phòng, bắt tôi đi mua ngay một cái y chang như vậy. Tôi gạt nước mắt dắt xe chạy đi mua. Hôm đó, đã mấy lần tôi muốn đ.âm đầu vào xe tải cho c.hết đi nhưng nghĩ đến chồng, cha mẹ mình, tôi đã không làm được.
Lần khác, em trai chồng tôi đi học đại học ở Hà Nội về thăm nhà, nó ở nhà tôi. Bữa đó, bố mẹ chồng tôi và vài người bạn qua đón nó đi ăn nhà hàng. Tôi vừa đi làm về tới nhà, chào hỏi mọi người xong thì em trai chồng đã hỏi tôi có thấy đôi giày màu xanh để ở đâu không? Tôi hỏi lại: “Đôi giày màu xanh nào?” vì quả thật tôi không rành mấy vật dụng của em. Bố chồng tôi lập tức đ.ập tay lên bàn quát: “Nó hỏi đôi giày màu xanh thì mày trả lời là nhìn thấy hay không thôi và mau đi tìm. Tại sao phải hỏi ngược lại nó?”.
Tôi đã rất mất mặt trước mẹ chồng, trước mấy chú quen biết. Sau đó, tôi chạy đi tìm nhưng không thấy. Tôi hỏi em là lấy đôi giày màu khác mang được không? Nó trả lời là không và vẫn bắt tôi đi tìm. Cả xe đang đứng đợi ngoài sân, còn tôi thì chạy đi tìm kiếm khắp nơi. Cũng may vì tôi bị đau dạ dày nên em đành lấy đôi màu trắng đi tạm. Tôi vội mở máy tính lên, xem lại mấy bức ảnh của em để biết được màu sắc đôi giày. Tôi chạy ra ngoài mua ngay một đôi như vậy về để ngay ngắn trước cửa phòng nó. Hôm đó, tôi mệt lả người và khóc cạn nước mắt.
Còn em gái chồng tôi đang học phổ thông, hàng ngày phải đưa đón đi học, học trên lớp, học thêm. Sáng tôi phải đưa em đi học rồi mới chạy đi làm. Bố mẹ chồng tôi có thuê người giúp việc nhưng vẫn bảo tôi đưa đi cho an toàn. Nhiều hôm đến cơ quan trễ, tôi bị khiển trách rất nhiều. Còn tôi mà đến đón em trễ thì bị nó mặt nặng mày nhẹ trách móc. Rồi sau đó về mách với ba mẹ chồng là tôi cố tình làm như vậy, bắt nó phải đợi. Cuối cùng, tôi lại bị ăn mắng. Thậm chí, sinh nhật em chồng, tôi phải giấu chồng bán cái đồng hồ đeo tay để mua quà cho nó.
Tôi thật sự suy sụp quá. Chồng tôi rất yêu thương tôi nhưng có những nỗi đau tôi phải giấu chồng vì anh nóng tính lắm. Tôi không muốn anh bất hiếu với bố mẹ. Khi viết những dòng này, tôi rớt nước mắt rất nhiều. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Chưa cưới thì anh đã cấm tôi lo cho bố mẹ
Anh bảo tôi lấy anh là phải lo cho nhà anh. Việc chăm sóc, biếu t.iền cho bố mẹ là trách nhiệm của anh trai tôi.
Sinh ra trong một gia đình không giàu có nhưng cha mẹ vẫn nuôi dạy và lo cho hai anh em tôi đầy đủ mọi thứ như bao đ.ứa t.rẻ khác. Khi anh trai tôi quen và lập gia đình với chị dâu, anh chị sống riêng. Hai vợ chồng tích góp để trả cho bố mẹ vợ t.iền mua nhà. Còn tôi vẫn đang sống với bố mẹ ruột của mình.
Tôi năm nay 26 t.uổi, ngoại hình dễ nhìn và công việc ổn định với hai bằng đại học. Trước đây, tôi từng trải qua nhiều mối tình không mấy suôn sẻ, tôi từng tin vào đàn ông, tin vào lời nói gió bay của họ nhưng rồi cũng chẳng đến với ai. Tôi bắt đầu chán nản và không tin vào màu hồng của tình yêu. Thấy tôi đã có sự nghiệp ổn định nhưng vẫn chưa lập gia đình, bạn bè tôi giới thiệu cho anh. Anh hơn tôi 8 t.uổi, có học thức, giỏi giao tiếp, sắp định cư ở Mỹ và anh luôn tự hào về điều đó. Anh sống ở Việt Nam với bà, còn mẹ anh sống và kết hôn lần thứ 3 với một người Mỹ. Em gái anh cũng ở Mỹ và lấy người Mỹ.
Tôi và anh đến với nhau khá nhanh. Chúng tôi hẹn hò đi chơi riêng, ăn uống, xem phim... Anh bảo hãy tin anh và anh là người có trách nhiệm với chuyện anh làm. Không hiểu sao, tôi như bị thôi miên vào lời nói của anh, ánh mắt anh và chuyện gì đến cũng sẽ đến. Chúng tôi đã qua đêm với nhau khi chỉ mới quen một tháng. Sau lần đó, anh cứ gặng hỏi về quá khứ của tôi. Anh trách mắng tôi vì tôi đã một lần lỡ trao thân cho người từng lập gia đình. Tôi biết mình ngốc lắm và dễ dãi trao thân cho người không phải chồng mình. Tôi hối hận về điều đó. Anh cũng đã dần tha thứ và chấp nhận tôi.
Dịp Tết, bố mẹ tôi tổ chức đi chơi, chỉ có anh và mấy người bạn của chúng tôi. Một mặt, bố mẹ muốn nghỉ ngơi, mặt khác cũng muốn tìm hiểu bạn trai con gái mình. Bố mẹ lo lắng anh sẽ bỏ tôi khi sang nước khác định cư. Tôi lo cho anh vì nghĩ rằng anh giống như tôi, sẽ hồi hộp và lúng túng khi lần đầu tiên ra mắt như vậy. Nhưng anh dạn dĩ hơn tôi tưởng và vượt qua mọi câu hỏi "hóc búa" của mọi người. Anh chứng minh trình độ hiểu biết và tình cảm của anh dành cho tôi. Anh hứa dẫn tôi về nhà anh và ra mắt bố mẹ khi họ về nước. Nhưng chờ hai tuần vẫn chưa thấy gì, bố mẹ tôi chủ động mời trước. Sau đó, anh cũng thay mặt bố mẹ anh lên tiếng mời bố mẹ tôi tới dự tiệc của nhà anh, có cả bạn bè thân của mẹ anh.
Bố mẹ tôi cứ mong gặp riêng mẹ anh ấy và nói chuyện để có tiếng nói của người lớn khi anh đi xa. Nhưng đối với gia đình anh, gặp mặt như vậy là đủ, không cần hai bố mẹ ngồi nói chuyện cho phép chúng tôi quen biết và tiến xa hơn với nhau vì mẹ anh giờ là người Mỹ. Mẹ anh chỉ gọi nói chuyện với mẹ tôi và đòi hỏi tôi phải là người công, dung, ngôn, hạnh, phải thạo nấu nướng và biết chiều anh. Mẹ anh tự hào vì con trai quen biết nhiều bạn gái và bạn gái cũ của anh (giờ đã lấy chồng khác) cũng chiều anh như thế.
Khi mẹ anh về nước, anh đòi hỏi tôi phải qua nhà anh sống như vợ chồng. Tôi đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp và làm "chuyện đó" với anh. Tôi không đồng ý và chúng tôi hay cãi vã nhưng vì yêu, thương anh một mình phải lo cho bà, tôi cũng xiêu lòng. Khi bà anh nằm viện, tôi qua chăm sóc, đỡ đần anh và bà. Anh cám ơn tôi nhưng lại trách bố mẹ tôi không đi thăm bà ngoại anh. Anh kể cho mẹ anh nghe. Khi mẹ anh về nước, bà anh về nhà, tôi đã "trách" bố mẹ không đi thăm bà anh. Mẹ tôi cùng một người bạn đã mua trái cây ghé nhà thăm, hẹn ngày giờ nhưng mẹ anh tránh mặt vì bận mặc cho mẹ tôi đứng chờ ngoài đường giữa trưa nắng. Buổi tối, tôi đem trái cây sang, mẹ anh cũng chẳng gọi điện cảm ơn bố mẹ tôi. Tôi gặng hỏi mãi nguyên nhân sự việc thì mới biết tại bố mẹ tôi không qua thăm từ lúc bà ở viện.
Chuyện gia đình ảnh hưởng không ít tới tình cảm của chúng tôi. Tôi và anh chia tay nhưng chưa đầy một tuần, anh liên lạc và muốn tiếp tục lại với tôi. Anh muốn tôi mạnh mẽ, không quan tâm đến bố mẹ mà chỉ có tình yêu hai đứa, anh cũng sẽ như vậy. Tôi yêu và tin anh. Tôi trở lại với anh. Tôi tiếp tục nói dối bố mẹ đi chơi, đi học để qua phụ anh và mẹ anh cơm nước, dọn dẹp. Còn anh, trước mặt bố mẹ tôi vẫn lễ phép nhưng gặp riêng tôi, anh chì chiết quá khứ của tôi, trách mắng bố mẹ tôi sống dựa vào con cái (vì một số lần đi mua bánh, đi taxi, anh đã trả t.iền cho bố mẹ tôi), xem thường anh trai tôi (sống ở nhà bố mẹ vợ)...
Trong điện thoại, laptop của anh luôn có hình sexy - đó là gia vị cho cuộc sống của anh. Ngay cả khi đi với tôi, anh cũng ngoái đầu ngắm nhìn những cô nàng ăn mặc h.ở h.ang và còn nhận xét về họ. Anh muốn tôi bơm ngực để trông sexy hơn nữa vì anh thích (trong khi tôi vẫn đầy đủ 3 vòng). Tôi sợ điều này. Anh bảo anh yêu tôi, muốn cưới tôi làm vợ nhưng anh sẽ không lo cho bố mẹ tôi vì bố mẹ tôi sống dựa con cái. Anh muốn tôi không đi làm, ở nhà lo cho ngôi nhà riêng của hai đứa, lo cho bố mẹ anh. Anh sẽ là người đi làm chính nuôi gia đình. Tôi không muốn, tôi bảo tôi cần đi làm, ra ngoài xã hội và tự tôi sẽ lo cho bố mẹ tôi, không cần nhờ tới anh. Bố mẹ nay cũng hơn 60 t.uổi, không nhiều sức khỏe nữa. Anh thương bố mẹ anh, bà anh cực khổ bao nhiêu thì tôi cũng thương bố mẹ tôi như thế. Anh quy trách nhiệm đó thuộc về anh trai và chị dâu tôi, còn tôi về làm dâu của nhà anh và chỉ được góp chút ít công sức cho bố mẹ tôi thôi. Còn về t.iền bạc, anh không chi trả bất cứ khoản nào cho bố mẹ tôi.
Nhiều lần, tôi bảo bố mẹ tôi không cần anh nhưng anh vẫn lo sợ sẽ phải giúp họ. Ngày nào tôi cũng gặp anh và đề tài anh nói cũng chỉ về bố mẹ, anh trai tôi. Tôi mệt mỏi, kiệt sức. Tôi van lạy anh đừng nói những lời cay độc như thế. Anh mặc kệ và vẫn cứ nói. Tôi thực sự không biết làm sao. Chẳng lẽ giúp bố mẹ mình, lo cho bố mẹ mình như vậy không được sao? Tôi muốn chia tay anh. Tôi mệt mỏi vì những lời trách cứ dằn vặt của anh. Anh bảo tôi không còn con gái khi đến với anh, anh đã "độ lượng" chấp nhận tôi là may mắn cho tôi, tôi vẫn ngu, lo cho bố mẹ mình thì thiệt thòi cho tôi.
Tôi rất yêu anh nhưng tôi bất lực bảo vệ danh dự cho bố mẹ, anh trai mình. Tôi mệt mỏi vì lời nói của anh. Nhưng chia tay lại chẳng đành. Tôi phải làm sao đây? Anh có yêu tôi như lời anh nói không hay anh ích kỷ lo cho bản thân anh, cưới tôi về để làm "osin" cho anh? Mọi người cho tôi lời khuyên với.
Theo VNE
Thừa thầy thiếu thợ, cử nhân đại học lương thấp hơn osin Tâm sự của một cử nhân đại học về thu nhập thấp, kém cả osin không bằng cấp gì nhận được nhiều quan tâm của độc giả. ảnh minh họa Hầu hết các ý kiến cho rằng hiện tượng đua nhau học đại học, không biết tính toán đến "đầu ra", không xem xét nhu cầu công việc của xã hội, thiếu năng...