Tôi phải đi năn nỉ chồng ngủ cùng
Không chỉ thờ ơ với vợ, anh còn nhậu nhẹt suốt, tiêu cả vài triệu một đêm. Tôi không biết bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào nữa.
ảnh minh họa
Tôi đang có một gia đình nhỏ, con gái 3 tuổi nhưng chồng tôi có mà cũng như không. Có người phụ nữ nào mà muốn chồng mình ngủ chung phải năm nỉ như tôi không? Tôi và anh lấy nhau được hơn 3 năm rồi nhưng cuộc sống của vợ chồng tôi ngày càng nhạt đi. Do công việc nên anh đi làm hai ngày mới được nghỉ ở nhà một ngày vào buổi tối. Thế nên, vợ chồng tôi không có thời gian dành cho nhau nhiều được. Vậy mà những hôm được ở nhà, anh lại đi nhậu đến say sỉn, về nhà chỉ biết lăn ra võng ngủ thôi. Tôi gọi vào phòng ngủ, anh lại kêu không thích.
Không biết anh đi làm có người phụ nữ khác không bởi vì tôi luôn tin tưởng chồng. Nhưng càng ngày anh càng làm cho tôi phải nghi ngờ, mất lòng tin. Những lúc tôi đi làm về trễ thì anh cũng đón con, nấu cơm. Nếu như xét về góc độ người đàn ông thì tôi nghĩ anh như vậy là tốt nhưng là người chồng thì…
Anh sống với tôi nhưng anh chẳng bao giờ biết quan tâm đến tôi, chẳng bao giờ nói được một lời nhẹ nhàng, yêu thương.
Tôi cũng là người phụ nữ, tôi cũng cần được chồng mình quan tâm, chăm sóc hay những cử chỉ yêu thương. Đối với những người chồng khác thì điều đó là bình thường nhưng với anh, những việc này thật xa xỉ. Nhìn những cặp vợ chồng xung quanh mà tim tôi nghẹn đắng. Nhà người ta khi nào cũng có tiếng cười, vui vẻ, hạnh phúc nhưng nhìn lại mình, khi nào cũng chỉ một mình với đứa con trong nhà.
Video đang HOT
Tôi không biết cuộc sống vợ chồng tôi sẽ kéo dài được bao lâu nữa. Chồng tôi đi nhậu về say xỉn lại nói chán vợ. Tôi không hiểu nổi chồng mình. Tôi sống lo cho ai, có lo cho mình tôi không? Hai vợ chồng tôi mới ra ở riêng được gần một năm nay, kinh tế bây giờ có phần còn khó khăn nhưng tôi vẫn luôn cố gắng. Chồng tôi đi làm được gần 6 triệu/tháng, mang về cho vợ chỉ được 3 triệu. Còn bao nhiêu anh nói anh trả nợ. Mặc dù không đủ nhưng tôi cũng có nói, có chửi bới gì anh đâu. Tôi cũng tiết kiệm, cố gắng cho đủ chi phí trong nhà, thậm chí, tôi đi làm mà tôi không mua nổi cho mình một bộ đồ mới. Tôi chỉ biết mặc lại đồ cũ của mình từ những năm trước.
Thế nhưng chồng đâu có hiểu cho tôi. Chồng tôi đi nhậu say rồi lại mượn tiền đi chơi cho đã mới về. Vợ con ở nhà phải tiết kiệm từng tí nhưng anh đâu có như thế. Hôm anh có tiền thì mang đi hết, còn hôm nào không thì anh đi mượn. Trong tay cầm vài triệu nhưng chỉ một đêm là không còn đồng nào. Như vậy anh còn than thở gì? Tôi tiết kiệm lo cho cuộc sống thì anh lại nói tôi không biết điều. Anh bảo tôi phải coi lại cách sống của mình. Tôi phải coi lại cái gì đây? Tôi cũng từng nghĩ kinh tế khó khăn làm rạn nứt tình cảm vợ chồng nhưng nếu chồng tôi biết dung hòa thì mọi chuyện cũng sẽ tốt hơn.
Tôi cũng thử để ý xem anh có người khác không nhưng cũng chẳng có kết quả gì vì anh là người cẩn thận. Tôi xem điện thoại anh nhưng hễ có tin nhắn hay cuộc gọi nào tới là anh xóa ngay sau khi trả lời. Nhiều lúc tôi nghĩ thôi mặc kệ cho xong nhưng sống với người chồng mà không biết tương lai mình sẽ thế nào thì làm sao sống nỗi? Anh làm cho tôi luôn nghĩ tới việc ly hôn. Tôi cảm thấy chán nản cuộc sống với anh.
Tôi đâu làm gì có lỗi với anh mà tại sao anh lại như vậy? Tôi muốn chia tay anh nhưng nhìn con, tôi thương nó lắm. Tôi đã lớn lên không có tình yêu thương của cha nên không muốn con tôi như vậy. Tôi không muốn con tôi lại như tôi, nhìn bạn bè có cha, có mẹ rồi thầm khóc cho mình. Tôi phải giải quyết như thế nào đây? Anh đi làm thì thôi, còn anh ở nhà, tôi sợ đối diện với anh, sợ nhìn anh, sợ phải năn nỉ anh vào phòng ngủ cùng hai mẹ con tôi lắm. Có ai giống tôi không, chỉ cho tôi phải làm gì đi.
Theo VNE
"Nghỉ Tết 9 ngày, tha hồ làm dâu nhé!"
Cô bạn tôi gào vào tai tôi như thế và cười một cách sảng khoái khi biết tin tôi chỉ còn 1 tuần nữa là cưới chồng và cũng còn hơn tháng nữa là Tết.
Lẽ ra, tôi chẳng có gì phải lo lắng, chẳng có gì phải sợ hãi, vì bố mẹ chồng tương lai rất tốt với tôi, yêu quý tôi. Tôi nghĩ, hà cớ gì mà về nhà chồng lại sống như ác mộng vậy?
Chỉ còn hơn 1 tuần nữa là đến ngày cưới của tôi, chúng bạn nghe tin tôi cưới, đứa nào cũng hốt hoảng: "Sao bà dại thế, cưới gì không để sang năm, đầu năm cưới là đẹp mấy ai cưới cuối năm. Với lại, cưới như này thì Tết bà ăn Tết nhà chồng à, thế thì có mà chết. Sao không ăn nốt cái Tết cuối đời độc thân cùng với bố mẹ, hưởng thụ nốt cuộc đời sung sướng đi. Lấy chồng rồi, tôi thách bà về nhà mẹ đẻ ăn Tết được đấy. Có về cũng nhanh nhanh, chóng chóng. Tết này nghỉ 9 ngày, bà tha hồ mà làm dâu. Lúc ấy mới thấy cái sự làm dâu nó &'sướng' như thế nào bà nhé". Cô bạn còn cười ha hả, không quên nhấn mạnh từ &'sướng'.
Tôi không hiểu, các cô bạn tôi nghĩ thế nào, hay là có tư tưởng thế nào mà lại coi chuyện làm dâu nhà chồng giống như cơn ác mộng vậy. Các bạn tôi bảo: "Mày chưa trải qua chưa biết, lúc chưa làm dâu thì ai cũng tốt, ai cũng yêu quý mình ấy, nhưng về làm rồi thì đủ chuyện, từ A đến Z, làm không xong thì biết mặt nhau. Đừng tưởng là chỉ có về nhà nấu cơm, đi chợ giặt giũ là xong nhé".
Lẽ ra, tôi chẳng có gì phải lo lắng, chẳng có gì phải sợ hãi, vì bố mẹ chồng tương lai rất tốt với tôi, yêu quý tôi. Tôi nghĩ, hà cớ gì mà về nhà chồng lại sống như ác mộng vậy? (ảnh minh họa)
Tôi thì không nghĩ như vậy, bởi bản thân tôi luôn quan niệm, mình sống vì mình thì mình sẽ sống vì người. Giá thử bố mẹ chồng tương lai của tôi ác ra mặt, hay tỏ thái độ không ưa tôi ra mặt thì tôi mới sợ cảnh dâu con 9 ngày Tết. Đằng này, bố mẹ tế nhị, tốt bụng, tôi cũng tự tin là mình không đến nỗi nào, vậy thì hà cớ gì phải cãi cọ, xích mích, khó sống với nhau.
Tất nhiên, gia đình chồng sẽ không thể thoải mái bằng gia đình mình. Nhưng ở đâu quen đó, rồi thời gian cũng sẽ khiến chúng ta cảm thấy thân thương với bố mẹ chồng, cảm thấy gần gũi với họ bởi đó là người sinh trưởng ra chồng, người ta yêu quý.
Tôi không phủ nhận chuyện ăn Tết với bố mẹ đẻ là vui nhất, được sum vầy bên gia đình ruột thịt của mình cũng là niềm vui mừng hạnh phúc mỗi dịp năm hết, Tết đến. Nhưng, cuộc sống vốn có quy luật của nó. Sinh ra là phận nữ nhi thì chấp nhận chuyện lấy chồng, về nhà chồng, &'xuất giá tòng phu' mà thôi.
9 ngày làm dâu, có lẽ là quãng thời gian dài với một cô dâu mới. Nhưng đó cũng là một cơ hội để &'thực tập' nhiệm vụ của mình. (ảnh minh họa)
Nếu như ai cũng nghĩ như chúng ta, thì chẳng phải chuyện mẹ chồng nàng dâu mãi mãi không được cải thiện sao? Thiết nghĩ, có phải chị em quá đặt nặng chuyện mẹ chồng nàng dâu, hay tại mình cứ bị cái tư tưởng ấy đè nén, rồi người này truyền tai người kia những câu chuyện về mẹ chồng tai quái, nên chúng ta mới bị ám ảnh như vậy? Đâu cũng có người này, người kia. Nếu như họ đối xử không tốt với mình, đừng vội trách họ. Hãy tự kiểm điểm bản thân, tự kiểm tra lại mình xem mình có sai gì, có làm gì không hay không phải để người khác không hài lòng hay không. Lúc đó mới phán xét.
9 ngày làm dâu, có lẽ là quãng thời gian dài với một cô dâu mới. Nhưng đó cũng là một cơ hội để &'thực tập' nhiệm vụ của mình. Con dâu mới phải làm việc nhà, phải giúp bố mẹ chuẩn bị Tết nhất, mua sắm đồ đạc trong nhà, chuẩn bị tiền mừng tuổi, rồi cỗ bàn cũng là chuyện nên làm. Dù không phải là lễ Tết cũng nên thể hiện sự thành kính với các cụ bằng việc làm, có gì đâu phải phàn nàn nhiều nhỉ.
Tôi thấy mấy cô bạn tôi thực sự quan trọng hóa vấn đề. Tôi không phải không muốn sum họp bên bố mẹ nhưng, được ở bên người chồng mình thương yêu, đón Tết cùng anh ấy, đó cũng là niềm hạnh phúc lớn lao mà. Ngày Lễ mới có dịp bận rộn chứ ngày thường thì ai bắt tội đâu! Cứ làm đúng như mình là con cái trong nhà vậy, giống như mình đang báo hiếu chính bố mẹ mình. Chỉ tại mấy cô bạn tôi quá áp lực và căng thẳng thôi!
Theo VNE
Bố mẹ cấm bỏ chồng dù chồng đánh tơi tả Khi tôi mang đứa con về nhà khóc lóc với khuôn mặt bầm tím, đầy vết thương, van xin bố mẹ cho tôi ở lại nhà, bố đã không đồng ý. Bố nhất định bắt tôi về lại nhà chồng, còn không cho tôi vào nhà, bảo là, đã lấy chồng thì phải theo chồng. Thì tôi luôn hiểu đạo lý, con gái...