Tôi phải đầu hàng vì ‘khổ nhục kế’ của nàng
Tôi dần nhận ra, nàng đợi, không phải vì nàng muốn, chẳng qua đó là “khổ nhục kế” để kiểm soát, bắt ép một ông chồng có trách nhiệm về đúng giờ.
ảnh minh họa
Khi mới cưới, tôi xuýt rơi nước mắt khi thấy nàng ngồi chờ tôi về ăn cơm dù rất muộn. Tội nghiệp chưa kìa, nàng rất đói, ắt hẳn là đói hoa cả mắt rồi mà vẫn không chịu ăn. Nàng quả là người phụ nữ cổ xưa đáng trân quý biết bao. Tôi xà đến bên nàng, ôm nàng vào lòng, nói như hàm ơn: “ Sao em không ăn trước đi, chờ anh lỡ đói quá thì sao”. Nàng sẽ cười tươi như hoa mà rằng: “Không có anh em ăn chẳng ngon miệng. Hơn nữa sợ anh ăn một mình sẽ buồn”.
Thế là tôi chẳng kịp thay quần áo hay rửa mặt, ngồi xuống bên nàng ăn cơm để nàng đỡ đói. Thật tuyệt khi vừa ăn vừa nhìn ngắm nàng, người vợ trẻ dịu dàng tràn đầy tình cảm.
Thỉnh thoảng, tôi có công việc đột xuất ở công ty phải về rất khuya, mặc dù đã nhắn tin bảo nàng ăn cơm và đi ngủ trước nhưng khi về nhà vẫn thấy nàng nằm xem ti vi. Tôi thường cảm thấy lo lắng vì sợ nàng thức khuya sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Những lúc như thế, tôi thấy mình có lỗi biết bao. Vì tôi mà nàng phải thức, tôi hứa ngày mai dù bận gì cũng sẽ cố gắng không về muộn để nàng phải khổ sở chờ đợi.
Video đang HOT
Sống với nhau vài năm, thói quen chờ cơm, chờ chồng không còn khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và hãnh diện nữa. Thay vào đó là cảm giác như bị áp lực. Nếu tôi không về sớm thì nàng sẽ khổ thế này hoặc khổ thế kia, và cái khổ ấy là do tôi gây ra.
Có lần bận việc về muộn, tôi thấy nàng ngồi chờ rồi khóc bên mâm cơm…vì đói. Tôi trách móc: “Đã bảo ăn đi sao còn cứ chờ, người ta còn bao nhiêu việc”. Nàng lập tức gào lên: “Cái gia đình này có còn là cái nhà nữa không? đến bữa thì chẳng thấy ai, thích thì đây khỏi nấu, khỏi chờ”. Thế là thịt trên mâm cơm thì nguội ngắt, thịt trên mặt vợ thì nóng phừng phừng.
Sự chờ đợi của vợ khiến tôi tức tối. Tôi luôn được quy kết là người có lỗi khi về muộn để vợ phải chờ đợi đến đói meo, đến giảm sút sức khỏe vì mất ngủ. Lòng tôi như lừa đốt mỗi khi có công việc phải làm hoặc thỉnh toảng gặp gỡ bạn bè tiệc tùng. Sự chờ đợi ấy gần như một sự tra tấn mang thông điệp yêu thương gắn kết mà tôi cảm thấy hoảng sợ đến mức ước gì nàng biến mất vào mỗi tối, không còn ngồi lù lù bên mâm cơm khi tôi về nhà nữa.
Việc chờ chồng có về đã được nàng nâng lên tầm cao mới, có lần nàng cố chấp không ăn cơm liền bị tụt huyết áp vì đói phải vào viện cấp cứu khiến tôi bị hai bên nội ngoại chê trách. Có lần thì nàng không thể ngủ được khi tôi chưa về nhà, cứ nằm dằn vặt suy nghĩ và nghĩ ra đủ thứ lý do gán ghép cho tôi khi đang ở bên ngoài. Kết quả là đêm dài lắm mộng cộng với tài suy diễn có một không hai biến tôi thành một kẻ tồi tệ.
Theo GĐVN
Suy diễn sinh hiểu lầm nhau
Chuyện có vậy mà không hiểu sao, sáng sớm hôm sau, ông Vinh nghe tiếng chuông ra mở cửa thì thấy ngay ông thông gia: "Tôi phi xe từ 4 giờ sáng đấy. Phải mang cái xe máy này lên cho kịp giờ cháu Oanh đi làm ông ạ".
Hóa ra, cả hai gia đình đều chưa hiểu rõ con mình (Minh họa: Thuần Phong)
Tối nay, ông bà Vinh - Thủy lại ăn cơm với nhau, vắng vợ chồng thằng Hiển. Vừa đơm bát cơm đưa chồng, bà Thủy vừa phàn nàn: "Thằng Hiển từ ngày lấy vợ đến giờ khác hẳn. Ít thích ăn cơm nhà, ít làm việc nhà, lại còn cái tội ngày nào cũng đưa đón vợ". Ông Vinh nhẩn nha bảo: "Cái Oanh không có xe máy thì nó phải đón chứ sao?". "Không phải nó không có xe máy, mà là có nhưng để lại nhà mẹ đẻ cho em gái đi. Tôi nghĩ rằng, đây là ý đồ giữ của mà nhà thông gia cố tình thực hiện đấy", bà Thủy cướp lời.
Ông Vinh vẫn điềm tĩnh ăn cơm, không bàn thêm. Mãi rồi ông mới bảo: "Thôi, 2 đứa nó bây giờ có cuộc sống gia đình riêng, kệ chúng. Mình đừng can thiệp kẻo lại mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu". Nhưng vợ ông không chịu im, bà Thủy vẫn kết luận: "Tất cả tại cái Oanh hết. Thằng Hiển nghe vợ nên mới thế. Nếu quá đáng là phải dạy chứ không thể im lặng cho chúng coi thường".
Bà Thủy nói là làm. Một hôm, bà đột ngột gọi điện cho con trai: "Chiều nay hết giờ làm việc con về ngay đưa mẹ đi mua sắm mấy thứ nhé". Hiển "vâng ạ" rất ngoan. Nhưng đúng 5 giờ chiều, có một anh xe ôm đến nhà bà: "Anh Hiển thuê cháu đưa đón bác đi siêu thị. Anh ấy bận tối mới về và không ăn cơm nhà ạ".
Bà Thủy tức điên vì con trai nên không đi nữa. Tối, vợ chồng Hiển về đến nhà, bà liền gọi 2 đứa đến cảnh cáo: "Trước kia, anh Hiển không lơ là trách nhiệm với gia đình như bây giờ. Anh thường xuyên ăn cơm nhà, ngày nghỉ anh dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ chứ không hay vui thú dã ngoại, đi xem phim nọ kia... Bố mẹ sai việc gì là làm ngay. Giờ có vợ, anh khác hẳn. Tôi rất buồn". Hiển nhăn nhó: "Mẹ ơi, mẹ cứ quan trọng hóa vấn đề chứ con vẫn vậy, có khác gì đâu. Hôm nọ là vì đúng ngày chúng con đã hẹn đến thăm nhà thủ trưởng của con nên không dám hoãn. Con xin lỗi mẹ". Lúc đó, Oanh mới lên tiếng: "Từ mai con sẽ đi xe buýt đi làm mẹ ạ, không để anh Hiển phải đón đưa nữa". Nói rồi nàng dâu đi lên phòng.
Chuyện có vậy mà không hiểu sao, sáng sớm hôm sau, ông Vinh nghe tiếng chuông ra mở cửa thì thấy ngay ông thông gia: "Tôi phi xe từ 4 giờ sáng đấy. Phải mang cái xe máy này lên cho kịp giờ cháu Oanh đi làm ông ạ".
Ông Vinh đoán sự việc đã phức tạp liền thanh minh: "Không có gì đâu, để cháu Oanh đi tạm mấy hôm rồi chồng nó sẽ mua cái xe máy mới ông ạ. Cứ để xe này ở quê cho các cháu nó đi". Ông thông gia từ chối: "Nhà tôi có ai đi cái xe này đâu. Lần nào hai đứa về thăm, vợ chồng tôi cũng giục mang lên nhưng cái Oanh bảo: "Để chồng con đưa đón cho ngoan, kẻo hết giờ anh ấy hay đàn đúm bia bọt". Đêm qua, nó gọi bảo cần xe đi làm, tôi phải mang lên ngay đây. Ông đừng lo tôi mệt".
Hôm ấy, bố Oanh ở lại chơi với vợ chồng ông Vinh - bà Thủy đến trưa. Lúc 3 người ngồi ăn cơm, bố Oanh nói nửa đùa nửa thật: "Bà nhà tôi cứ phàn nàn rằng từ ngày đi lấy chồng, cái Oanh lơ đãng hẳn tình cảm với gia đình. Ít về thăm bố mẹ hơn hồi học đại học. Hôm mẹ nó bị cảm đột ngột, tưởng nguy cấp, gọi điện thế mà nó dám bảo: "Để con bàn với chồng con xem về thế nào". Mẹ nó tức quá bảo: "Thôi, đợi bao giờ mẹ chết về đưa ma một thể". Chiếc xe máy này không đi, tôi đã mấy lần bảo bán lấy tiền mua cái khác nhưng lần nào nó cũng bảo: "Để con hỏi chồng con đã". Ô hay. Cái xe máy tôi mua cho nó, giờ đổi xe cũng là quyền của nó chứ. Sao cứ phải hỏi chồng?".
Bố Oanh nói đến đó làm ông bà Vinh - Thủy phì cười. Tiếng cười ấy, bố Oanh nghĩ là vô tư, buồn cười thì cười. Nhưng ông không biết rằng ông bà Vinh - Thủy đang cười chính cả mình. Vì họ cũng đã nghĩ sai về con dâu và con trai họ.
Theo Dân Trí
Yêu một người đến xé lòng, có sai không? Tớ nhớ cậu, cái người đã hết lòng yêu thương, chiều chuộng tớ nhưng không sẵn sàng chấp nhận cái tính khí cố chấp, trẻ con, hay suy diễn của tớ để rồi cuối cùng bỏ đi. Hình như tớ chưa bao giờ nói rằng cậu là cả thế giới của tớ đúng không? Lúc nào tớ cũng chỉ nói rằng: "Cuộc sống...