Tôi phải có trách nhiệm với gia đình của bố?
Bố mẹ ly hôn khi tôi 8 tuổi, lý do vì mẹ tôi chỉ đẻ được toàn ‘ vịt giời’ và bố muốn có thằng cu chống gậy. Giấy ly hôn chưa kịp ký, người phụ nữ kia đã có thai, vậy là mẹ phải dọn về ngoại ở tỉnh.
Hiện tại tôi chưa lập gia đình, và thật sự là tôi sợ lập gia đình, tôi không muốn rồi mình sẽ giống như mẹ. Tôi cũng phải rất vất vả mới có được ngày hôm nay, một cuộc sống mà nhiều cô gái trẻ khác mơ ước, ở tuổi 30 tôi mua được căn nhà ở thành phố, thu nhập hàng tháng giúp tôi thoải mái chi tiêu, mua sắm chiếc túi chục triệu hay đi du lịch nước ngoài với tôi không phải vấn đề. Mới đây, tôi bị bố của mình trách móc rằng tôi là đứa vô trách nhiệm, khiến tôi có chút suy nghĩ.
Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi và chị gái ở với bố, em út thì theo mẹ về ngoại. Sống chung với mẹ kế không dễ dàng, đã vậy mẹ kế còn có thêm 1 đứa con riêng, rồi thêm đứa em cùng cha khác mẹ với tôi. Chị tôi bướng, hay cãi nên rất hay bị ăn đòn, khi thì vài roi của mẹ kế, khi là cái bạt tai của bố.
Ảnh minh họa.
Tôi cứ lầm lì mỗi ngày, chỉ lo học hành. Năm học lớp 8, mẹ muốn đón tôi về ở cùng nên tôi chuyển về ở cùng nhà ngoại, nhưng sống ở nhà ngoại cũng không thoải mái như tôi nghĩ. Vì mẹ tôi mang tiếng bị chồng bỏ, ông bà cảm thấy mất mặt nên lúc nào cũng chì chiết đay nghiến 3 mẹ con tôi, chán chửi mẹ thì quay ra chửi chúng tôi. Tôi cảm thấy mình như kẻ tội đồ, dù ở đâu tôi cũng như kẻ dư thừa, không ai cần.
Rồi tôi cũng thi đậu một trường đại học ở thành phố, tôi gọi điện cho bố với mong muốn được về nhà ở để đỡ tốn tiền thuê nhà. Nhưng bố nói rằng, tôi đã dọn đi rồi, giờ về ở lại rất phức tạp, vì 2 đứa con riêng của mẹ kế cũng lớn rồi, bố không muốn nhà cửa bị xáo trộn. Tôi một mình bươn chải ở thành phố, vừa học vừa làm, làm tất cả mọi công việc để có thể kiếm đủ tiền trang trải cho cuộc sống.
Dù rất mệt mỏi nhưng tôi không dám than vãn với mẹ, vì biết mẹ cũng đang vất vả để nuôi em út. Không thể chịu được khi phải vừa học vừa làm, tôi quyết định bảo lưu kết quả học tập 1 năm để đi làm. Sau một năm đi làm tích góp được chút tiền tôi quyết định đi học trở lại. Mọi thứ phát triển tốt, tôi ra trường rồi xin vào làm trong một tập đoàn lớn của nước ngoài, lương luôn cao hơn những bạn cùng trang lứa.
Video đang HOT
Gần đây, tự nhiên bố hay gọi điện thoại cho tôi, điều mà trước giờ ông chưa bao giờ làm, thậm chí cả khi tôi bị bệnh phải nằm bệnh viện, mẹ báo nhưng ông cũng không một lời hỏi thăm. Suốt từ ngày chuyển về ở cùng mẹ tôi chưa từng gặp lại ông, ông cũng chưa bao giờ tìm gặp tôi hay hỏi thăm, thậm chí tôi học cái gì, làm cái gì ông chắc chắn cũng không biết. Mới tối qua, ông gọi cho tôi than rằng ông đang nợ người ta mấy trăm triệu, đến ngày này phải trả.
Tôi nghe xong cũng chỉ ậm ờ cho xong chuyện, dù tôi thừa biết ông muốn tôi trả dùm món nợ đó. Tại sao tôi phải trả khi mà từ ngày ly hôn, ông chưa từng trợ cấp cho mẹ con tôi một đồng nào. Những ngày tôi vất vả đi làm thêm, đóng học phí xong chỉ còn đủ tiền ăn mì tôm, những ngày cực khổ ấy tôi đã cầu cứu ông nhưng ông ở đâu? Có lần tôi tự xách ba lô về đứng trước cửa nhà, rõ ràng cả bố và mẹ kế đều ở nhà, nhưng không một ai mở cửa, để rồi tôi gạt nước mắt xách ba lô đi.
Gần đây tôi hay về thăm một người hàng xóm cũ, chính là người thấy tôi đứng khóc trước nhà giữa trưa nắng khi về tìm bố. Khi ấy, cô đã mời tôi vào nhà, pha cho tôi một ly nước chanh muối đá, còn mời tôi ăn cơm. Mỗi lần về thăm cô, tôi đều mua ít trái cây ngon rồi biếu cô chút tiền. Việc đến tai, ông trách móc tôi sao về thăm hàng xóm mà không ghé nhà thăm ông, rồi bảo tôi phải có trách nhiệm với gia đình này, sao cho người dưng tiền mà không cho bố…
Dù ông nói gì tôi đều im lặng, nếu vì trách nhiệm của một người con đối với người đã sinh ra mình, tôi có thể sẽ gửi cho ông vài triệu mỗi tháng. Nhưng còn khoản nợ mấy trăm triệu kia chắc chắn tôi sẽ không trả dùm, ông đi nuôi con người khác sao tôi phải có trách nhiệm trả nợ cho gia đình ấy.
Nguyễn Ngư
Một lần thử làm chồng
Sau những ngày thử thách với vai trò trụ cột gia đình tôi càng hiểu và yêu chồng hơn. Không phải ngẫu nhiên, người đàn ông mang vác trọng trách thuyền trưởng của gia đình.
Tôi cũng như rất nhiều người phụ nữ khác thường kêu ca và than phiền về sự vất vả, mệt nhọc của mình khi phải làm rất nhiều việc cùng lúc trong gia đình. Cùng chồng quản lý doanh nghiệp tư nhân của gia đình, lo việc gia đình, chăm sóc con cái... Dù đôi lúc chồng tôi cũng tham gia phụ giúp nhưng tôi thấy vẫn bất công vì mỗi khi từ nơi làm về, trong khi tôi cơm nước, nhà cửa, con cái thì anh đắm mình trước màn hình vi tính, ngồi lỳ trong phòng làm việc chỉ chờ đến giờ ăn. Tệ hơn nữa là anh hay về nhà sau bữa ăn tối với nồng nặc mùi rượu, còn tôi quá bận bịu tới mức không có thời gian để hội họp bạn bè, chăm sóc bản thân.
Vợ chồng tôi có một công ty kinh doanh vận tải tại Hà Nội, địa bàn hoạt động khá rộng. Anh là giám đốc, còn tôi chỉ là nhân viên quản lý một bộ phận nhỏ. Vẫn biết công việc của anh có phần áp lực hơn nhưng với hàng núi việc nhà mà anh chỉ đảm nhận việc đưa đón hai con đi học là quá nhẹ nhàng. Chẳng những vậy, nhiều khi anh còn cáu gắt tôi một cách vô cớ. Thời gian anh dành cho con cái cũng ít, ngay cả chuyện vợ chồng cũng rất thất thường khiến tôi không thể vừa lòng.
Ảnh minh họa
Tôi quyết định tự tìm công bằng cho mình bằng một ý tưởng táo bạo và đòi chồng thực hiện bằng được, đó là đổi vị trí của vợ chồng trong một thời gian. Tức là, tôi sẽ chịu trách nhiệm điều hành công việc của doanh nghiệp như anh đang làm, tất nhiên vẫn có sự hỗ trợ của anh, kiêm thêm việc đón con.
Còn anh, tất nhiên sẽ làm 1 nhân viên như tôi cùng với đó là đảm nhận tất cả việc nhà còn lại mà không có sự trợ giúp của tôi. Tôi hoàn toàn tự tin mình có thể làm được vì việc ở doanh nghiệp tôi nắm rõ và đã cùng chồng làm trong khoảng thời gian khá dài. Việc hoán đổi vị trí này không chỉ để chứng tỏ khả năng của tôi mà còn để cho chồng thấy sự vất vả, hy sinh của tôi để anh có thể thông cảm và chia sẻ cùng. Chồng tôi sau hồi suy nghĩ lưỡng lự cũng gật đầu đồng ý nhưng không khỏi ái ngại. Tôi mừng thầm trong lòng và lên kế hoạch cho những ngày đầu tiên "làm chồng".
Những ngày đầu, đúng như thỏa thuận, anh dậy sớm nấu ăn sáng cho cả nhà, chuẩn bị cho vợ và con để đi học. Tôi chỉ việc dậy ăn sáng và đưa con đi học, sau đó đến công ty bỏ mặc anh loay hoay với chuyện chợ búa, bếp núc vốn chẳng bao giờ làm lại càng thêm vụng về. Ngồi vào vị trí của anh, tôi chẳng thấy có gì khó khăn để anh phải đi sớm về muộn, thức đêm khuya hay suy nghĩ gì nhiều. Nắm chắc phần thắng trong bụng sẽ thay đổi được chồng sau đợt này, tôi đem kể với mấy người bạn. Bọn họ ủng hộ tôi thấy rõ và dự định sẽ bắt chước tôi để "điều chỉnh" lại chồng.
Ảnh minh họa
Tuần tiếp theo đến, nhưng hình như chồng tôi ngày càng đảm đang hơn với vai trò của mình và rất vui vẻ làm việc nhà, thậm chí còn tranh cả phần đón con của tôi. Cảm giác như anh làm tất cả các công việc một cách rất nhẹ nhàng, nhàn nhã. Còn tôi lại bắt đầu choáng với những núi công việc ập đến bất ngờ. Nào là đi tiếp đối tác, ký hợp đồng, tham gia các buổi tiệc tùng khiến tôi về muộn, thậm chí say khướt vì trước giờ tôi ít uống rượu. Rồi giải quyết những sự cố xảy ra như tai nạn vận tải, lỡ hẹn với khách hàng phải hủy hợp đồng dẫn đến tổn thất, tìm đối tác mới và mở rộng thị trường...
Tóm lại đó là những công việc tôi đã từng biết đến nhưng không biết nó lại áp lực như thế này. Đặc biệt trước tình hình kinh tế khó khăn chung, vấn đề làm ăn và cạnh tranh cũng rất khó khăn. Tôi phải cùng lúc lo ổn định kinh doanh và đảm bảo lương cho hàng trăm nhân viên. Tôi bắt đầu dày lịch làm việc mỗi ngày, đến thời gian nói chuyện với con cũng khó, cũng không có ham muốn chuyện chăn gối. Đã thế, những công việc lớn nhỏ bên nội, bên ngoại cũng đều đến tay tôi khi tôi đang là "chồng".
Có lẽ là phụ nữ nên tôi không đủ bản lĩnh và sức khỏe để chèo chống cũng như gánh vác được khối lượng công việc dày đặc. Đầu tôi lúc nào cũng nặng nề những công việc, những áp lực khiến tôi căng thẳng rồi trở nên khó tính, cáu bẳn với mọi người xung quanh. Nhưng điều đáng nói là chồng tôi biết rõ những khó khăn và những gì tôi đang phải đối mặt nhưng không mảy may có ý định dừng "cuộc thử nghiệm" của tôi lại. Tôi vì sĩ diện bản thân không thể tự mình nói ra lời "đầu hàng".
Ngước nhìn đồng hồ chỉ 10 giờ đêm, ba bố con đang nằm ngủ ngon lành bên nhau, còn tôi lại lặng lẽ ôm máy tính sang phòng làm việc mà thấy mệt mỏi vô cùng, có lẽ đã tuần nay tôi chưa có giấc ngủ ngon khiến tôi thèm khát trở về vai trò người vợ như trước đây.
Thiếp đi vì mệt mỏi và thèm ngủ, tôi nhìn thấy người chồng đang phải đi tiếp đối tác, khách hàng và say khướt mỗi khi về khuya cũng chẳng sung sướng gì. Tôi hiểu những lần anh vội vã đi sớm về khuya là bởi hàng núi công việc vây quanh anh cần giải quyết. Những giờ dài ôm máy tính trong phòng làm việc cũng không phải giải trí mà để lo cơm áo cho cả gia đình và hàng trăm nhân viên cùng những gánh nặng của người đàn ông trong gia đình đã làm anh già đi rất nhiều. Và điều làm tôi rơi lệ là nỗi buồn khi không có nhiều thời gian dành cho vợ con và nhận lại sự lạnh lùng của người vợ...
Bất giác tôi thấy một hơi ấm cuộn khắp cơ thể, một bàn tay nhấc bổng tôi khỏi phòng làm việc. Sự êm ái của một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi giúp tôi chìm trong giấc ngủ say sưa hơn bao giờ hết. Hóa ra, chồng vẫn luôn theo tôi, quan tâm tôi dù tôi ở vị trí nào đi chăng nữa. Có lẽ điều mà tôi nhận được sau "thí nghiệm" của mình không phải sự thay đổi từ người chồng mà chính là sự đổi thay của chính bản thân và cảm nhận được sự vất vả cũng như trách nhiệm của chồng.
Tỉnh dậy sau giấc ngủ say, tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn sáng thật ngon cho gia đình thân yêu của mình và bắt đầu với vai trò một người vợ, người mẹ hiền đúng nghĩa!
Theo giadinhvietnam.com
Ly hôn, em làm sao nuôi con? Con nhỏ trơ tráo vô liêm sỉ, đanh đá, nhận hết tất cả, nói là đã có thai với chồng em, giờ em phải đưa tiền để nó phá thai hoặc ly hôn để chồng em cưới nó, vì chồng em sống với em không hạnh phúc. Kính gửi chị Hạnh Dung, Em năm nay 36 tuổi, đã có hai con. Bấy lâu...