Tôi như người mất hồn vì vết cắn lạ trên ngực chồng
Từ khi phát hiện ra vết cắn lạ ở ngực của chồng, tôi không khỏi sốc và suy sụp.
Vợ chồng tôi đều là bác sĩ ở những bệnh viện lớn khác nhau tại Hà Nội. Chúng tôi yêu nhau suốt 7 năm thời sinh viên và sau khi ra trường có công việc ổn định 2 đứa mới làm đám cưới. Hiện chúng tôi mới kết hôn được 4 năm nay và đã có một con gái đầu lòng 3 tuổi rất dễ thương. Chồng tôi ngoài làm ở bệnh viện thì cũng mở một phòng khám ngoài. Vì thế anh rất bận rộn.
4 năm kết hôn, nhờ sự trợ giúp của gia đình và chúng tôi cũng tích cóp được tiền nên đã mua một căn nhà. Vì thế cuộc sống của vợ chồng tôi khá ổn định. Hàng ngày chúng tôi đều đi làm. Mỗi khi về nhà thì lại hết lòng chăm lo cho tổ ấm của mình.
Do công việc đặc thù nên cứ tuần 2-3 buổi, vợ chồng tôi lại phải thay phiên nhau trực đêm. Khi ấy, chồng hoặc vợ ở nhà lại phải thay nhau chăm sóc con cái. Chồng tôi được cái rất hay giúp đỡ vợ việc nhà và chăm con khéo nên tôi rất yên tâm về anh. Cũng xin nói thêm vợ chồng tôi rất tin tưởng lẫn nhau. Chưa bao giờ tôi cũng như chồng nghi ngờ bất cứ điều gì về nhau. Chúng tôi thường xuyên chia sẻ mọi việc ở gia đình, cơ quan cho nhau nghe.
Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế nếu như thời gian gần đây chồng tôi thường xuyên ở lại phòng khám qua đêm với lý do nhân viên bảo vệ phòng khám có việc gia đình phải về quê. Thấy chồng quá vất vả với công việc tại bệnh viện rồi phòng khám nên tôi ra sức bồi bổ cho anh. Bởi mỗi lần chồng tôi về nhà thì anh lại tỏ ra rất mệt mỏi.
Tôi đã nói với anh nếu cảm thấy đuối sức thì thuê ai đó trông coi phòng khám thay. Tuy nhiên anh không chịu và nói là mình là chủ nên cần phải đỡ đần bảo vệ khi gia đình có việc. Anh còn nói nhà chúng tôi gần đây, hơn nữa bảo vệ cũng chỉ về quê mấy hôm.
5-6 đêm phải ở lại phòng khám, mỗi lúc về nhà anh lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nhìn chồng như vậy, tôi thương anh lắm nhưng không làm gì giúp anh được. Thậm chí, tôi chẳng dám đòi hỏi chồng chuyện ấy vì sợ anh cũng không còn tâm trí nào mà ân ái vợ chồng.
Video đang HOT
Tôi thật sự lo lắng anh ngoại tình hay đã ở bên người đàn bà khác (Ảnh minh họa)
Sau suốt 1 tuần vợ chồng không gần nhau. Hôm qua bảo vệ phòng khám cũng đã lên và anh về nhà ngủ như mọi ngày. Song ngay từ khi anh tắm xong, tôi đã thấy chồng có dấu hiệu lạ.
Chẳng là ngày thường, sau khi tắm xong, anh hay mặc áo ba lỗ cho mát thì hôm nay anh mặc nguyên bộ pijama nam. Tôi hỏi anh sao lại mặc áo kín cổng cao tường thế thì anh nói muốn “đổi gió” trong cách ăn mặc khi đi ngủ. Tôi cũng chỉ lạ thế thôi chứ cũng không nghĩ ngợi nhiều, nghĩ chồng chắc suốt ngày quần đùi, áo ba lỗ chắc cũng thấy nhàm chán thật.
Rồi khi lên giường, hàng ngày anh vẫn cởi trần đi ngủ thì hôm nay anh nhất định vẫn mặc nguyên cả bộ pijama chui vào chăn. Thấy chồng như vậy, tôi lại càng có hứng thú lao vào gạ gẫm và khám phá chồng.
Thấy tôi cứ định mon men cởi chiếc áo pijama ra khỏi cơ thể chồng là anh lại lấy tay ngăn lại. Càng thấy hành động kỳ quặc của chồng, tôi lại càng muốn anh bằng mọi cách cởi bỏ chiếc áo ngủ kia. Và rồi, đợi lúc anh không để ý, tôi lấy tay kéo mạnh chiếc áo pijama chồng đang mặc.
Tôi chết lặng khi thấy ở nơi bộ ngực lực lưỡng đầy nam tính của chồng lại có một vết cắn lạ lộ ra rất rõ. Tôi hỏi qua chồng thì ban đầu anh ú ớ không nói được lý do. Sau đó, anh bảo bị máy móc ở phòng khám va vào khi không cẩn trọng.
Thấy thái độ chồng như vậy nên tôi không nói gì và không hỏi anh tiếp nữa. Nhưng tôi thừa biết tất cả lý do chồng nói là do anh chỉ đang cố gắng ngụy biện mà thôi.
Hai hôm nay tôi như người mất hồn vì vết cắn lạ xuất hiện nơi ngực chồng. Tôi thật sự lo lắng anhngoại tình hay đã ở bên người đàn bà khác. Song tôi rất sợ hỏi thẳng chồng điều này vì nếu chồng thừa nhận, trái tim tôi lại đau đớn, nếu chồng không thừa nhận, thì nhìn vết cắn kia, tôi vẫn nghi ngờ chồng rất nhiều. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Chồng thản nhiên coi tôi không khác gì gái mại dâm
Tôi đã ly hôn chỉ vì câu trả lời của chồng khi tôi hỏi: "Anh có em rồi mà còn đi gác tay gác chân; đi tăng 2, tăng 3. Anh thấy họ thế nào?". Chồng tôi thản nhiên trả lời: "Cũng vậy thôi mà!".
Có người cho tôi là hâm, là dở người vì đã có thể chấp nhận chuyện chồng mình "ăn bánh trả tiền" mà lại không thể chấp nhận một câu nói... bình thường như thế. Sự thật, tôi là loại người vợ hèn yếu, nhẫn nhịn, nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn.
Lần đầu tiên biết chồng mình đi cà phê ôm, bia ôm, gác tay gác chân, tôi đau lắm, nhưng cũng đành chấp nhận những gì anh nói: "Đàn ông bây giờ, mười thằng hết tám là vậy, còn hai thằng thì thuộc loại thử rồi không hạp. Em phải mừng là anh không nói dối, giấu diếm em, luôn cố gắng để gìn giữ, không mang bệnh về nhà".
Tôi từng khóc ngày khóc đêm với cái lý luận của anh nhưng cũng phải nhìn nhận, trong lời anh có một phần sự thật. Tôi vốn bệnh tật, yếu ớt, không đáp ứng nổi nhu cầu của anh, nên anh có ra ngoài "ăn bánh trả tiền" cũng là bất đắc dĩ, là thậm chí như anh nói: "Thà vậy còn hơn vì bức bách mà anh có bồ nhí rồi bỏ em luôn".
Câu trả lời của anh như đâm một nhát dao chí mạng vào tim tôi.
Thế nhưng, khi nằm cạnh nhau trong một lần anh đi hai ngày mới về nhà, tôi đã lấy hết can đảm hỏi anh câu hỏi đó, để biết cảm giác của anh là gì khi làm chuyện đó với những người phụ nữ bán thân nuôi miệng.
Câu trả lời của anh như đâm một nhát dao chí mạng vào tim tôi. Vậy là với anh, tôi không khác gì họ. Với anh, tôi không phải là người vợ được tôn trọng, thương yêu; thậm chí còn tệ cả họ, là một món đồ chơi không dùng được. Mọi chịu đựng, cố gắng của tôi đã sụp đổ.
Tôi hiểu ra rằng, mình còn thấp kém hơn những cô gái đó. Họ bán thân nuôi gia đình, nuôi con cái, nuôi chính bản thân; còn tôi, tôi chẳng có gì để bán nên chấp nhận mua anh làm chồng bằng sự im lặng chịu đựng những khinh rẻ, nhục nhã anh dành cho tôi.
Tôi đã làm đơn ly hôn trong nỗi đau mà tôi biết khó bao giờ mình có thể gột rửa, xóa nhòa.
Theo VNE
Tỏ tình qua cánh thư vỏ kẹo thân thương Nếu không nói có lẽ chẳng ai biết ở trên đời lại có những lá thư tuyệt vời đến thế, "thư vỏ kẹo", cánh thư của tuổi học trò đã ăn sâu vào tiềm thức, mãi ám ảnh, để tôi luôn khắc khoải, da diết nhớ nhung về miền ký ức của một thời đã xa... Ngày ấy, khi chúng tôi còn là...